Bạn đang đọc 30 Ngày Thử Việc Full – Chương 33: Cầu Hôn
30 NGÀY THỬ VIỆC
Tác giả: Bảo Kris
Chương 33: Cầu Hôn
———————
Hơn 1 tuần sau, những vết thương ở đùi của Vũ Hạo đã khô lại và lên da non. Càng nhìn vào những vết thương đó thì Tử Đằng càng đau lòng. Mấy ngày nay mọi việc trên công ty đều giao lại cho Tử Ngôn và Lâm Phong xử lý. Tử Đằng ở nhà chăm sóc Vũ Hạo , hắn ân cần từng tý và không cho cậu làm bất cứ việc gì. Ngay cả việc cậu muốn đi vào nhà tắm hắn cũng bồng cậu vào đến tận nơi. Điều này khiến Vũ Hạo ngại mà mắng hắn.
“Em tự đi được mà, vết thương không đau nữa đâu. Anh làm vậy em thiệc sự ngại đấy”
“Hừm anh vẫn không yên tâm”
Vũ Hạo đẩy hắn ra khỏi nhà tắm, cậu nóng phừng cả hai tai. Xong xuôi cậu đi vào khẽ mở nhẹ cửa, không thấy Tử Đằng phía ngoài liền chạy nhanh vào giường. Hắn trở lại trong phòng thì thấy cậu đã lên giường liền nhăn mặt.
“Sao không gọi anh”
Vũ Hạo cười… “Anh làm như em không thể đi được vậy đó”
Vì vết thương lên da non nên khiến Vũ Hạo có cảm giác ngứa trên hai đùi. Cộng thêm vải quần cọ vào làm cậu càng khó chịu. Thấy cậu ấy cau đôi mày lại, Tử Đằng liền ngồi xuống phía chân cậu…
“Em sao thế, lại đau à?”
Vũ Hạo lắc nhẹ cái đầu … “Chắc lên da non, làm em ngứa quá”
Tử Đằng nhìn cái quần đùi cậu mặc có vén qua chỗ vết thương nhưng phần gấu vẫn chạm vào. Hắn lập tức nâng nhẹ mông cậu lên và vuột một cái chiếc quần đùi tuột khỏi người Vũ Hạo. Cậu ngơ mặt ra..
“Anh làm…gì vậy??”
“Cởi ra, nó làm em sẽ ngứa hơn đó”
Cậu còn mặt đúng chiếc quần lót, liền đỏ mặt định cầm chăn che đi nhưng Tử Đằng lại hất ra..
“Vết thương đang khô, em đừng che đậy gì cả, để thoáng mới mau khỏi”
Vũ Hạo thẹn đỏ cả hai vành tai.. “Anh điên à, sao có thể mặc vậy”
Tử Đằng đưa mắt ngước lên nhìn cậu.. “Hừm…mặc vậy thì sao, có mỗi anh, chẳng lẽ em ngại với anh?”
Vũ Hạo kéo vạt áo xuống thấp, cậu để lộ vẻ xấu hổ của mình ra. Tử Đằng thấy hai vành tai cậu đỏ lửng, thì hắn liền cười rồi đưa tay lên gần chỗ vết thương của Vũ Hạo. Vũ Hạo hơi giật mình nhưng ngay sau đó cậu lại mặc cho Tử Đằng làm điều đó…
Hắn lấy ngón tay rà quanh vết thương, làm cậu có cảm giác đỡ ngứa hơn. Tử Đằng vừa gãi nhẹ vừa hỏi.. “Thích không?”
Cậu gật đầu… “Thích”
Tử Đằng sợ gãi lâu sẽ làm đỏ da của cậu nên hắn dừng lại. Nhưng ngay sau đó Vũ Hạo cảm thấy chưa hết ngứa liền vội nói… “Anh làm vậy tiếp đi…”
Tử Đằng chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục đưa ngón tay chuyển động quanh vết thương đang kéo da non trên đùi cậu. Hắn cười vậy nhưng trong lòng đau đến mức chỉ muốn những vết thương đó chuyển ngay sang cho hắn.
Vũ Hạo ngồi yên trên giường, cứ chăm chú cảm nhận từng chuyện động của ngón tay Tử Đằng. Cơn ngứa như được làm dịu, Vũ Hạo thích thú ngồi không hề nhúc nhích. Bỗng Tử Đằng cúi xuống hôn lên đùi cậu làm Vũ Hạo giật bắn mình liền đẩy nhẹ đầu hắn ra.
“Anh làm gì vậy?”
Tử Đằng giữ chân cậu lại, hắn không trả lời mà tiếp tục hôn thêm cái nữa. Vũ Hạo quên cảm giác ngứa, khuôn mặt lúng túng, đẩy Tử Đằng ra không được nên kệ hắn nghịch ngợm. Hắn hôn lên cao hơn thì Vũ Hạo cản mặt hắn lại..
“Anh…anh…tính làm gì vậy??”
Vũ Hạo dịch người lên giường, xua xua tay có ý muốn đuổi Tử Đằng đi.. “Anh đi ra đi….Em không giỡn đâu”
Tử Đằng cũng lên giường theo Vũ Hạo, hắn trườn người đến chỗ cậu rồi hôn lên môi Vũ Hạo. Vũ Hạo cũng hôn lại nhưng vừa hôn vừa mắng Tử Đằng..
“Anh đừng… có mà nổi hứng…ưm… Em không cho anh làm đâu…ưm..”
Tử Đằng cắn nhẹ nhẹ lên môi Vũ Hạo rồi hắn hít một hơi thật lâu lên má cậu. Hắn né vết thương trên đùi cậu ra rồi kéo cậu sát vào lòng. Tử Đằng lại tiếp tục dùng những động tác yêu thương âu yếm Vũ Hạo. Hắn chả khác gì một đứa con nít đang cố gắng làm nũng để đòi bằng được thứ đồ chơi mà chúng muốn. Tử Đằng cọ môi qua lại trên vành tai cậu, điều đó làm cậu nổi da gà lên. Biết hắn đang lên cơn, Vũ Hạo vừa thương vừa tội…
“Anh muốn lắm hả? Vậy làm nhanh nha”
Hắn dụi dụi đầu vào cổ cậu, hít mùi thơm da thịt của cậu rồi nói với giọng tội nghiệp..
“Thôi…chờ em khỏi đau rồi làm…sợ động mạnh làm em đau”
Vũ Hạo cười, cậu thơm lên môi hắn.. “Anh nhịn được thêm 2 tuần nữa không..”
Tử Đằng chuyển động yết hầu, nuốt nước miếng một cái rồi khẽ gật đầu “Chịu được…”
Vũ Hạo cười ra tiếng, lại thơm môi hắn một cái rồi sau đó cậu xoay người, áp lưng vào người hắn. Cái chăn mỏng đắp ngang người, không biết từ lúc nào, bên trong Vũ Hạo đã cởi chiếc quần lót ra. Cậu kéo chiếc quần ra khỏi chăn rồi cầm đưa lên cho Tử Đằng nhìn thấy…
“Làm nhanh không em đổi ý đấy”
Tử Đằng thấy cái quần liền đưa tay chạm mông cậu thì thấy trống trơn. Hắn rối lên tìm một thứ làm cậu bật cười…. “Lọ gel sau gối của anh đó”
Tử Đằng hấp tấp hơn bao giờ hết, hắn đổ gel nhiều cả bàn tay, còn không kịp cởi hết quần, liền bôi vội lên thân cự vật rồi áp người vào người cậu. Nhanh chóng cự vật của hắn tìm được miệng mật đạo và cọ qua lại mấy lần. Vũ Hạo cong người ra phía sau để hắn tiến vào dễ hơn. Tử Đằng tuyệt đối không mạnh bạo. Hắn chậm chậm để cảm nhận rõ cự vật của hắn được nơi đó của cậu bao bọc chặt như thế nào. Hắn đưa đẩy nhẹ nhàng làm cho Vũ Hạo rên nhẹ…Hơi thở ấm của hắn cạnh tai cậu làm bản thân cũng thích thú.
Hắn ngày thường thì như con sói lúc nào cũng tàn bạo cắn xé con mồi. Giờ cậu đang bị thương, hắn không nỡ làm cậu đau chỉ dám gừ nhẹ trong cổ họng. Một lúc sau, Vũ Hạo thấy bên trong ướt át hơn, Tử Đằng ôm lấy cậu rồi hôn sau gáy.
“Sao ra rồi, sợ em đau à”
Hắn lại gật nhẹ mấy cái chạm nhẹ đầu sau gáy cậu “Nhìn vết thương của em, anh xót lắm”
Vũ Hạo kéo tay Tử Đằng giữ chặt vào ngực mình. “Anh thật ngốc”
………………………….
Mọi chuyện qua nhanh……
Sau khi kế hoạch bị vỡ lở, ông Lục dùng tiền để chối bỏ mọi tội mà ông ta gây ra. Nhưng những việc làm bẩn thỉu cùng những bằng chứng mà phía Tử Đằng cung cấp cho cảnh sát khiến ông ta cho dù đã đổ bao nhiêu tiền vào cũng không thể làm ông ta tránh khỏi việc phải ngồi tù. Thêm vào việc video của ông ta bị phát tán, tập đoàn mà ông Lục nắm giữ cổ phần nhiều cũng bị rớt giá trên sàn chứng khoán. Mọi tài sản của ông ta cũng đều bị phía cảnh sát phong tỏa để điều tra.
Ông Đoàn, cũng bị Trần Gia đuổi việc. Cũng may là Tử Đằng nể phần ông ta làm cho Trần Gia khá lâu nên không truy cứu. Tử Đằng cũng bị triệu tập nhiều lần nhưng sau đó cũng được Lâm Phong nhờ người dàn xếp ổn thoả cho hắn. Mặc dù mọi chuyện cũng đã có chuyển biến tích cực nhưng TRẦN Gia cũng lại bắt đầu từ con số 0.
Hơn 1 tháng sau Tử Đằng mới cho Vũ Hạo đi làm lại, mặc cho trước đó cậu có nài nỉ hắn thế nào đi chăng nữa. Vết thương đã khỏi, chỉ để lại vết sẹo mờ hai về đùi. Mỗi lần Tử Đằng nhìn vào vết sẹo đó hắn lại day dứt trong lòng. Đến công ty, Vũ Hạo được Tử Đằng sắp xếp bàn làm việc trong văn phòng của hắn luôn. Cậu cau mày nói hắn..
“Anh cho em ngồi đây, chả khác nào bảo em đừng đi làm”
Hắn đưa tay nựng lên má cậu… “Để em không rời khỏi tầm mắt của anh”
Vũ Hạo nhất định không chịu ngồi cùng phòng với Tử Đằng. Cậu nài nỉ hắn cho về phòng thiết kế cùng mọi người. Hắn nói cậu đã là trở lý của hắn thì phải ở trong phòng cùng hắn. Vũ Hạo nhìn thấy bàn làm việc của mình trong phòng Tử Đằng liền dấy lên hàng loạt những suy nghĩ đen tối trong tương lai. Đang trong lúc không biết nên làm gì thì Lâm Phong đi vào đã cứu cánh cho cậu..
“Tử Đằng…cậu cho tôi mượn Vũ Hạo một tuần nhé”
Tử Đằng tò mò nhìn lại phía Lâm Phong. Lâm Phong liền nói tiếp “Tôi và Tử Ngôn đang chuẩn bị cho show diễn, một vài thiết kế đang muốn nhờ tay của Vũ Hạo giúp đỡ. Cho cậu ấy qua làm phòng Tử Ngôn cùng bọn tôi làm việc, để tiện trao đổi hơn”. Vũ Hạo sáng rực rỡ mắt ra liền vội nói…
“Vậy ạ! Để em sang bên phòng anh làm liền”
Dứt lời cậu ôm lấy túi và một số đồ của mình chạy khỏi phòng, trong khi Tử Đằng còn chưa đồng ý. Lâm Phong có vẻ như hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh ta cười với Tử Đằng..
“Sao nhịn lâu quá định bắt cậu ấy “làm thêm” ở văn phòng à”
Tử Đằng tức nghẹn “Cậu im đi”
“Xem ra quái thú lâu ngày không được gầm gừ, khéo giờ thành mèo con rồi.”
Lâm Phong cười không nhịn được, trước khi rời khỏi phòng còn tiếp thêm vài câu làm Tử Đằng chỉ muốn tìm Vũ Hạo về mà vò nát trong lòng hắn…
Kể từ khi Vũ Hạo gặp chuyện, hắn luôn quan tâm cậu hết mực. Đến cái thở dài của cậu cũng làm hắn lo lắng muốn toát mồ hôi hột. Hắn chỉ sợ cậu nghĩ lại sự việc ngày hôm đó mà thêm đau lòng. Hay là cậu vẫn còn sợ hãi nếu có bất cứ điều gì làm cậu nhớ đến chuyện đó. Tử Đằng luôn đợi Vũ Hạo ngủ say giấc, hắn mới ngủ. Mỗi tối hắn đểu tỉnh để xem cậu ngủ có ngon không. Thành một thói quen nhỏ trong cuộc sống, hắn yêu chiều cậu hết mực, còn không dám động chạm mạnh hay đòi hỏi làm tình trước. Vì hắn sợ điều đó sẽ khiến cậu ám ảnh đến chuyện trước đây. Chính vì vậy Tử Đằng luôn cảnh giác mọi thứ đến với cậu trong lúc này.
Nhưng thật may rằng, Vũ Hạo lấy lại tinh thần, cậu còn vui hơn nhiều so với những ngày trước. Cậu cười nhiều hơn, làm việc và vui vẻ cùng mọi người. Thấy nụ cười trên môi Vũ Hạo mỗi ngày làm Tử Đằng như tan chảy và mọi lo âu lại tan biến đi.
…………..
Vài hôm sau
Tử Đằng đến phòng làm thử mẫu thiết kế để tìm Vũ Hạo. Hắn đến nhưng không vào mà lại đứng phía ngoài nhìn cậu. Dường như mọi người trong phòng không biết đến sự có mặt của Tử Đằng nên ai lấy đều hăng say làm việc. Vũ Hạo tỉ mỉ chỉnh thiết kế của mình trên manocanh, cậu khéo léo từng đường nét để bộ thiết kế hoàn chỉnh hơn. Tử Đằng không hề rời mắt khỏi cậu. Từng động tác của cậu đều lọt vào trong mắt hắn. Cho đến khi cái kim dùng để cố định vải đâm phải ngón tay của Vũ Hạo, làm cậu giật thót mình. Tử Đằng cũng thấy điều đó nhưng có vẻ việc nhỏ đó làm hắn đẩy lên thành một vấn đề lớn.
Trực tiếp bước vào phòng, khuôn mặt biến sắc, lập tức kéo tay Vũ Hạo lại xem. Thấy trên đó có vết máu nhỏ, hắn liền tức giận mắng…
“Anh có bảo em phải làm sao?”
Vũ Hạo không nghĩ điều đó khiến hắn phải giận dữ. Cậu rút tay lại, cố dịu giọng..
“Em không sao, anh đừng làm quá vậy chứ.”
Thấy Vũ Hạo ngang bướng, Tử Đằng lớn tiếng hơn…
“Em không hiểu anh nói gì sao hả?”
Vũ Hạo khó chịu vì Tử Đằng đang làm mọi chuyện lớn lên. Trong phòng lại đang có nhiều người, ai lấy đều đang nhìn họ. Vũ Hạo không muốn đôi co với Tử Đằng nên cậu tính ra khỏi phòng thì lập tức hắn dùng chân đạp hình nộm manocanh cùng bộ thiết kế đang sắp hoàn thiện cậu vừa chỉnh xuống đất. Hắn gầm gừ nắm chặt tay cậu rồi nói như ra lệnh…
“Anh không cần em làm gì cả. Đã nói ở yên trong phòng cơ mà”
Sự vô lý của Tử Đằng làm Vũ Hạo bực mình, cậu không thể chấp nhận được hành động và cái suy nghĩ đó của hắn. Dường như hắn đang quan tâm cậu một cách thái quá. Vũ Hạo giật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn…Cậu không nói thêm câu nào, chỉ quay đầu ra khỏi phòng. Vừa hay ra gặp phải Lâm Phong cùng Tử Ngôn đi vào. Vũ Hạo chỉ đi ngang qua, đôi mắt cậu hoe đỏ. Lâm Phong gọi với cậu nhưng không kịp. Cùng lúc đó thì Tử Đằng cũng đi ra, khuôn mặt hắn đầy sát khí. Lâm Phong đinh hỏi chuyện thì Tử Ngôn ngăn anh ta lại. Tử Đằng cũng ra khỏi tầm mắt trước sự ngơ ngác của cả hai.
“Không biết đã có chuyện gì xảy ra với ai người này. Thật tình….”
Tử Ngôn kéo nhẹ Lâm Phong vào phòng thử mẫu, cả hai thấy manocanh nằm dưới đất.
“Ủa đây không phải thiết kế Vũ Hạo đang sửa hay sao?”
Lâm Phong dựng lại hình nộm manocanh, lúc này mọi người trong phòng mới xoá đi sợ hãi rồi kể lại chuyện khi nãy. Tử Ngôn hiểu được vì sao Tử Đằng lại có hành động như vậy.
Buổi trưa có đi ngang qua phòng của Tử Đằng thì thấy em trai mình ngồi trong đó, còn Vũ Hạo ngồi trong phòng thiết kế. Có lẽ chuyện khi nãy xảy ra làm Vũ Hạo không muốn nói chuyện với Tử Đằng. Tử Ngôn vào phòng thiết kế đến chỗ của Vũ Hạo..
“Ăn cơm trưa với tôi nhé!”
Vũ Hạo mặc dù không đói nhưng cậu cũng không muốn từ chối lời mời của Tử Ngôn. Cậu gật đầu khẽ, sau đó cả hai cùng rời phòng để đi ăn cơm trưa….
Tử Đằng trong phòng suy nghĩ hồi lâu và cảm thấy bản thân đã suy nghĩ thái quá. Hắn nhìn đồng hồ quá trưa rồi, khoác lại áo vest lên người định sẽ đến xin lỗi Vũ Hạo rồi đưa cậu ấy đi ăn. Lâm Phong sớm biết Tử Ngôn đã đưa Vũ Hạo đi từ khi nãy nên lúc Tử Đằng đến phòng tìm Vũ Hạo thì anh ta chỉ vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói…
“Tử Ngôn đưa em ấy đi ăn rồi. Giờ có tôi và cậu thôi”
Tử Đằng định quay lại phòng làm việc nhưng Lâm Phong đẩy mạnh hắn đi ..
“Mời tôi ăn trưa đi”
Tử Đằng đành dạo bước chân cùng Lâm Phong hướng đến cửa thang máy…
………….
Lúc sau, Tử Đằng và Lâm Phong ngồi một quán ăn gần công ty. Lâm Phong gọi nhiều món ra nhưng Tử Đằng chằng buồn động đũa. Tâm trạng hắn nặng nề làm Lâm Phong cũng muốn mệt theo hắn. Nhưng đang đói nên anh ta không cưỡng lại được mấy món trên bàn, vừa ăn vừa hỏi chuyện Tử Đằng, nhưng hắn chỉ trả lời cho qua. Lâm Phong buông đũa xuống rồi thẳng thắn nói với hắn…
“Từ Đằng…cậu cầu hôn Vũ Hạo đi”
Tử Đằng không hiểu câu nói của Lâm Phong. Hắn nhìn anh ta rồi hỏi lại..
“Hả?”
“Cậu không nghĩ sẽ cùng Vũ Hạo sống bên nhau luôn sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với em ấy không?”
Có lẽ điều này Tử Đằng chưa hề nghĩ đến. Ngay cả việc lúc này hắn muốn bảo vệ cậu ấy còn làm cũng không xong thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác được cơ chứ. Câu hỏi của Lâm Phong làm hắn băn khoăn, chưa có câu trả lời.
“Tôi…thực sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn”
Trong lòng Tử Đằng rối lên, tự nhiên Lâm Phong nói đến chuyện kết hôn làm trong lòng hắn thêm nhiều suy nghĩ. Nội tâm đầy câu hỏi mà chưa có lời giải đáp.
Cưới nhau ư? Sống cùng nhau như những cặp vợ chồng ư? Đám cưới? Kết hôn? Ràng buộc và cả hai sẽ như thế nào sau khi kết hôn? Có vẻ Tử Đằng mải suy nghĩ mà hắn quên mất việc phải nhai cơm. Lâm Phong phải gõ nhẹ lên tay hắn một cái thì hắn mới trở về thực tại…
“Sao thế? Tôi nói thế mà cậu nặng lòng à?”
Tử Đằng không ăn nữa, Lâm Phong cũng không nói thêm gì. Cả hai ăn xong rồi lại quay về công ty ngay sau đó.
…………….
Trong lúc này Tử Ngôn và Vũ Hạo cũng vừa ăn xong bữa trưa ở một quán ăn khác. Vũ Hạo tỏ ra vui vẻ nhưng nét mặt cậu lại chẳng thể qua mắt được Tử Ngôn. Cả hai ngồi lại, gọi thêm nước, Tử Ngôn hỏi y hệt như Lâm Phong hỏi Tử Đằng…
“Em có nghĩ đến việc sẽ kết hôn cùng Tử Đằng không???”
Câu hỏi đó của Tử Ngôn cũng làm Vũ Hạo bối rối. Cậu không biết nên trả lời Tử Ngôn như thế nào thì Tử Ngôn liền nói tiếp…
“Tử Đằng đã từng phải điều trị tâm lý khi mẹ mất….Bởi cái chết của mẹ làm Tử Đằng luôn cho rằng chính bản thân mình gây ra”
Vũ Hạo lặng người đi, cậu đưa mắt nhìn theo tay Tử Ngôn khuấy ly nước. Tử Ngôn uống một ngụm để giọng mình không bị nghẹn lại khi kể chuyện đó cho Vũ Hạo nghe. Bản thân Tử ngôn cũng chỉ muốn Tử Đằng vượt qua nỗi ám ảnh, mất mát dai dẳng trong người suốt thời gian dài.
“Suốt 6 tháng điều trị tâm lý, Tử Đằng không ngừng tự làm đau bản thân để cho rằng mình phải trả giá cho lỗi lầm gây ra. Em trai anh đã từng có ý định tử tự, trên cổ tay Tử Đằng vẫn còn vết sẹo cho lần tử tự đó. Anh đã hận bản thân mình không bảo vệ được cho em trai anh. Sau ngày đó anh đã không ngừng ở bên chăm sóc và không rời em trai anh nửa bước….”
Đôi mắt Tử Ngôn bắt đầu đỏ hoe lên. giọng lại nghẹn lại…. câu chuyện cứ thế tiếp tục được kể tiếp.
Ngày đó sau khi Tử Đằng điều trị tâm lý sau cái chết của mẹ hắn, suốt 6 tháng thì bệnh viện cho Tử đằng về nhà. Tử Ngôn luôn bên cạnh em trai và cho đến một ngày, sau khi ra ngoài trở về. Vừa bước vào phòng thì thấy Tử Đằng đang cầm một con dao gọt hoa quả trên tay. Tử Ngôn nghĩ Tử Đằng lại có ý định tự sát. Tử Ngôn đã vô cùng tức giận, chạy nhanh đến và cho em trai anh ta một cái bạt tai. Tử Ngôn hoảng loạn dường như không thể thở được. Ngay sau đó Tử Ngôn liên tục đập đầu vào tường, chỉ để Tử Đằng dừng lại những điều ngu ngốc đó. Lúc ấy đầu Tử Ngôn đập mạnh đến mức không ngừng chảy máu. Tử Đằng lao vào kéo anh trai ra và khóc lớn rồi gào thét bảo Tử Ngôn dừng lại, nhưng anh ta không quan tâm tới tiếng khóc thảm của em trai mình. Tử Đằng thì vì dằn vặt bởi cái chết của mẹ mà luôn muốn chết để đi theo mẹ. Tử Ngôn vì nghĩ sẽ không bảo vệ được em trai mình nên muốn đập đầu để chết đi. Tiếng khóc của Tử Đằng thảm thiết đến mức, khi Tử Ngôn tỉnh dậy ở trong bệnh viện thì vẫn nghe thấy tiếng khóc của Tử Đằng bên cảnh. Vừa thấy anh trai mờ mắt ra. Tử Đằng không kiềm chế được mà oà lên… . “Em sẽ không làm như vậy nữa,… sẽ không như vậy nữa. Anh đừng bỏ em, anh đừng đi theo mẹ mà… Anh đừng để em lại một mình, em sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh.…” Tử Ngôn kéo em trai mình vào lòng mà khóc lớn. Cả hai anh em cùng khóc khiến ai nghe thấy đều cảm thấy cõi lòng đầy đau thương.
………….
Tử Ngôn còn chưa kể hết thì khẽ nuốt nước mắt vào trong cảm thấy mặn đắng trong cổ họng khi kể lại câu chuyện buồn đó cho Vũ Hạo nghe. Ánh mắt Tử Ngôn nhìn qua nơi khác, cố kiềm chế cảm xúc của bản thân…
“Sau ngày ấy, Tử Đằng không còn có ý định tự sát nữa, nhưng anh luôn có cảm giác thứ gì đó trong tận sâu cõi lòng của Tử Đằng sẽ một lần nữa trỗi dậy. Tử Đằng luôn sợ người mà em ấy yêu thương bên cạnh gặp phải chuyện. Nên bất cứ điều gì xảy ra với em cũng làm Tử Đằng nhạy cảm thái quá.”
Lòng Vũ Hạo nặng trĩu đi khi nghe Tử Ngôn kể lại câu chuyện đó. Ly nước trên bàn đã nguội từ lúc nào cậu cũng không hay. Sau khi kể xong thì Tử Ngôn không muốn không khí thêm phiền muộn, anh ta đổi sang chủ đề khác. Nhưng Vũ Hạo lại không muốn nói chuyện khác mà nhìn Tử Ngôn, cậu nói điều mà trong lòng cậu luôn muốn từ lâu…
“Em muốn kết hôn với anh Tử Đằng.”
Tử Ngôn dừng câu chuyện của mình lại nhìn Vũ Hạo một lúc. Vũ Hạo nói lại và khẳng định đó không phải là suy nghĩ chỉ vừa mới nảy ra của mình.
“Anh hỏi em có nghĩ đến việc sẽ kết hôn cùng Tử Đằng hay không? Thì em xin trả lời rằng việc kết hôn, thực sự em đã nghĩ đến. Có lẽ chính bản thân anh cũng nghĩ đến việc cùng anh Lâm Phong có một cái đám cưới, có bạn bè và người thân đến dự như bao cặp đôi khác. Nhưng rồi lại nghĩ việc làm thế nào để hai người đàn ông có thể cùng nhau chung sống hạnh phúc đến cuối đời. Đơn giản là em muốn có một cuộc sống bình thường. Em không nghĩ đến việc hai người đàn ông phải sống với nhau thì như thế nào mà em lại nghĩ việc em và Tử Đằng sẽ sống bên nhau để mọi người thấy bọn em hạnh phúc như thế nào. Nếu Tử Đằng không cầu hôn em, chắc chắn em sẽ cầu hôn anh ấy”
Trong mắt Tử Ngôn, người em trai chưa bao giờ lớn ấy có lẽ đã tìm được hạnh phúc của mình. Tử Ngôn cảm thấy sự chân thành của Vũ Hạo dành cho em trai mình.
……………
Tình yêu chân thành nhất là khi họ biết thứ tình cảm đó xuất phát từ những điều đơn giản nhất. Họ có thể yêu một người chỉ bằng những lý do đơn giản. Vũ Hạo cảm thấy từng hơi thở ấm của Tử Đằng mỗi đêm trông cậu ngủ, cậu cảm thân từng ánh mắt hắn nhìn cậu khi cậu ngồi suy nghĩ. Đôi mắt đó chứa đựng đầy yêu thương, sự lo lắng dành cho Vũ Hạo. Cậu không hề giận hắn vì hắn vô cớ giận dữ chỉ vì cái kim nhỏ đâm vào tay cậu, mà cậu giận bản thân không thể ôm hắn vào lòng để hắn yên tâm hơn.
………..
Tử Ngôn cùng Vũ Hạo trở về công ty. Cuộc nói chuyện của họ khá lâu, sau khi về tới công ty, Tử Ngôn đã trở lại phòng làm việc của mình còn Vũ Hạo bước đến phòng làm việc của Tử Đằng. Cậu không do dự mà đi vào bên trong. Lúc này Tử Đằng đang nằm trên ghế sofa mà ngủ thiếp đi. Có lẽ mấy ngày nay hắn căng thẳng, thức dậy nhiều lần trong đêm nên ngủ quên lúc nào không hay. Vũ Hạo lặng lẽ đi đến ngồi ngồi xuống cạnh hắn, rồi nhìn gương mặt đang ngủ của Tử Đằng một lúc thật lâu. Ngay sau đó, Vũ Hạo để Tử Đằng ngủ rồi bản thân đi về nhà một mình, đến gần chiều cậu chỉ nhắn tin cho hắn nói cậu đã đi về nhà trước. Tử Đằng nghĩ Vũ Hạo đang giận hắn về việc hồi sáng nên đã bỏ về trước. Tử Đằng lái xe về nhà và suy nghĩ việc sẽ xin lỗi cậu như thế nào. Đột nhiên hắn dừng xe lại và nhớ đến câu nói của Lâm Phong vang lên trong đầu. “Từ Đằng…cậu cầu hôn Vũ Hạo đi”.
Có lẽ Tử Đằng đã ý thức được việc mình cần phải làm gì trong lúc này và hắn đã làm điều mà hắn đang nghĩ trong lòng. Sau đó Tử Đằng lại tiếp tục lái xe về nhà…Nhưng vừa đến nhà, trời cũng nhá nhem tối nhưng hắn không hề thấy ánh điện bên trong. Có lẽ nào Vũ Hạo chưa về, trong lòng Tử Đằng buồn đến mức hắn không muốn ra khỏi xe. Hắn nghĩ cậu đã bỏ về nhà, không muốn gặp mặt hắn nữa. Phải mất một lúc sau hắn mới ra khỏi xe rồi đứng trước cửa. Đau lòng mà mở cánh cửa ra, vừa hay hắn thấy một ngọn nến nhỏ đã được thắp ngay trước lối vào. Nội tâm hắn lại có chút vui vì cho rằng Vũ Hạo đang trong nhà, hắn nhìn theo ánh nến đó rồi phát hiện ra không chỉ có một chiếc. Dọc lối đi vào phòng đều có nến thắp sáng. Tử Đằng tò mò liền đi theo ánh sáng của những cây nến nhỏ đó. Mùi tinh dầu thoảng qua mũi Tử Đằng, theo những cây nến đi lên phòng và hướng ánh nến lại chạy đến phòng tắm.
Qua ánh nến bên trong căn phòng tắm, toàn bộ ánh sáng tập trung ở đây và rồi Tử Đằng nhìn rõ cơ thể trắng trẻo của Vũ Hạo đang ngâm trong làn nước ấm. Cậu thấy hắn đi vào bèn mỉm cười, cầm trên tay ly rượu vang đỏ và hỏi …
“Anh có muốn tắm cùng em không?”
Nụ cười trên môi Vũ Hạo làm Tử Đằng như muốn tan chảy như những cây nến kia. Hắn còn chưa kịp cởi đồ, bước vội đến bồn tắm đầy cánh hoa hồng bên trên, đưa tay quàng qua người cậu, khẽ kéo nhẹ cậu lên làm nước bị đẩy ra khỏi bồn tắm, ướt quần áo của hắn. Tử Đằng hôn lên môi Vũ Hạo cuồng dã. Vũ Hạo không mặc gì cũng chẳng ngại ngùng mà bước ra khỏi bồn tắm. Cậu vừa hôn hắn vừa cởi bộ đồ hắn đang mặc trên người…..cho đến khi cả hai cùng ngồi trong bồn nước ấm, mà hai môi vẫn không rời nhau.
Cả hai cơ thể nhanh chóng hoà vào nhau, cánh hoa hồng rơi trên sàn nhà tắm, ánh nến làm căn phòng ấm lên. Rượu vang đỏ làm da Vũ Hạo thêm hồng. Tử Đằng không cưỡng lại được sự hấp dẫn từ cậu. Hắn muốn đem cả cơ thể kia mà giày vò một trận kịch liệt. Vũ Hạo rời môi hắn ra sau đó cậu đổ thêm rượu vào ly. Cả hai cùng ngâm mình thư giãn trong nước ấm, mùi rượu vang cùng mùi tinh dầu làm họ thoải mái hơn. Khung cảnh lúc này tràn ngập sự lãng mạn. Thực chất thì cậu cầu hôn hắn ngay trong bồn tắm lúc này. Lúc trên đường về nhà, Vũ Hạo đã ghé một cửa hàng à mua một chiếc nhẫn. Đó thực sự là điều khá là ngốc nghếch. Bởi người cầu hôn đáng ra là Tử Đằng, như vậy sẽ khiến hắn không cảm thấy mất mặt.
Tử Đằng không nghĩ Vũ Hạo không hề giận hắn mà lại đem đến cho hắn điều bất ngờ như thế này. Bỗng cậu hỏi hắn…
“Nếu em cầu hôn anh. anh đồng ý không??”
Tử Đằng ngẩn người với câu hỏi đó của Vũ Hạo. Còn chưa kịp cho hắn thêm giây nào để suy nghĩ, cậu đã lấy một chiếc hộp nhỏ được đặt sẵn gần đó. Cậu lấy bên trong ra một chiếc nhẫn rồi đưa đến trước mặt Tử Đằng. Cậu định mở lời thì Tử Đằng phản ứng lại bằng cách đứng mạnh dậy, làm nước bên trong bồn tắm tung toé khắp mọi nơi, những cây nến gần đó suýt bị nước làm tắt. Vũ Hạo hoảng hốt, cậu cũng vội ra khỏi bồn tắm…
“Tử Đằng, nghe em nói đã….”
Tử Đằng không quay lại, hắn đi thẳng vào phòng ngủ. Có lẽ Vũ Hạo làm hắn mất mặt khi Vũ Hạo lại cầu hôn hắn trước. Vũ Hạo đi phía sau…
“Chúng ta đều là đàn ông, em cũng có quyền được cầu hôn anh mà. Chẳng lẽ như vậy anh cho là mất mặt sao?”
Tử Đằng dường như đang tìm thứ gì đó trong túi áo vest khi về vừa cởi ra ném trên giường. Hắn lấy một thứ trong túi áo ra. Vũ Hạo bất ngờ khi thứ mà Tử Đằng lấy ra là một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn trên tay của cậu. Hắn vừa nghĩ cũng bị bất ngờ vì khi nãy trước khi về nhà đã dừng xe để mua nó. Lúc trong bồn tắm không phải vì hắn cảm thấy mất mặt. Mà hắn thấy chiếc nhẫn đó giống hệt chiếc nhẫn hắn mua. Cả hai cùng đưa chiếc nhẫn đến gần nhau rồi đột nhiên họ cùng cười. Họ ngạc nhiên vì sự trùng hợp này. Tử Đằng phải thốt lên..
“Không thể nào…..nó giống hệt nhau”
Giây phút đó họ nhận ra rằng họ đã cùng một suy nghĩ như nhau. Thật sự có quá nhiều cảm xúc trong người lúc này. Cả hai cùng quấn chiếc khăn tắm và người rồi ngồi lại trên giường cùng nhìn vào chiếc nhẫn trong tay họ. Thực ra Tử Đằng chưa có ý cầu hôn cậu lúc này, chỉ là hắn bất ngờ vì chiếc nhẫn giống nhau. Vũ Hạo xòe chiếc nhẫn trong lòng bàn tay đến Tử Đằng..
“Anh nhận nó chứ?”
Tử Đằng cười nhìn cậu.. “Em định cầu hôn anh trong nhà tắm đó sao?”
Vũ Hạo thẹn lại… “Ơ không được à?”
Tử Đằng lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cậu ấy rồi lại nhìn nét mặt đáng yêu của cậu lúc này…
“Anh sẽ nhận nó, nhưng chiếc nhẫn của anh chưa thể trao em lúc này”
Vũ Hạo ngơ mặt ra, cậu nghĩ hắn sẽ đeo cho cậu chiếc nhẫn kia nhưng hắn liền cất đi. Vũ Hạo có chút hụt hẫng thì hắn giật cái khăn đang che trên người cậu ra rồi đè cậu xuống giường..
“Lúc này, không phải lúc cầu hôn em, anh cần phải làm cho xong bữa tiệc em bày ra đã”
Vũ Hạo biến sắc…cậu lắp bắp nói…
“Khoan…khoan đã Tử Đằng….anh…á……từ.. từ….á…..đừng sờ….Á….đừng cho tay vào….”
Đúng là không có cái dại nào hơn cái dại nghĩ ra việc cầu hôn trong nhà tắm, dưới ánh nến lung linh và rượu vang đỏ. Cứ nghĩ vậy là lãng mạn…cho đến khi cậu phải gầm gừ cắn chặt răng, tay thì bấu chặt vào ga giường rồi liên tục mắng Tử Đằng….
“Anh không phải là người….tuyệt đối không phải là người… a….a…a..”
……………………còn nữa……………..