2013

Chương 57


Đọc truyện 2013 – Chương 57

#56. Sông lặng…

Lưu Nghiễn khen: “Anh nấu ăn ngon thật đấy.”

Trác Dư Hàng hờ hững quan sát cảnh vật ngoài xe, gác một chân lên chiếc giường đối diện, chẳng ừ hử nửa lời.

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Sát thủ cũng phải học nấu ăn nữa à?”

Trác Dư Hàng mới đáp: “Sát thủ không cần biết ba thứ đó, nhưng anh Hai muốn chăm sóc em gái thì phải học nấu thôi.”

Lưu Nghiễn: “Anh lớn hơn Trác Đình mấy tuổi?”

Trác Dư Hàng: “Mười một tuổi, tôi đã chăm sóc con bé từ hồi nó mới năm tuổi.”

Lưu Nghiễn gật đầu, Trác Đình giờ đã hăm hai, Trác Dư Hàng ba mươi ba, chắc là Trác Đình vừa mới tốt nghiệp chưa lâu. Cậu không hiếu kỳ cho lắm, vì chỉ cần nghĩ sơ cũng đoán được rồi, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, giống như cha Lưu Nghiễn bỏ mẹ con cậu mà đi vậy. Hai anh em nhà họ Trác hẳn đã sống nương tựa nhau từ nhỏ tới lớn, Trác Dư Hàng phải gánh trên vai trách nhiệm của người làm anh.

Lưu Nghiễn cũng dần thay đổi cái nhìn với Trác Dư Hàng, ít ra, anh ta cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, và không kém phần dịu dàng săn sóc.

Trong khoảng thời gian rời khỏi nhà tù Thanh Sơn, cậu chưa từng thấy Trác Đình nói với Trác Dư Hàng câu nào, có lẽ bởi bạn trai chết dưới tay anh mình nên cô không thể tha thứ nguôi ngoai. Mà thế cũng tốt, Lưu Nghiễn thầm nghĩ, dù có theo Trác Đình tới vùng biển Quốc tế thì Trác Dư Hàng cũng khó lòng đối mặt với cô, chẳng bằng ở lại kết giao thêm vài người bạn mới.

“Ai đấy?!” – Trác Dư Hàng thình lình thét hỏi.

Lưu Nghiễn: “???”

Trác Dư Hàng phóng khỏi xe căn cứ như tên bắn, đuổi theo vài bước, tiếp tục quát lớn: “Đứng lại đấy!”

Lưu Nghiễn nhíu mày hỏi: “Có người à?”

Trác Dư Hàng tiến vào xe căn cứ nói: “Có một người mới chạy băng qua!”

Lưu Nghiễn: “Sao thế được, thiết bị vốn đâu có cảnh báo.”

Trác Dư Hàng khẳng định: “Tôi đã thấy tận mắt!”

Lưu Nghiễn: “Nhưng thiết bị chưa kêu cảnh báo cơ mà, anh nhìn nhầm rồi đấy, chắc là động vật hoặc gió lùa vào tán lá tạo thành ảo giác thôi.”

Trác Dư Hàng bực mình gắt: “Là máy móc của cậu đúng hay trực giác của tôi đúng hả?”

Lưu Nghiễn: “Anh đùa à?! Đương nhiên thiết bị phải chuẩn xác hơn rồi! Sao có thể dựa vào trực giác mà quyết định được?!”

Trác Dư Hàng: “…”

Lưu Nghiễn dở cười dở mếu, tay vân vê cái nút điều khiển, Trác Dư Hàng chộp lấy một khẩu súng lên đạn, rồi đuổi theo. Lưu Nghiễn bất chợt thấy một thứ lóe lên trên màn hình, cậu vội kêu lên: “Anh chờ đã!”

Trác Dư Hàng hết cách nên buộc phải vòng về, Lưu Nghiễn nói: “Lái xe đi, quả thật có thứ gì đó.”

Trác Dư Hàng: “Rốt cuộc cậu cũng chịu tin à?!”

Lưu Nghiễn đáp: “Tại tín hiệu bị nhiễu, đi nào.”

Trác Dư Hàng ngồi vào ghế lái, mặt nặng mày nhẹ khởi động xe căn cứ, Lưu Nghiễn giải thích: “Bước sóng hồng ngoại bị quấy nhiễu, khả năng có một thiết bị đặc biệt nào đó, lái xe đi.”

Song Trác Dư Hàng lại ngồi im, gác tay lên trước, khẽ gằn giọng: “Kỹ sư, cậu biết tôi đang nghĩ gì không?”

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn bỗng nhiên có loại lỗi giác như nghe được giọng điệu của Mông Phong khi nói “Làm nát mông em”, cậu đành phải nhận thua, hỏi: “Sao thế? Xin lỗi nhé, tại mới nãy máy dò tìm quả thật không hề báo nguy nên mới sai sót, là lỗi của tôi.”


Trác Dư Hàng: “Tôi bảo ngoài kia có người, cậu một mực không tin, tôi đuổi theo thì cậu kêu tôi về bằng được, giờ cậu lại bảo tôi lái xe, cậu có biết xưa giờ chưa một ai dám ăn nói như thế với tôi không hả?!”

Lưu Nghiễn suýt chút muốn nổi điên.

“Xin lỗi mà.” – Lưu Nghiễn lễ độ đáp – “Sau này tôi sẽ chú ý hơn, anh Trác, tôi nghĩ rằng nếu ta đã là đồng đội thì bình thường đùa giỡn thoải mái một chút cũng có sao đâu.”

Trác Dư Hàng nói: “Tôi chưa từng có bạn bè, dù một người cũng không. Chỉ khi tôi muốn làm lại cuộc đời mà gia nhập đội Cơn lốc mới gặp được các cậu, là chiến hữu, cũng là nhóm bạn đầu tiên trong đời tôi…”

Chiếc xe căn cứ vẫn dừng bánh tại chỗ, Lưu Nghiễn khóc ròng trong bụng, Trác Dư Hàng lựa ngay thời điểm cấp thiết như vậy mà giải bày nỗi lòng, mặc kệ người lạ mặt kia không thèm đuổi theo nữa. Cậu rốt cuộc nhận ra, Lại Kiệt quả là người tốt tính nhất trần đời.

“Xin lỗi, tôi sai rồi.” – Lưu Nghiễn chân thành nói.

Trác Dư Hàng: “Cậu nói xin lỗi thì tôi phải tha thứ cho cậu sao? Cậu tưởng là mọi người trên quả đất này phải nhân nhượng cậu đấy à?”

Lưu Nghiễn thực tình có một loại xúc động muốn nhét toàn bộ thuốc nổ vào mồm tên Trác Dư Hàng này.

Trác Dư Hàng thao thao xả một tràng cho hả, sau rốt mới nhấn chân ga, chiếc xe căn cứ lao vụt đi.

“Gọi Lại Kiệt, gọi Lại Kiệt…” – Lưu Nghiễn lần lượt kết nối máy liên lạc với từng người, nhưng khoảng cách đều quá xa.

“Gọi Bạch Hiểu Đông, gọi Mông Phong…”

Không thể liên hệ với người nào.

Trác Dư Hàng dừng xe trước một con đường, rồi mở cửa bước xuống, cách đó không xa là một biển hiệu ghi ba chữ “Rạch Yên Chi” (Rạch trong kênh rạch nhé ^^). Ngay phía trước có một con đường nhỏ hẹp quanh co dẫn vào núi sâu.

Trác Dư Hàng cúi xuống xoa lớp bùn đất, kiểm tra dấu chân.

Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một chút, bọn Lại Kiệt chỉ mới rời đi mười mấy tiếng, chắc khoảng một ngày rưỡi nữa họ mới quay về.

Trác Dư Hàng bảo: “Xe không chạy vào được, cậu ở đây chờ tôi vậy.”

Lưu Nghiễn: “Kẻ mới nãy vừa chạy qua không phải người bình thường.”

Trác Dư Hàng trầm ngâm không đáp, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Hắn mặc quần áo chống tia hồng ngoại và sóng điện ra đa, rất có thể là loại KT–1997 được sản xuất hàng loạt vào năm 1996 của lính Nga…”

Trác Dư Hàng: “Bớt khoe mẽ giùm, nói việc chính đi.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn thiệt khóc không thành lời: “Tôi đoán vậy thôi, có lẽ hắn vẫn còn đồng bọn, nếu là lính Nga chỉ sợ anh gặp nguy hiểm.”

Trác Dư Hàng cười khẩy, nhảy xuống xe đi thẳng một mạch, Lưu Nghiễn nghĩ bụng đúng là một kẻ khó hợp tác.

Lưu Nghiễn lái xe rẽ vào rừng cây, thu gom vật dụng vào một balo rồi bước xuống, gắn huy hiệu liên lạc vào cổ áo, thở ra một ngụm hơi trắng xóa giữa đêm đen giá lạnh, cậu nhanh chân đuổi theo Trác Dư Hàng.

Một tay sát thủ thiếu khuôn phép, biết nấu ăn, bụng dạ hẹp hòi, Lưu Nghiễn đóng cộp ba cái nhãn mác lên ót anh ta.

Trác Dư Hàng chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút bóng dáng, song dấu chân vẫn còn, Lưu Nghiễn men theo đó mà đuổi tới, cứ thế đi chừng non nửa tiếng đồng hồ, tiến sâu vào lòng núi.

Rồi đột nhiên Trác Dư Hàng xoay người chộp tay bịt kín miệng Lưu Nghiễn, kéo giật cậu tránh sau thân cây, lạnh giọng bảo: “Đừng chộn rộn.”

Lưu Nghiễn cố đẩy tay anh ta, thế nhưng Trác Dư Hàng rất mạnh, lực tay lớn, bụm miệng cậu đến mức đỏ bừng, suýt nghẹt thở mấy phen.

Đằng xa có hai tên lính đóng bộ rằn ri màu trắng đang tán chuyện với nhau trước một hang núi, lát sau họ dập tắt tàn thuốc rồi bước vào trong.

Trác Dư Hàng lúc này mới buông tay, Lưu Nghiễn thở hắt ra một hơi.


“Xe đâu rồi?!” – Trác Dư Hàng hỏi dồn – “Cậu cứ thế quẳng xe mà đi được à?!”

Lưu Nghiễn đáp: “Tôi khóa kỹ xe rồi mới giấu trong rừng đấy chứ, có làm ký hiệu trên thân cây rồi, bọn Mông Phong lần theo dấu bánh xe sẽ phát hiện ra thôi, anh đeo huy hiệu liên lạc vào đi này.”

Trác Dư Hàng: “Tôi đã bảo cậu ở trong xe chờ cơ mà, có phải cậu coi lời tôi như…”

Lưu Nghiễn ngắt lời: “Anh Trác, hiện giờ ta đang thi hành nhiệm vụ, trước mắt hãy bỏ ân oán cá nhân sang một bên, ô kê? Tôi có nhiều kinh nghiệm hơn anh, đây là nhiệm vụ đội nhóm cùng nhau phối hợp chứ chẳng phải cái kiểu một thân một mình xông lên giết người. Anh có thành kiến gì cứ việc nói, chúng ta cùng giải quyết trong hòa bình.”

Trác Dư Hàng lặng im không đáp, Lưu Nghiễn đưa máy liên lạc ra nhưng Trác Dư Hàng không nhận, cậu bèn thuận tay gắn đại lên người anh ta. Sau đó Lưu Nghiễn ngẩng đầu quan sát kỹ càng địa hình nơi đây, đoạn rút chiếc máy tính bảng trong balo để tìm kiếm tư liệu.

“Rạch Yên Chi.” – Lưu Nghiễn nói – “Nơi chúng ta vừa đi qua là nhà máy điện của Nhật xây dựng vào thế kỷ 19… Anh Trác, nhờ anh đặt cái này trước cửa hang giùm tôi, nhớ cẩn thận đừng làm kinh động người ở bên trong… nếu có.”

Trác Dư Hàng với bộ mặt sưng sỉa nhận lấy cái hộp nhỏ từ Lưu Nghiễn, bước về phía cửa hang, Lưu Nghiễn khẽ nói vào máy liên lạc: “Tới gần thêm chút nữa, rồi mở nắp hộp ra, quay cái chấm đỏ hướng vào hang.”

Trác Dư Hàng làm theo lời cậu, xong xuôi liền lách người nấp ở ngoài vách hang, nâng súng lên đạn.

Nắp hộp bật mở, để lộ ra một đầu kim thăm dò, tiếng bíp bíp bíp không ngừng kêu vang, Lưu Nghiễn nói: “Họ đã đi vào rồi, hình như hang núi này rất lớn, anh chú ý tình hình bên ngoài hang đấy, coi chừng bị đánh lén.”

Trác Dư Hàng cáu gắt: “Không cần cậu nhắc, tôi vào xem đây.”

Lưu Nghiễn cầm máy tính bảng trong tay tiến về cửa hang, bảo: “Chờ chút đã, khu vực gần đó an toàn.”

Trác Dư Hàng sốt ruột hỏi: “Lại muốn làm cái gì nữa đây?”

Lưu Nghiễn cúi đầu kiểm tra máy tính trong tay mình, đoạn nói: “Anh rút điếu thuốc chờ tôi một lát, máy thăm dò sóng âm đang quét hình hang núi này, nếu nó quá lớn thì phải cần tới năm phút nữa.”

Lưu Nghiễn bình tĩnh chờ đợi sóng âm phản xạ, đúng năm phút sau, máy tính bảng kêu “tít” một tiếng, hiển thị bản đồ hang núi.

“Trời đất ơi.” – Lưu Nghiễn ngỡ ngàng thốt – “Không gian trong này sao lớn quá vậy?”

Bản đồ thăm dò sóng âm hiển thị một lối đi trong hang núi quanh co khúc khuỷu, Lưu Nghiễn ấn phím thu nhỏ tới những mười hai lần, bất chợt phát hiện nơi hai người họ đang đứng là một lối vào nhỏ hẹp.

Dựa vào bản đồ mà sóng âm phản xạ thu được, bên dưới ngọn núi này có một không gian khổng lồ chẳng thua gì một thành phố, Lưu Nghiễn né người qua để Trác Dư Hàng nhìn bản địa đồ.

“Thứ này có tin được không?” – Cuối cùng thái độ của Trác Dư Hàng đã dịu đi một chút.

Lưu Nghiễn nói: “Đáng tin chứ, ta vào xem thử nhé?”

Trác Dư Hàng trầm giọng rằng: “Cậu phải tránh sau lưng tôi. Nếu có chút bất thường nào phải lập tức rút ngay.”

Lưu Nghiễn gật đầu, đeo balo bước theo sau Trác Dư Hàng, cậu mở đèn ống chiếu sáng, nhỏ giọng bảo: “Tôi biết đây là chỗ nào rồi.”

Trác Dư Hàng không hé lời, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Đây là mỏ vàng ở Mạc Hà (huyện thuộc tỉnh Hắc Long Giang), con đường ban nãy bọn mình đi qua là đường Hoàng Kim, dưới này có một hầm mỏ cực kỳ khổng lồ…”

Trác Dư Hàng: “Tôi chỉ cần biết bản đồ là đủ rồi, miễn bàn tới lịch sử sâu xa giùm đi, cậu lắm lời quá đấy.”

Lưu Nghiễn tỉnh bơ đáp: “Tôi đang giới thiệu nội dung của phó bản(*) hôm nay thôi, anh có thể ấn phím Esc để bỏ qua hình động mở màn.”

(*) Phó bản: thuật ngữ trong game nhập vai, là những bản đồ yêu cầu người chơi phải thực hiện những nhiệm vụ tương ứng với bản đồ đã chọn.

Trác Dư Hàng: “Nói nhảm gì đó?”

Lưu Nghiễn: “Không có gì.”


Lưu Nghiễn lại thầm dán thêm bên cạnh ‘sát thủ thiếu khuôn phép, biết nấu ăn, bụng dạ hẹp hòi’ một nhãn mác ‘không biết hài hước’.

Lưu Nghiễn bất chợt dừng chân: “Anh Trác này, rốt cuộc anh có ý kiến gì với tôi thế hả?”

Trác Dư Hàng xoay người, nhìn chăm chú vào cậu một chốc, rồi bảo: “Chẳng ý kiến gì hết, nhưng tôi thấy cách cậu nói chuyện rất kỳ cục, khi trở về tốt nhất tìm một bác sĩ mà xem bệnh đi.”

Lưu Nghiễn: “…”

Trác Dư Hàng tiếp tục tiến sâu vào hầm mỏ, Lưu Nghiễn chẳng thể làm gì nên đành theo anh ta, mãi đến khi Trác Dư Hàng ra hiệu đứng lại, để cậu núp vào hang núi.

Hai người đã đi tới tận cùng lối dẫn vào hầm mỏ, bên trong là khoảng đất bằng rộng lớn, có tên lính gác chống báng súng ngủ gà gật, còn một tên khác đang nấu cá bằng chảo sắt, phía sau lưng bọn họ có một lồng thang máy dẫn xuống hầm sâu.

Lưu Nghiễn vừa nhìn đã hiểu, thì ra tên lính mới nãy ra ngoài bờ Nam sông Hắc Long Giang bắt cá về nấu.

“Đừng nói chuyện, coi chừng ăn đạn đấy.” – Trác Dư Hàng ra hiệu cho Lưu Nghiễn trốn tại chỗ, anh ta khom người rút ra hai con dao găm bén ngót, vung ngón tay xoay tròn một vòng đẹp mắt, Lưu Nghiễn còn chưa kịp lên tiếng thì Trác Dưng Hàng đã bật người lao đi như gió!

Trong tíc tắc đó, Trác Dư Hàng giương tay, tên lính Nga ngồi bên chảo sắt vừa mới quay đầu đã thấy một con dao găm lóe sáng vụt tới, dứt khoát đâm xuyên động mạch chủ của mình, gã thậm chí còn chưa kịp la lên đã che cổ té phịch ra đất, đụng vào chảo sắt đổ xuống phát ra tiếng loảng xoảng. Tên lính đang ngủ gật sực tỉnh, gã mắng một câu tiếng Nga rồi nâng súng giơ lên.

Trác Dư Hàng tức tốc xoay người, kẹp lấy một lưỡi dao găm khác phất tay vung mạnh, cắm phập vào chính giữa yết hầu tên lính kia.

“Bước ra đi.” – Trác Dư Hàng rút lấy hai con dao, chà lau nó vào người tên lính cho sạch vết máu.

Lưu Nghiễn tỏ vẻ thương xót không nỡ nhìn.

“Nếu không ra tay thì chờ chúng tới giết cậu à?” – Trác Dư Hàng nhận ra biểu cảm trên nét mặt Lưu Nghiễn, lạnh giọng rằng – “Đừng ngây thơ như đồ dở hơi thế…”

Lưu Nghiễn phản bác: “Chờ tới khi người khác tới thay ca thì sẽ bị phát hiện, lúc đó tính sao?”

Trác Dư Hàng khẽ nheo mắt, Lưu Nghiễn lại tiếp: “Vốn dĩ chỉ cần dụ người ta rời đi là có thể xuống dưới đó rồi.”

Trác Dư Hàng: “Chả sao, căn bản chẳng ai biết là tôi giết người, nhanh chóng tiến vào rồi trốn kỹ là được.”

Trác Dư Hàng vẫn giữ thói quen của một sát thủ, đánh nhanh diệt gọn, giết được thì cứ giết bằng sạch, trực tiếp đâm thẳng vào mục tiêu. Giết người thần tốc, trong vòng vài phút đồng hồ đã xông thẳng tới trung tâm, giải quyết xong vấn đề thì tự nhiên có thể thoát thân an toàn.

Lưu Nghiễn nghĩ nếu dựa theo cách của Lại Kiệt, khi chưa biết rõ tình hình phe địch sẽ không tùy tiện hành động, trước tiên phải tìm hiểu tình huống đại khái, rồi Lại Kiệt mới ra mặt giải quyết theo hướng có lợi cho Chính phủ.

Bây giờ Trác Dư Hàng không biết lý lẽ mà tùy ý giết người, đến thời gian thay ca thì những binh lính khác sẽ phát hiện có người lạ xâm nhập thôi.

Lưu Nghiễn hỏi: “Anh có chắc không giết lầm người chứ? Lỡ đâu những binh lính này vô tội thì sao?”

“Nếu đội trưởng định đàm phán cùng người Nga, mà chúng ta lại giết người của họ trước, sẽ to chuyện đấy.”

Trác Dư Hàng không nói gì, lát sau mới đáp: “Cậu nói đúng, tôi sai rồi, không nghĩ tới vấn đề này. Mọi chuyện tiếp theo tôi sẽ nghe cậu.”

Người này nhận lỗi cũng rất thẳng thắn, Lưu Nghiễn thầm nhận xét. Cậu trầm ngâm một chốc, đoạn kiểm tra bản đồ địa hình, tìm kiếm những lối thoát khác.

“Bọn mình sẽ từ nơi này đi xuống dưới.” – Lưu Nghiễn bảo – “Tiến về hướng Bắc, tìm đường ra mới.”

Lưu Nghiễn bước tới phía thang máy, cậu bám vào dây thép treo lồng thang tụt xuống, Trác Dư Hàng liền nối gót đuổi theo, hai người nhảy xuống đất, bên dưới cũng có một trạm canh gác với hai tên lính tuần tra.

Nơi này không đơn giản chút nào – Lưu Nghiễn mơ hồ nhận thấy, có lẽ họ đã phát hiện một địa điểm cực kỳ quan trọng.

Giữa hầm mỏ mờ tối có hai mặt tường treo những trản đèn tù mù, trong trạm gác có một tay sĩ quan, khúc cua bên trái trạm gác dường như có một tầng hầm rộng lớn hơn, còn bên phải là một kho hàng nhỏ.

Lưu Nghiễn đối chiếu so sánh với bản đồ, cậu nói: “Đằng sau trạm gác là một sảnh lớn, hy vọng nơi đó không có gì phiền toái.”

Trác Dư hàng bảo: “Cậu không cho tôi giết người, thế giờ tới lượt cậu đấy? Không giết người thì làm cách nào tiến tới?”

Lưu Nghiễn liếc Trác Dư Hàng một cái, đoạn móc trong balo ra một quả cầu nhỏ, đặt xuống đất, lấy cái điều khiển từ xa mini gắn trong chùm chìa khóa xe rồi nhấn nút.

Quả cầu nhỏ lăn về phía cuối lối đi, theo sự điều khiển của Lưu Nghiễn, sau khi băng qua trạm gác thì nó lăn sang kho hàng nhỏ bên phải, nửa phút sau thình lình phát ra một tiếng nổ vang.

Hai gã lính gác lớn tiếng hô hào, xoay người chạy vọt về phía kho hàng, tay sĩ quan trong trạm gác lập tức bừng tỉnh, ngồi dậy ngẩng đầu dò xét nhìn ra xa.

Trong kho hàng lửa bốc cuồn cuộn, lính gác tháo bình cứu hỏa phun loạn xạ, Lưu Nghiễn và Trác Dư Hàng nhón chân chạy tới, khom lưng chui qua trạm canh gác tiến vào trong.

Hai người từ phía sau trạm gác chạy tới lối đi, áp lưng vào tường nhìn quanh một lượt, không có người, bên trong có một cầu thang sắt màu đỏ rỉ sét loang lổ, họ bèn rón ra rón rén bước xuống. Trác Dư Hàng tay phải cầm súng, tay trái kẹp dao găm, bên dưới cầu thang chất đống không ít xe mỏ, sau khi rời khỏi đó, một không gian ngầm khổng lồ rộng mở lập tức hiện ra trước mắt họ.


Đó là một khu chợ lớn rộng gần ngàn mét vuông, mà chỗ hai người vừa đi qua chính là lối thoát hiểm bên trên chợ.

“Thảo nào chẳng tìm được ai, chắc mười vạn người mà chúng ta muốn tìm đều ở chỗ này cả rồi.” – Lưu Nghiễn ngẩng đầu quan sát, vòm trần rộng lớn được gia cố bằng những tấm thép chắc chắn, ngăn chặn luồng sóng của máy dò tìm sự sống khiến tín hiệu chập chờn. Trong chợ tràn ngập tiếng người ồn ào huyên náo, xem không khí này đã thấy nhân số không hề kém cạnh căn cứ ở vùng biển Quốc tế.

Trác Dư Hàng nói: “Lộn trái áo khoác rồi mặc vào, tháo nón xuống.” (Chắc vì áo khoác và nón của hai người có in huy hiệu quân đội Trung Quốc hoặc gì đó đại loại ^^)

Trong chợ vô cùng hỗn loạn, nơi nơi đều có người cả giọng cò kè trả giá, hầu như không một ai chú ý tới hai người họ. Lưu Nghiễn cất nón vào balo, lấy ra một xấp vàng lá mà Hồ Giác cho cậu lúc trước, cậu ngó quanh quất, chọn một nơi có nhiều người tụ tập nhất, rồi cùng Trác Dư Hàng lẩn vào trong.

Khu chợ vừa dơ bẩn vừa hỗn tạp, vì sắp tới lúc dẹp quầy hàng, hơn nữa tất cả đều là người Trung Quốc.

Có mấy gã đàn ông lôi kéo một cô gái tới phía sau quầy hàng, bạt tai cô hai phát, cô gái tức tối quát mắng sa sả, mấy người kia liền đạp đổ thùng gỗ bên cạnh quầy, khiến thịt khô đổ tràn ra đất, bọn chúng tùy tiện nhặt thịt nhét vào túi rồi nghênh ngang bỏ đi.

Mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn, chẳng ai hé răng, Lưu Nghiễn đứng tại một góc khuất cúi đầu kiểm tra bản đồ trong máy tính, nhận thấy địa hình khu vực này rất có quy tắc – năm khu hầm vây quanh một quặng mỏ trung tâm, máy đo cho thấy vị trí hiện tại đang ở ba kilomet dưới mặt đất. Cậu đè ngón cái lên màn hình rồi vuốt lên trên, lật tới “Cách khai thác mỏ vàng trong hang núi”, sâu trong lòng núi Đại Hưng An, mỏ vàng này chắc chắn đã bị vét sạch.

Cô gái khi bị ức hiếp không hề khóc, nhưng khi bọn cướp ngày rời đi mới đỏ mắt rớm lệ, khom người lui cui lật thùng gỗ lại. Trác Dư Hàng đứng trước mặt cô gái, đặt một xấp vàng lá lên quầy hàng của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Trác Dư Hàng.

“Tôi có mấy câu muốn hỏi cô.” – Trác Dư Hàng nói – “Không cần mua hàng, xin giữ bí mật giùm cho.” – Dứt lời bèn nghiêng người, để cô xem khẩu súng giấu trong áo khoác.

Cô gái liền ngồi dậy, nghiêng đầu quan sát những người trong chợ, đưa mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng chú mục vàoTrác Dư Hàng, hỏi: “Anh không phải là người nơi này, từ đâu tới?”

Trác Dư Hàng bảo: “Là tôi hỏi cô, chứ không phải cô hỏi tôi.”

Cô khẽ đẩy lá vàng về phía Trác Dư Hàng, thấp giọng: “Sao anh lẻn vào đây được? Mau chạy đi, đừng để họ bắt.”

Trác Dư Hàng nheo mắt tỏ vẻ ngờ vực, vươn tay đè lên tay cô gái khiến cô không khỏi phát run, Trác Dư Hàng nắm lấy tay cô lật ngửa ra, tỉ mỉ xem xét năm ngón tay.

Đầu ngón tay của cô đã hư thối, móng tay xám ngắt, riêng ngón áp út và ngón út bong cả móng, toàn bộ bàn tay thối rữa tới mức nhăn nheo, Trác Dư Hàng bèn hỏi: “Cô bị lây nhiễm?”

Cô gái đột nhiên rút tay về, một cái móng tay bị bong ra, đau tới phát khóc.

“Anh mau đi đi.” – Cô gái nói – “Bọn chúng rất hung ác, có nhiều người lắm…”

“Gọi anh Trác.” – Giọng nói của Lưu Nghiễn phát ra từ huy hiệu liên lạc – “Đừng quay đầu nhìn, chuyện tốt mà anh làm đã lòi ra rồi, có lính Nga bắt đầu đi kiểm tra, bây giờ anh hãy nghe theo lời chỉ huy của tôi, quẹo bên phải.”

Trác Dư Hàng liếc nhìn cô gái kia, không nói thêm lời nào, xoay lưng về phía cửa chợ mà bước đi.

“Cúi đầu, khom lưng xuống.” – Lưu Nghiễn tiếp lời – “Anh quá cao nên rất dễ bị chú ý… quẹo đi.”

Trác Dư Hàng rẽ qua một mớ hàng hóa chất đống, tầm nhìn của Lưu Nghiễn vẫn luôn dõi theo mấy gã lính kia, khi thấy Trác Dư Hàng đã ẩn núp kỹ càng, cậu mới mau chóng cất máy tính rời khỏi đó.

Trác Dư Hàng và Lưu Nghiễn núp phía sau một đống thùng, qua khe hở bí mật quan sát động tĩnh ngoài chợ, bắt gặp một kẻ phiên dịch dẫn đám lính Nga đi quanh dò hỏi, khi bọn chúng hỏi đến quầy hàng cô gái kia, đột nhiên tát mạnh vào mặt cô đến ngã nhào ra đất.

Trác Dư Hàng: “…”

“Đừng kích động.” – Lưu Nghiễn khẽ nói.

Bọn lính sốt ruột quát mắng vài tiếng, tay phiên dịch cười xòa nói đôi câu làm lành, mời bọn lính kia rời đi.

Sau khi đám người đó ra khỏi chợ, đèn đóm xung quanh liền tắt ngóm, cửa chính ầm ầm đóng sập, mấy tên lính bước tới cầu thang đi lên, gã phiên dịch tự giác đứng lại bên ngoài, cun cút cúi đầu tiễn bọn lính gác, đoạn rẽ vào một lối ngoặt khác.

“Khoan đã, chờ chút.” – Lưu Nghiễn ngăn Trác Dư Hàng đang định tiến vào khu chợ – “Tạm thời đừng tới đó, đi theo tôi.”

Lưu Nghiễn ra hiệu cho Trác Dư Hàng vịn balo sau lưng cậu, hai tay đút vào trong túi, chầm chậm đi ra ngoài, bước chân khẽ khàng không tiếng động, rẽ vào góc.

Gã phiên dịch lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, sau lưng thình lình phóng tới một luồng điện cao thế, giật bùm bùm khiến gã trợn trắng hai mắt, té đụi chết ngất.

.

.

.

End #56.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.