Đọc truyện 3 tuần trông nhà bạn thân – Chương 8: “Họ đánh em anh ơi”
Tui với pé T lúc xưa đi đâu cũng luôn có nhau, nếu nói đúng hơn thì pé T luôn đi theo tui, dù cho tui có kêu hay không. Nó luôn theo sát tui nữa bước cũng không rời, đến ngay cả ba mẹ pé T cũng không hiểu sao nó lại muốn theo tui như thế. Bất kì dịp tết nào, pé cũng đòi xuống ở với tui. Tui luôn xem pé như là một đứa em ruột thật sự. Có đôi lần tui nói mẹ đẻ thêm cho tui một đứa em, nhưng mẹ luôn nói:
– Đẻ thêm một thằng con trai nữa cho nó phá banh nhà như mày à!
Tui chỉ biết lặng thing, quay qua chơi tiếp với pé T. Đôi lúc đi chơi với mấy đứa bạn nó cũng đòi đi theo, vài lần cảm thấy hơi bị khó chịu, nhưng dần cũng thấy quen. Để pé ở một mình thì cũng tội nghiệp, đã ra công xuống đây chơi với tui, mà tui lại bỏ nó đi một mình thì tui cũng chẳng xứng đáng làm một thằng anh. Dần dần thời gian sau này lớn, tui có thể chạy xe, thì tui hay xuống rước pé T đi chơi. Có lần dẫn nó đi chung với tụi bạn cấp ba, thì đứa nào cũng hỏi han, đòi góp gạo, blah blah. Bé không đẹp, nhưng được cái là chung dòng máu với tui, nên cũng thuộc dạng xinh xắn trắng nõn trắng nà. Thằng nào hăm he tui tát cho vỡ mồm. Nhưng con gái mà, tới tuổi thì toàn chỉ biết ngắm trai. Thế là có một lần bé hỏi nhỏ tui:
– Anh Q, cho e nhờ a một chiện được hôn?
– Dụ gì đây chị?
– Hjhj, nhưng a hứa là làm đi, e mới nói cơ..
– Không, nói đi mới hứa
– Huhu, a hông thương e kìa, oa oa
– Nín, hứa, nói
– Hic, a phải hứa lại cơ
– Ơ cái ếu, không nói là đổi ý nha.
– Thui thui, e nói e nói, hjhj
Thế là pé trổ ra một tràng, nào là anh kia đẹp trai, anh đó tên gì, anh đó được hông anh. Chả hiểu vì sao, trong tâm tui luôn luôn có một lòng ganh tị nho nhỏ đối với cái thằng cờ hó kia. Mọi câu hỏi đối với tui, tui luôn trả lời:
– Đẹp trai ko a?
– Không, xấu hơn a xa
– Tên gì?
– Vô danh
– Tốt tính không a?
– Xấu hơn thú
Và tất nhiên là sau một tràng trả lời với thái độ của tui như vậy thì pé bắt đầu hờn dỗi.
– E không hỏi a nữa đâu
Anh em tụi tui không giận nhau lâu được, tầm 2,3 ngày là bé nhắn tin lại cho tui ngay thui. Nhưng lần này khác, đợi gần cả tuần cũng không thấy bé. Bụng dạ nó cứ nóng nóng khó chịu, thế là tui canh một ngày có hội chợ gần nhà. Tui vác xe xin ba má đi chơi, chạy một vòng qua nhà tính rủ pé T đi chơi chung, phần để gỡ lỗi. Nhưng ba má pé T nói nó đi rồi, hồi đi đâu thì nói đi hội chợ. À há, cũng được, thế là tui phóng xe đi theo tới hội chợ. Đảo gần cả chục vòng cũng không thấy pé đâu, tui cũng nãn chui vô mấy chỗ ném lon, phóng phi tiêu chơi cho đỡ chán thì bỗng từ xa tui nghe tiếng người ta xì xầm to nhỏ. Chả hiểu mô tê gì thì tui cũng chạy ra hóng thử. Bất ngờ chưa dứt, trước mặt tui là cảnh pé T đang ngồi dưới đất, quần áo bám bụi, còn kế bên là 2,3 thằng bê đê, và đặc biệt hơn là cái thằng bạn của tui, cái thằng mà bé T để ý. Vẫn chưa hiểu gì, thì thằng bê đê mới tát nhỏ một cái. Phán thêm một câu:
– Chỗ này của chị, không hồn thì biến
Phắc, clgt, máu nóng di truyền nổi lên, tui lao vòng đỡ pé T đứng dậy, xong quay qua nhìn thằng Khánh, rồi ra ánh mắt kiểu như “Cái gì vậy?” Nó cũng lơ, không thèm trả lời. Tiếp tục con mắm bê đê lại quay qua nhìn tui chầm chầm rồi nói:
– Á á, mày có ngon thì lôi con bồ mày về nha, nó còn la liếm trai của tụi chị chị phang vỡ đầu.
Cái éo, còn đòi phang vỡ đầu , máu nóng đã lên cực điểm, tui gồng mình thành siêu xayda, à ko, tui gống mình cầm cái cục gạch dưới chân. Chắc tụi nào để quên, phang cho mỗi đứa mỗi phát lên đầu như chính lời tụi nó nói. Xong, máu chày cuồn cuộn như suối, pé T thì la hoảng lên, xong tui mới kéo pé T chạy tới chỗ để xe, phóng thẳng như biến về nhà.
Tội nghiệp, pé T khóc thút thít. Một hồi bé kể lại thì chẳng qua là, pé T làm sao đó không biết, mời được thằng Khánh đi chơi. Đang đi vòng hội chợ thì tụi bê đê mời lô tô. Thấy lâu quá pé T mới kêu thằng K đi chỗ khác. Thì tụi bê đê mới gây chuyện. Pé vừa kể vừa khóc thút thít. Tui cũng chẳng muốn nổi nóng nữa, vừa chạy vừa nắm tay pé như một người anh không hơn không kém. Pé khóc còn nhiều hơn, và câu cuối pé nói với tui:
– “Họ đánh em anh ơi”
——-
Và câu nói đó, hôm nay thằng Q lại một lần nữa được nghe. Nhưng không phải là pé T nói trực tiếp với nó, mà là thằng Q cảm nhận được. Chắc chắn là pé T đã tìm cách liên lạc với thằng Q, nên chỉ có duy nhất thằng Q mới có thể biết được là pé T nó đang nói gì. Tui với thằng P nhìn nhau:
– Chẳng lẽ đúng là pé T đang ở trong nhà.
Không gian yên tĩnh như được dành riêng cho thằng Q, lúc này đây chúng tui chỉ biết đứng đơ ra mà nhìn nhau. Nhưng ai đánh pé T trong lúc này, chẳng lẽ còn có một nhân vật nào nữa ? Mà nhân vật này làm sao có thể đánh được pé T? Tự dưng, cả 3 đứa đều nghe được một tiếng phát ra từ con miêu:
– Méooooooooooo
Tiếng méo như ai oán, được phát ra từ sau vườn. Ba thằng chạy thật nhanh ra đằng sau, thì trước mặt là con miêu, đang xù lồng lên, răng nanh nhe ra như sắp xáp lá cà với ai đó. Chúng tui từ từ, ngước mặt lên.. thì chẳng có ai ngoài cái mô đất. Con miêu lại tiếp tục kêu lên những tiếng kinh dị. Và một điều bất ngờ hơn, là thật sự có một người, à không một cái bóng xuất hiện đằng sau cái mô đất. Cả 3 đứa đang chãy từng giọt mồ hôi rã rời, thì cái bóng đã xuất hiện, không phải người, không phải ma, mà là chó. Cái con chó lúc nãy nó vẫn còn ở trong nhà thằng Q. Nó ném về tụi tui một cái nhìn như muốn nuốt tươi nuốt sống, còn răng nó thì vẫn đẫm những lít nước dãi nhìn kinh tỡm không khác gì lúc trước.
Tự dưng, thằng Q gào lên:
– T, T ơi, đừng sợ!
Nó lụm đâu ra cái cán chổi, xong rồi phóng như bay vào con chó. Con chó vẫn đứng im như chờ thằng Q, nhưng thằng Q chưa kịp phóng vào, thì con miêu đã chiến trước. Lần này tui cũng xách luôn cái cây, thằng P cầm chiếc dép lao vào chơi với con cờ hó kia. Quyết tâm cho nó về thành. Điều hiển nhiên là con cờ hó kia bị dần cho một trận, thằng Q phan nó gãy chân, tui dớt đó nứt đầu, thằng P thì cầm chiếc dép dỗ dỗ xuống dưới đất Con miêu thì cũng cào cho con cờ hó kia mấy đường. Có lẽ lần này là lần uýnh lộn đầu tiên mà có thêm thế giới động vật.
Trận chiến đã xong, thì ba thằng ngồi thở, tất nhiên là cũng có thương tích. Tui trầy trút xíu, nhưng không đến nỗi, chỉ có thằng Q thì bị con cờ hó kia táp một miếng nhỏ. Chắc mai phải đi chích ngừa chứ như vầy thì không được. Có duy nhất thằng P đứng đập dép là không bị gì. Ba đứa lết đi vô trong nhà, thì cái ếu mịa, bóng dáng người đàn bà lại xuất hiện trước cổng nhà thằng Q. Đang đứng trơ ra một hồi thì thằng Q lên tiếng:
– Ủa, mẹ?
Mẹ thằng Q tự dưng về lại căn nhà này. Nhưng tui không cảm thấy đơn giản như vậy, bởi vì đúng như tui nghĩ, tui quay qua dòm thằng P xem nó có thấy giống tui không? Thì đúng là như vậy, đây chính là cái người ẵm đứa bé, mà tụi tui gặp lúc tối. Trùng hợp, hay đúng là một người?
———–
Mẹ thằng Q lúc này đã ngồi ở trong nhà, nhìn cỗ có vẻ như đang gấp lắm. Tui với thằng P ra ngoài hóng gió, để cho thằng Q ngồi nói chuyện với mẹ nó. Một hồi lâu thiệt là lâu, nhìn như có vẻ thằng Q đang cãi vả với mẹ nó. Chả hiểu mô tê gì, tui với thằng P vẫn ngồi nói chuyện. Chuyện con cờ hó, chuyện cái mô đất, thậm chí thằng P còn kể cho tui nghe vài chuyện về bà 3 nữa. Có vẻ như bà 3 này rất cao tay, nhưng tui chưa tận mắt thì tui chưa tin. Lúc này thằng Q đi từ sau ra, không hiểu sao mà nói lại nói:
– Đi
– Đi đâu mày?
– Đi chỗ khác, không ở đây nữa.
– Là sao
– Cứ nghe tao, đi đi.
Thế là ba đứa xách đồ đi, đồ của nhà nó thì để lại, chờ xe chở sau. Chào mẹ nó một cái, thì tụi tui lên máy xe chạy ra khỏi cỗng. Tự nhiên thằng Q vỗ vai tui một cái:
– Ê, ê, dừng, tắt máy xe
– Làm gì
– Tắt đi
Tui tắt máy xe, thằng P cũng tắt máy xe theo. Xong thằng Q lại kêu tụi tui là dắt bộ xe đi luồng vào một con đường. Con đường này song song với vườn nhà thằng Q. Đứng từ ngoài nhìn vào thì thấy được bên hông nhà, với nhìn được cái giếng và cả cái mô đất. Hàng rào làm bằng lưới B40 nên cũng không có gì là che được. Lúc này thằng Q mới lên tiếng tiếp:
– Mẹ kêu tao dẫn tụi bây đi chỗ khác ở
– Biết rồi, mà sao kêu, rồi sao lại ra đây ngồi
– Không nói rõ, nhưng mẹ kêu cứ đi, tại mẹ cần làm chuyện riêng gì đó, sau khi tao kể mấy cái chuyện tụi mình gặp bữa giờ.
– Thế sao lại ra đây ngồi.
– Tao muốn coi thử tụi mình đi rồi, mẹ tao làm gì?
Ngồi ngóng vừa buồn ngủ, vừa sợ muỗi cắn, vừa sợ gặp lại cái con cờ hó. Cơ mà đúng như những gì thằng Q nói, mẹ thằng Q đang cằm 3 cây nhang sáng rực, đem ra ngoài cái mô đất. Ngồi quỳ xuống, xong lạy lạy mấy cái rồi cắm xuống đất. Đến lúc này, chúng tui mới sực nhớ là còn quên một thứ. Đúng rồi, chính là con miêu thằng P. Tại sao bây giờ mới nhớ, là bởi vì nó đang đứng sau lưng mẹ thằng Q. Đang xù một bộ lông nhìn không thể nào xù hơn được nữa…
Bỗng tụi tui nhận thấy mẹ Q đang nói gì trong miệng, thế là tụi tui tìm cách lại gần hơn, thằng Q rành nhất, nó dẫn tụi tui lại cái lỗ hỗng hàng rào nhà nó, chui thằng vào trong. Đi từng bước từng bước nhẹ gần lại, nhưng vẫn không kịp, lúc này đây, chỉ nghe được một câu.
– Con yên nghỉ đi T ơi, sao con cứ làm cô sợ hoài vậy T ơi
Tui quay qua nhìn thằng Q, nó đang nhìn mẹ nó một cách ngạc nhiên. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Vậy cái xương ở dưới mô đất đó là…?