Đọc truyện 2013 – Chương 19
#18. Di chuyển…
Cứ thế một mạch tiến thẳng về phía Bắc.
Độ tháng chín, thời tiết chính thức chuyển lạnh, nhiệt độ không khí giảm xuống đến -170C, trải qua mấy trận mưa Thu, tâm tình của những người còn sống rốt cuộc có thể lắng dịu trở lại.
Nhờ có Trương Dân kiên trì góp ý, đến chạng vạng mỗi ngày họ đều được dừng chân nghỉ ngơi ở ven đường. Buổi tối lại tiếp tục lên xe, cả ngày lẫn đêm thần tốc Bắc tiến. Không ai biết được mãi đến khi nào mới hoàn toàn dừng lại.
Cơn gió lay động bờ cỏ vàng úa ven đường, trời Thu quang đãng, từ thành phố lớn đến trạm xăng, bến cảng nhỏ, chỉ cần đoàn xe dừng lại thì lũ zombie hiện diện ở mọi ngõ ngách.
Chúng nó hoặc lang thang vô mục đích, hoặc từ trong công trình kiến trúc chui ra, lê lết đuổi theo tiếng động cơ gầm rú, nhưng vĩnh viễn không cách nào đuổi kịp đoàn xe tốc hành.
Ngẫu nhiên có đôi lần máy dò tìm sự sống vang lên, đều ở trong thành phố lớn cách quốc lộ mấy cây số, Lâm Mộc Sâm lấy lý do thiếu an toàn và không đủ lương thực, gã chối bỏ hết thảy đề nghị đi cứu hộ.
Trong lòng những người cùng gã trốn thoát khỏi nhà máy hóa chất đều hiểu rõ – số lương thực dự trữ thừa sức ăn.
Huống hồ dọc đường đi Lâm Mộc Sâm chỉ cần nhác thấy bóng dáng trặm xăng và thị trấn nhỏ thì lập tức phát lệnh dừng xe, cướp đoạt sạch bách các kho lương thực, trong vòng mấy hôm, thức ăn của bọn họ chẳng những ít đi mà ngày càng nhiều hơn.
Mẹ bé Nhu lúc trước là một nhà thiết kế thời trang, cô nhận lấy tất cả công việc may vá, bắt đầu bận rộn sửa quần áo.
Cô thường hay ngẩn người nhìn theo đầu chú gấu nhỏ ló ra trước túi áo khoác của Quyết Minh, rồi lại đỏ hồng đôi mắt. Quyết Minh trả gấu nhỏ lại cho cô, nhưng cô không nhận, sau đó cô mang tới mấy bộ quân phục, đo theo vóc người của Mông Phong và Trương Dân để may sửa.
Vài hôm sau, lô quần áo đầu tiên đã sửa xong, trước đó hầu hết cánh đàn ông đều mặc quân phục may sẵn tìm được trong doanh trại, bây giờ mới được bận quân trang vừa người.
Mẹ bé Nhu cười hỏi: “Có vừa không, Quyết Minh?”
Quyết Minh ngồi trên một chiếc ghế đá ở lề đường, nhóc ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi chẳng hó hé gì.
Trương Dân giục: “Nhóc cưng, con phải nói gì nào?”
Mẹ bé Nhu vội nói: “Không sao mà, cậu bé mặc vào trông hoạt bát hơn hẳn.” – Sau đó cô xoay người rời đi.
Quyết Minh đang vận một bộ quân phục màu vàng đất, đội chiếc mũ lính bằng vải, trước mặt nhóc có sáu cậu bé học sinh trung học ngồi chồm hổm.
Một cậu bé béo tròn nhỏ hơn Quyết Minh hai tuổi, mới vừa lên lớp bảy, xáp tới quàng vai nhóc ngó nghiêng, rồi hỏi: “Đây là đồng phục của đội tụi mình á?”
Quyết Minh: “Ừa, chú Mông Phong nói, từ nay anh sẽ quản lý sáu đứa em, phải nghe lời anh đó.”
“Được.” – Một cậu bé học sinh khác cao hơn Quyết Minh nửa cái đầu, thắc mắc – “Nếu nhận anh làm lão Đại, anh sẽ dẫn tụi em đi đánh zombie phải không? Vậy đội của chúng ta gọi là gì?”
Quyết Minh kéo hình logo trên tay áo cho mấy đứa xem, tụi nhỏ đều thấp bé, quân phục đã qua tay mẹ bé Nhu sửa sang lại, cái nào cũng đều có logo kiểu hoạt hình – một đầu nấm màu tím nằm trên một gạch ngang mảnh.
Quyết Minh hô hào: “Chúng ta là đội ‘Nấm nhút nhát(1), không cần xông pha giết zombie, chỉ cần núp sau lưng người lớn là được rồi, nếu có nhiệm vụ gì chú Mông Phong sẽ nói cho anh biết.”
(1): Mình nghĩ cái này vẫn liên quan tới game plants vs zombies, logo của đám Quyết Minh là cây nấm ốm hay chui xuống đất mỗi khi bọn zombie tới gần ^^
Bạn nào không nhớ thì có thể vào đây xem lại.
Cả đám trẻ gật đầu hiểu rõ, một thiếu niên chợt hỏi: “Đội chú Mông thì sao?”
Quyết Minh: “Bên chú ấy là đội Bí mặt xụ, cũng có Hoa ăn thịt và Gai đất, phụ trách chiến đấu ở tiền tuyến; bên đội ba anh thì biết bắn súng, gồm có Cây đậu bắn súng, Cây đậu tiến hóa và Cây đậu súng máy.”
“Người kia thì sao?” – Nhóc béo kiểng chân ngó ra, dưới ánh chiều tà, Lưu Nghiễn đang ngồi trên đuôi container, một chân còn thòng xuống lắc lư phởn phơ, cậu đương cắm cúi lắp ráp một cái máy gì đó.
“Ảnh là Lưu Nghiễn, làm bên kỹ thuật.” – Quyết Minh đáp – “Ảnh xịn lắm nhé, giống như mèo máy Doreamon vậy, có rất nhiều đồ vật mới lạ, hôm đó nhờ vào đồng hồ báo thức của ảnh mới cứu mấy đứa ra được đó.”
Nhóc béo lại hỏi: “Vậy thì ảnh là Hoa hướng dương hai đầu rồi đúng hông?”
Trên ngực áo quân phục của Lưu Nghiễn thêu một đôi mắt to tròn, Quyết Minh giải thích: “Không, ảnh là Crazy Dave, ông chú có cái xe bán hàng hóa ấy.”
Cả đám trẻ nhao nhao cười ồ lên.
Quyết Minh bắt chước lời Trương Dân dạy, nhóc gợi chuyện: “Kể chuyện của mấy đứa nghe đi.”
Quyết Minh lấy chú gấu nhỏ trong túi áo ra, lắc qua lắc lại, ý bảo đội viên tự kể chuyện của mình, trao đổi thân thiết để tăng thêm hiểu biết về nhau.
Trương Dân đang đứng ở đằng xa, anh hứng thú nhìn Quyết Minh và đồng đội của nhóc trau dồi cảm tình với nhau.
“Lưu Nghiễn này.” – Trương Dân gọi.
Lưu Nghiễn vẫn không ngẩng đầu lên, cậu đáp: “Sao vậy?”
Trương Dân tiếp: “Quyết Minh cởi mở hẳn ra, hồi trước ở trường học nhóc con không hề có bạn bè gì cả.”
Lưu Nghiễn ừ một tiếng, lại nói: “Có gì đâu, anh cứ để nhóc con kết bạn nhiều hơn.”
Tạ Phong Hoa ngồi trong xe, đang giúp Lưu Nghiễn ghi lại thông số kỹ thuật của linh kiện, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Cảm giác như Quyết Minh quá nhỏ.”
Trương Dân: “Vốn dĩ nhóc con đâu có lớn.”
Tạ Phong Hoa cười cười, giải thích: “Không phải, ý của tôi là, tâm lý của cậu nhóc không giống như một học sinh trung học, một cậu bé mười lăm tuổi lại có tư tưởng và tình cảm như đứa bé mười hay mười một tuổi… Tôi có nghe cậu nhóc kể, khi các anh gặp nhau thì nhóc mới mười một tuổi phải không? Có lẽ trong những năm này, anh luôn bảo hộ giữ gìn cậu nhóc, khiến cho năng lực giao tiếp và kết bạn của nhóc kém phát triển.”
Trương Dân liền rằng: “Thiệt chẳng có cách nào hết, lúc nhóc con đi học không chịu nói chuyện với người lạ, cho rằng bạn học đều… không có thiện ý với nó, khi nhóc mười một tuổi từng bị chấn thương ở đầu, nên mọi người cứ lấy đó mà cười nhạo, tôi đã tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện biết bao lần, rồi còn chuyển trường học nữa…”
“Không đâu.” – Tạ Phong Hoa nói – “Nguyên nhân là ở anh cả đấy. Anh tựa như một cảng tránh gió vậy, cái này trong tâm lý học gọi là hiệu ứng tường chắn, sự bảo vệ quá nghiêm ngặt khiến cậu nhóc không muốn chủ động trao đổi với người khác, cũng như tự chịu trách nhiệm bản thân.”
Trương Dân: “Vậy tôi phải làm sao đây?”
Tạ Phong Hoa: “Nên tìm cơ hội thích hợp cho cậu nhóc rèn luyện.”
Trương Dân: “Không được, rất nguy hiểm.”
Tạ Phong Hoa mỉm cười, tiếp lời: “Thì đúng, nhưng cứ mãi che chở nhóc ở sau lưng anh cũng không thỏa đáng.”
“Nhà triết học.” – Lưu Nghiễn chen lời – “Tôi thấy như vậy đâu có gì không thỏa đáng, hai người họ có cách chung sống cùng nhau rất riêng. Đôi bên đều tự nguyện, có gì thiệt thòi đâu nào? Cô thấy trí lực của nhóc có kiện toàn không?”
Tạ Phong Hoa chống bút xuống cằm ngẫm nghĩ, rồi cô gật đầu: “Trí lực vẫn bình thường, thậm chí còn được coi là thông minh nữa cơ. Có điều cách tư duy rất rối loạn. Trương Dân, thật lòng anh tính bảo vệ cậu nhóc cả đời hay sao? Việc này rất phi thực tế.”
Trương Dân bèn nói: “Chả có gì phi thực tế cả. Sao lại phi thực tế cho được?”
Giọng điệu của Trương Dân hơi tỏ vẻ không vui, nên Tạ Phong Hoa cũng không tiếp tục tranh cãi gay gắt thêm nữa, cô thức thời gật gật đầu.
Mà Trương Dân dường như còn muốn xác nhận điều gì, giọng điệu của anh trở nên dồn dập khác thường, tiếp tục nói:
“Cả đời thì cả đời, năm mươi năm, sáu mươi năm, tận đến một năm một tháng một ngày một giờ một giây cuối cùng, làm sao phi thực tế?”
“Là tôi lỡ lời.” – Tạ Phong Hoa nhún nhường – “Xin lỗi nhé.”
“Không có gì.” – Tính cách Trương Dân vẫn luôn rất đúng mực – “Giáo viên chủ nhiệm của nhóc con cũng từng nói như thế. Tính ra cô còn nhỏ nhẹ hơn cô ta, cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Trương Dân xoay người bước đi, Lưu Nghiễn cười lên, trong ánh mắt toát ra vẻ khoái chí khi rốt cuộc Tạ Phong Hoa cũng nuốt phải quả đắng.
“Đúng là triết học gia à nha.” – Lưu Nghiễn trêu chọc.
Tạ Phong Hoa dở cười dở mếu, lắc đầu bó tay.
“Ba em và mụ dì ghẻ đó…” – Nhóc béo uất hận gắt – “Cứ thế ném em sang một xó, tự bỏ trốn hết.”
Quyết Minh chỉ lẳng lặng nghe, không nói một câu.
Bỗng có đứa hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nhóc béo quay sang cả đám: “Sau đó em lén đi theo lên lầu, lúc ba em trở về gom đồ, bà nội em từ trong phòng nhào ra cắn chết bà dì ghẻ ở phòng khách, rồi còn cắn ba em một phát nữa, đáng đời bọn họ.”
Quyết Minh lúc này mới hỏi: “Ba em không dắt em theo à?”
Nhóc béo bày ra bộ dạng hung tợn, kể tiếp: “Em trộm chìa khóa, rồi khóa trái ba ở trong nhà, ai biểu ông ta ngày nào cũng đánh đập bà nội hết. Em ném chìa khóa vào cống thoát nước, lúc chạy xuống lầu thì gặp phải mục sư Ngô, từ đó đi chung với họ luôn.”
Quyết Minh gật gật đầu, trong ánh mắt toát lên chút phức tạp.
Lâm Mộc Sâm đã dặn dò trước, Mông Phong đứng từ xa hô vang: “Đội Hoa hướng dương và đội Nấm nhút nhát lên xe trước! Những người còn lại canh giữ, chuẩn bị xuất phát!”
“Mấy đứa nhìn lên bầu trời kìa.” – Quyết Minh chợt nói.
Tà dương ngả về Tây, phía chân trời mùa Thu điểm xuyến những vì sao màu ngọc lấp lánh, rực rỡ ngút ngàn.
“Sẽ có người ngoài hành tinh tới cứu Địa cầu, giải cứu nhân loại.” – Quyết Minh tổng kết lại cuộc trò chuyện của nhóc, dắt đội viên leo lên xe.
Lưu Nghiễn vừa nghe nhóc nói như thế, khóe miệng không khỏi run rẩy mất tự nhiên, Trương Dân thì cười lành: “Lý luận của Quyết Minh… thật ra không khác mấy so với mục sư, đều cảm thấy nếu tin tưởng những thứ ở trên bầu trời cao kia thì sẽ được cứu vớt.”
Lưu Nghiễn méo xệch mặt mày, cậu thu lại mấy tờ giấy kiểm tra tập hợp trong đoàn, chỉ huy người lên xe.
Xăng còn đủ chạy thêm ba nghìn km, nhưng lốp xe thì chịu không nổi, đi dọc đường sẽ phải tìm nơi để đổi, tốt nhất là ở thành phố, còn miễn cưỡng thì dừng lại tiệm cơ khí ven đường.
Có điều lốp xe đặc thù của container lại không có nhiều, hôm sau đoàn người cẩn thận vòng qua Vũ Hán, leo lên cây cầu lớn trên sông Trường Giang băng băng đi. Sông Trường Giang cuồn cuộn mênh mông, xác chết trôi dập dềnh hai bờ sông.
Vượt qua phía Bắc Trường Giang chừng năm ngày sau, họ lại vòng qua dòng sông băng, khi tiến vào địa giới tỉnh Thiểm Tây, một chiếc container đột nhiên bể lốp, rạng sáng bốn giờ, chiếc xe ở sau cùng bấm còi kêu vang rồi tấp ngang giữa đường, sáu chiếc xe tuần tự đậu lại ven đường.
May mà Lưu Nghiễn dự đoán từ sớm, đã cho điều chỉnh trình tự của đoàn xe, nếu không sẽ khó tránh khỏi một vụ tai nạn giao thông liên hoàn.
Giữa đêm, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc, nhao nhao bàn tán.
Mông Phong hô lên: “Cứ ở lại trên xe hết!” – Đoạn hắn nhảy xuống chiếc xe ở giữa, ra phía sau kiểm tra, bật đèn pin soi lốp xe.
Lưu Nghiễn nhận xét: “Là do quá tải, anh chất theo rất nhiều thứ, cộng thêm mài mòn quá mức nên mới bị hư hại, đúng theo tính toán cũng là trong vài ngày này.”
Lâm Mộc Sâm nói: “Không có lốp dự phòng, phải làm sao đây?”
Lưu Nghiễn sớm nghĩ tới vấn đề này, cậu chỉ mong dọc đường có thể tìm được lốp dự phòng, nào ngờ cứ đi mãi miết nhưng trong tiệm cơ khí nào cũng hoàn toàn không có lốp xe.
“Chờ tới sáng đi.” – CEO Hồ Giác bước xuống xe, ra đề nghị: “Nếu không muốn vứt xe thì đành phải chờ tới sớm mai đi xung quanh xem thử coi sao.”
Lâm Mộc Sâm chấp nhận đề nghị này, Mông Phong đi sắp xếp người tuần tra, Lưu Nghiễn leo lên nóc xe gắn máy dò tìm.
Sáng sớm hôm sau, Mông Phong và Trương Dân mỗi người dẫn theo một đội men theo những con đường nhỏ cắt ngang quốc lộ để khám thính, sắc mặt Lâm Mộc Sâm lúc này rất khó chịu, có vẻ vô cùng sốt ruột.
Mãi đến chạng vạng, cả hai đội người gần như trở về cùng lúc.
“Đằng trước có một khu dân cư.” – Trương Dân tháo bao tay ra, thở ra một hơi rồi tiếp – “Ở đó có mấy tiệm tạp hóa, nhưng đã bị khoắng sạch bách, tựa như một thôn nhỏ, có từng nhóm zombie lác đác lượn lờ, ước chừng khoảng ngàn con, bọn tôi không tiếp xúc trực tiếp.”
Đến lượt Mông Phong: “Dọc theo hướng chúng ta đang đi, đi bộ khoảng bốn tiếng, phát hiện một trường tiểu học Hy Vọng, ở phía Tây quốc lộ, ngay ngã ba đường, ngó sơ qua thì không phát hiện có gì khác thường, có một chiếc máy xúc, đường sá còn chưa làm xong.”
Lâm Mộc Sâm im lặng một chốc, sau đó mới cất tiếng: “Đi về phía Tây, vòng qua đám zombie kia, cho hai chiếc xe đi trước xem sao.”
Buổi sáng ngày thứ ba, hai chiếc container đi tới một công trình kiến trúc đơn độc tọa lạc ở một nơi hoang vắng.
Nơi đây nằm trong vành đai địa chất cao nguyên Hoàng Thổ, mùa Thu bão cát nghiêm trọng, phóng mắt dõi ra xa, trên khắp bình nguyên mênh mông chỉ có mỗi một cái công trình trường học địa phương này.
Cách nơi hoang vu này chừng hai mươi dặm đường, bên kia đồi cát chính là thôn nhỏ mà Trương Dân đã kể.
Bốn phía đều là cát vàng, cánh đồng cát mênh mông vô cùng bằng phẳng, tầm mắt dường như không có điểm cuối, dãy Tần Lĩnh sừng sững ngăn chia giữa trời và đất.
Có một con sông nhỏ ào ào chảy xuôi, xem dòng chảy thì biết là đổ ra sông Hoàng Hà.
Đường ở đây không dễ đi, cách tỉnh Tây An khoảng hai ngày đường xe chạy, đích thị là một nơi khỉ ho cò gáy, đất đai cằn cỗi. Lưu Nghiễn dò xét sắc mặt của Lâm Mộc Sâm, lại cáu kỉnh.
Mông Phong và Trương Dân dẫn người vào kiểm tra trường học đang xây dở, Lưu Nghiễn thì thăm dò bên ngoài. Dường như từ khi Hồ Giác đến đây, Lâm Mộc Sâm bắt đầu nhờ anh ta cố vấn ý kiến. Hồ Giác nói chuyện rất đúng trọng điểm, đề nghị đưa ra khá hợp lý, trong khi Lưu Nghiễn lại quá mức thẳng tính, rõ ràng là Hồ Giác biết làm vui lòng Lâm Mộc Sâm hơn.
Mà điều này thì lại quá hợp ý Lưu Nghiễn, cậu không muốn cứ phải lải nhải giải thích cho Lâm Mộc Sâm mãi, dù gì đi nữa chuyên môn của cậu là kỹ thuật máy chớ không phải là quan hệ xã giao với người khác.
“Cậu thấy chỗ này sao, Lưu Nghiễn?” – Sau khi Lâm Mộc Sâm bàn bạc với vị ‘cố vấn’, lúc này gã mới để mắt tới Lưu Nghiễn, đây là lần đầu tiên gã dò hỏi ý kiến cậu trong mấy ngày gần đây.
Lưu Nghiễn chỉ gật gật đầu, không nói năng gì thêm.
“Chúng ta sẽ định cư ở đây sao?” – Một cậu bé chợt chen tiếng hỏi.
Mấy đứa trẻ con đang chơi đùa lăn một cái vòng sắt qua chỗ họ đứng, Lâm Mộc Sâm thấy thế bực bội quát: “Quyết Minh! Dắt đội của cháu sang chỗ khác ngay! Đừng có nghịch ở đây!!”
Lưu Nghiễn lên tiếng: “Tôi muốn vào trong xem một chút.”
“Đi đi.” – Lâm Mộc Sâm vui vẻ rằng – “Mông Phong sẽ bảo vệ cậu.”
Lưu Nghiễn tiến vào trong trường học, ở đây vẫn chưa xây xong, từng bao xi măng chất đống đằng sau sân thể dục, những thứ như cầu trượt, vòng treo, xích đu, cả xà đơn cũng dựng vững vàng, nhưng sân bóng rổ còn chưa đổ xi măng, trên đường chạy thì chất từng đống đá mi.
Những vách tường đã được trát vôi, ngay tại góc lầu một loang lổ những vệt máu rợn người và dấu tay đen đúa.
“Ooo!!!!!” – Bất chợt có một con zombie phá cửa nhào ra, Lưu Nghiễn nhảy lùi về sau, một tiếng súng nổ đoàng, Mông Phong xuất hiện trên cầu thang, là hắn vừa nả một phát bắn chết toi con zombie.
“Em vào đây làm gì?” – Mông Phong hỏi.
Lưu Nghiễn đáp: “Xem xét tình hình.”
Mông Phong bèn bảo: “Vậy theo sau anh.”
Thành viên trong đội chia nhau đi vào trường học hai tầng nhà này, Mông Phong dắt Lưu Nghiễn, men theo cầu thang leo lên tầng hai, giày lính nện từng bước vững vàng trên hàng lang, phát ra tiếng vang dứt khoát gọn ghẽ.
Lưu Nghiễn vịn vào lan can ngẩng đầu nhìn quanh, Mông Phong lại trêu: “Nếu có sự cố bất ngờ, cậu cứ việc thét to sợ hãi rồi ôm ghì lấy tấm lưng vững chãi của trung sĩ Mông Phong.”
“Hừm?” – Lưu Nghiễn hừ giọng, chẳng thèm bận tâm – “Tìm được mấy con zombie rồi?”
Bầu trời tối đen nặng nề trùm xuống bên dưới, Mông Phong đã tuần tra một vòng quanh hành lang, hắn đáp: “Rất ít, cộng thêm cả con zombie mới nãy nữa chỉ có ba thôi, có một con đội nón bảo hộ, chắc là công nhân. Lâm Mộc Sâm tính định cư ở đây à?”
Lưu Nghiễn: “Ai mà biết?”
Cậu bước vào một phòng học, đẩy cánh cửa sổ khung nhôm ra nhìn xuống sân trường, bên kia sân bóng rổ là dãy phòng học khác.
Trương Dân tuần tra xong mé phía Đông thì mang người tới tụ hợp cùng Mông Phong.
“Báo cáo thương vong đi.” – Mông Phong nói – “Tôi nghe có tiếng người kêu, bị cào trúng sao?”
Trương Dân đáp: “Có một người bị cắn, tôi bảo cậu ta đi tìm Lâm Mộc Sâm rồi.”
“Là người kia phải không?” – Lưu Nghiễn hất đầu bảo họ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên sân bóng rổ, Hồ Giác vận đồ tây dẫn một người bước tới dưới bảng rổ, đứng nói gì đó.
Mông Phong nheo nheo đôi mắt.
Người kia đột nhiên xoay lưng bỏ chạy, Hồ Giác móc súng ra, bóp cò, một phát bắn gục người kia ngay tại chỗ.
Ba người đứng trầm mặc một lúc, Hồ Giác lại đút súng vào túi quần tây, thản nhiên bỏ đi.
Lưu Nghiễn lúc này mới nói: “Tôi không thích chỗ này lắm, cũng không ưa cái cách gã làm việc…”
Cửa bị đẩy ra, Hồ Giác đứng bên ngoài kêu vọng vào: “Lưu Nghiễn, anh Sâm tìm cậu đấy.”
Cả bọn rời khỏi phòng học, Hồ Giác lại nhỏ giọng: “Tốt nhất cậu nên… khuyên gã đôi câu, tôi thấy chỗ này không mấy thích hợp, địa hình quá mức trống trải, giống như một hòn đảo đơn độc vậy.”
Lưu Nghiễn cũng thấp giọng đáp: “Anh chưa phát hiện à, gã rất muốn ở lại trường học này phát triển, nếu không cũng chả bảo Mông Phong kiểm tra cẩn thận làm gì.”
Hồ Giác gật đầu, Lưu Nghiễn lại hỏi: “Cảm giác giết người thế nào?”
Hồ Giác lặng đi một chốc, rồi tiếp: “Thành thật mà nói, kinh khủng. Cậu cũng từng đứng mũi chịu sào rồi mà? Giết bao nhiêu người?”
Lưu Nghiễn: “Không, gã làm đủ cách buộc tôi phải giết người, nhưng tôi vẫn chẳng thèm nghe lời gã.”
Hồ Giác: “Nhưng đồ ăn thức uống của chúng ta đều do gã phát cho cơ mà.”
“Thì đúng.” – Lưu Nghiễn thuận miệng đáp: “Nếu xảy ra chuyện Mông Phong có thể bảo vệ chúng ta, mong là gã an phận một chút.”
Hồ Giác liền cam đoan: “Đừng lo, tôi sẽ phụ trách giám sát gã chặt chẽ. Mà mãi vẫn chưa có cơ hội để nói, cảm ơn các cậu đã cứu tôi.”
Lưu Nghiễn cười cười: “Có gì đâu.”
Mông Phong vỗ vỗ vai Hồ Giác, chêm vào: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được đâu, anh bạn.”
Rồi bốn người cùng bước xuống lầu.
Lâm Mộc Sâm lập tức hỏi: “Lưu Nghiễn, cậu thấy chỗ này ở lại được không?”
Lưu Nghiễn khái quát: “Cũng được, phòng học đầy đủ, sau trường còn có phòng ở nữa, tôi có thể làm thêm mấy cái máy phát điện nhờ sức gió, tạm thời có thể ở được.”
Lâm Mộc Sâm hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, anh cũng nghĩ vậy đấy.”
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Chúng ta có thể ở đây trú Đông, nhưng hết mùa Đông thì…”
Lâm Mộc Sâm cười cười, chìa ra một điếu thuốc, Lưu Nghiễn liếm liếm môi đón lấy, rồi lại chờ, Lâm Mộc Sâm tự tay đốt thuốc cho Lưu Nghiễn, đoạn gã vươn tay khoác lên vai cậu, rủ rỉ: “Cậu phải hiểu cho anh chứ, anh cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
Lưu Nghiễn bèn nói: “Sao lại bảo thế…”
“Không cần phải nói gì cả.” – Lâm Mộc Sâm cắt lời – “Cứ làm cho tốt là được.”
Gã khoác vai Lưu Nghiễn, kéo cậu đi qua sân bóng rổ, Lưu Nghiễn kiệt lực kiềm chế bản thân không ngó tới cái xác vùi trong vũng máu kia.
“Cậu và cả Hồ Giác nữa.” – Lâm Mộc Sâm thủ thỉ – “Sau này đều là trợ thủ đắc lực của anh. Cậu không biết xã giao với người khác, anh hiểu chứ, những nhà nghiên cứu như các cậu không thích xã giao, nghe đâu Tiền Học Sâm cũng chưa bao giờ tham gia mấy buổi giao lưu thực tế cả…”
“Là Tiền Chung Thư(2).” – Lưu Nghiễn sửa đúng.
(2) Tiền Chung Thư: là nhà văn, nhà nghiên cứu văn học Trung Quốc nổi tiếng.
Lâm Mộc Sâm lại cười càng thêm thân thiết, tiếp lời: “Ờ cũng là họ Tiền thôi, anh Sâm hiểu chứng tự kỷ của … mấy nhà nghiên cứu các cậu. Bởi vậy anh cũng biết là, tính cách của cậu không quá hòa đồng, lại dễ xích mích với người khác. Sau này để cho Hồ Giác phụ trách nhân sự, cậu phụ trách kiến thiết, ngôi nhà của chúng ta giao cả cho cậu đấy, anh Sâm tuyệt đối không can thiệp gì hết. Cần bao nhiêu người giúp thì cậu nói một tiếng với Hồ Giác, để bọn nó nghe lời cậu.”
“Được.” – Lưu Nghiễn gật đầu đồng ý.
Lâm Mộc Sâm dùng tay kẹp điếu thuốc, chỉ về chiếc máy xúc ở phía xa, lại nói: “Cậu có thể chế cái máy kia thành cần cẩu được không? Để chuẩn bị dỡ hàng xuống, nào, anh phụ cậu một tay.”
Lưu Nghiễn ngó cái máy xúc to đùng kia, khóc không ra nước mắt.
Tất nhiên Lâm Mộc Sâm không có khả năng nghiêm túc đi phụ giúp, gã làm chưa được bao lâu thì bọn đàn em kiếm cớ kêu gã đi mất. Trong khi Lưu Nghiễn và mấy người khác còng lưng bận rộn tới hơn mười giờ đêm, mệt mỏi lại gia tăng, còn phải dùng máy xúc thay thế cần cẩu dỡ từng thùng container xuống.
Ba ngày sau, Trương Dân bắt đầu cho huấn luyện những người còn sống, quy cách vẫn hệt như hồi còn ở nhà máy hóa chất.
Mông Phong và Lưu Nghiễn thì mang người đi ra ngoài, Mông Phong lần lượt càn quét kỹ càng cái thôn nhỏ cách đó hai mươi dặm. Lưu Nghiễn phá ổ khóa trước của xe hơi, xả dây điện chạm mạch với nhau, khởi động ô tô, lái từng chiếc từng chiếc một trở về.
Xe hơi đời cũ, xe máy, rồi xe kéo, trong thôn nhỏ lân cận chỉ có chừng đó thiết bị, bởi khu vực Tây Bắc cúp điện thường xuyên nên bình ắc quy và máy phát điện nhiều đến không ngờ.
Lưu Nghiễn như vớ được của báu, nhặt về cả mớ đồ còn xài được và đồ phế thải, những máy phát điện hỏng hóc cần phải sửa chữa đôi chút, xong thì hầu hết đều hoạt động được.
Trải qua gần nửa tháng bôn ba không ngừng, tiến tới vùng địa giới giao nhau giữa ba tỉnh Thiểm Tây, Hà Nam và Hồ Bắc, cuối cùng tất thảy đều đi vào quỹ đạo, có thể coi như là một điểm đặt chân mới.
Lưu Nghiễn vẫn cảm thấy chỗ này không ổn lắm, đó là một loại trực giác không thể diễn tả bằng lời, nhưng tính khí Lâm Mộc Sâm lại bảo thủ cố chấp nên chẳng ai dám đút đầu ra hó hé, giống như Mông Phong từng bảo: “Em phải thuyết phục gã kiểu gì đây? Chẳng lẽ nói là phong thủy chỗ này có vấn đề à?”
Lưu Nghiễn đành phải đi nước nào tính nước đó, cậu bẻ ba cây cột cờ trong trường tiểu học xuống, rồi ghép cánh quạt của hơn chục cái quạt điện lại, bắt đầu thử chế tạo ba cái máy xay gió cao tầm mười mét. Công cuộc này ngốn hết cả tháng trời của cậu, trong khi sức lao động đều bị Lâm Mộc Sâm điều đi huấn luyện hết, ban ngày đã vật lộn huấn luyện đến kiệt sức rồi, nên Lưu Nghiễn cũng không dám gọi ai tới phụ giúp.
Chỉ có mỗi Mông Phong sau khi tuần tra đêm xong xuôi đến giúp, hai người ở trong sân thể dục trống trải, mở máy phát điện loại nhỏ lu bu hàn hàn cắt cắt, bận bịu tới tận hai giờ khuya.
Mãi cho đến ngày lắp đặt máy phát điện, Lâm Mộc Sâm đang bận rộn cũng bớt chút thời gian tới quan sát, gã đứng rất xa, vì sợ mấy thứ máy móc này đột nhiên phát nổ.
“Cái này xài được không?” – Lâm Mộc Sâm đứng từ xa hỏi tới, gã cảm thấy Lưu Nghiễn lúc này hệt như một thằng công nhân da đen.
Lưu Nghiễn tháo bao tay ra, trên tay cậu nổi đầy mụn nước, cậu đánh mắt nhìn gã một cái, rồi đáp: “Không chắc lắm! Hy vọng là được!”
Lâm Mộc Sâm: “Hồi trước cậu đã từng làm cái này chưa?”
Lưu Nghiễn: “Chưa từng, lần đầu tiên làm đấy, đang thử cải tiến.”
Lâm Mộc Sâm: “Ráng đi, anh ủng hộ cậu sáng tạo ra phát minh mới.”
“Khua môi múa mép một hồi là phun ra hai từ ‘ủng hộ’ được ngay.” – Mông Phong bất mãn lầm bầm – “Ông đây nai lưng ra làm không công hai tháng thì tính thế nào?”
Mông Phong đúc từng ụ xi măng cố định cột kim loại, giúp nó đứng vững trên sườn đồi cát. Từng cuộn dây nhiều vòng đặt bên dưới, vòng đầu tiên nối với máy phát điện chạy bằng dầu diesel để tạo điện từ, phát từ trường mạnh mẽ.
“Anh là nhờ vào sức mạnh tình yêu, mà gã đâu có thương em. Anh không thấy à, ánh mắt gã ngó chúng ta và Trương Dân ấy, đề phòng chỉ kém hơn lũ zombie một xíu xiu thôi…” – Lưu Nghiễn nhỏ giọng phán.
Mông Phong: “Tại sao?”
Lưu Nghiễn: “Thì sợ tụi mình bị si-đa đó.”
Mông Phong: “…”
Lưu Nghiễn: “Chuẩn bị bắt đầu rồi, tình yêu, cầu nguyện đi nào.”
Mông Phong: “Cầu nguyện cái gì, tình yêu, cầu nguyện với ai đây? Có cần phải quỳ lạy luôn không?”
Lưu Nghiễn: “Cầu cho đừng thất bại chứ gì nữa, em thật sự rất muốn nhờ mục sư lại đây cầu nguyện giùm em đôi câu…”
Mông Phong phản bác: “Sao đâu chứ, nghiên cứu khoa học không phải đều như vậy cả à? Nếu thất bại coi như rèn luyện thể lực đi. Cũng đâu có gì ghê gớm…” – Dứt lời còn lén bĩu môi với Lâm Mộc Sâm – “Dù sao gã đó cũng chả biết chúng ta làm gì.”
Lâm Mộc Sâm thờ ơ đứng hút thuốc bên sườn đồi cát, từng cơn gió mạnh xốc tới khiến áo khoác của gã bay phần phật.
Trong tiếng gió quát điên cuồng và tiếng máy phát điện quay vù vù ồn ã, Lưu Nghiễn thét lên giải thích với Lâm Mộc Sâm: “Đây là vòng cung cấp điện thứ nhất! Cần phải dùng máy phát điện bằng dầu diesel tạo từ trường cho cuộn dây, sau khi sức gió kéo cuộn dây xoay tròn sẽ tự sinh ra điện năng truyền về…”
Lâm Mộc Sâm nói: “Không cần giải thích gì hết! Cứ khởi động máy đi!”
Gió lốc vùng Tây Bắc lùa đến cột cờ xiêu vẹo muốn đổ, Mông Phong rút thanh thép khóa trục bánh đà ra(đại để là trục quay đó), Lưu Nghiễn đóng máy phát điện, ngắt đi mạch dây dẫn điện.
Trong nháy mắt, cả bầu trời và mặt đất đều rơi vào tĩnh lặng, rồi đột nhiên ba mươi cánh quạt vù vù kêu to, giữa cơn cuồng phong xoay tròn thành từng vệt hư ảnh, tựa như sao băng nở rộ trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cuộn dây điện từ quay tròn với tốc độ cao, chuyển hóa từ trường thành điện năng, ba bóng đèn hiển thị vụt sáng lên.
Trong những đường dây điện nằm rải rác trên mặt đất, luồng điện chớp nhoáng truyền về phía xa, cả trường học chợt lóe lên một cái, rồi nguồn điện dần ổn định.
Sân trường phút chốc được những bóng đèn chiếu sáng rực, bầy trẻ con sung sướng hét to, và tiếng hoan hô vang rần trời.
Lâm Mộc Sâm gật gù vừa ý, lái xe điện trở về trường học.
Lưu Nghiễn và Mông Phong tay nắm tay, bàn tay của cả hai đều phồng rộp mụn nước, cùng nhau đi xuống đồi cát, sải bước giữa đất và trời, giữa làn gió huyền dịu từ ngàn vạn năm khai thiên lập địa, quay về ngôi nhà ấm áp kia.
Ngày 1 tháng 10 năm 2012.
Ngày tàn đã có tin vui, trong tiếng hoan hô vang dội, chúng tôi mừng đón tia sáng đầu tiên.
Edison đã mở ra kỷ nguyên mới cho loài người khi chiếu sáng đêm đen dằng dặc, trong ngày thứ tư của tuần thứ mười bảy sau khi dịch zombie bùng phát, điện lại trở về với cuộc sống của chúng tôi.
Hiện tại nguồn cung cấp điện chỉ đơn giản là chiếu sáng, hầu hết điện năng đều được tích vào những bình ắc quy, máy phát điện bằng sức gió cần phải bảo dưỡng và thêm dầu đúng hạn. Bước tiếp theo trong kế hoạch là chuẩn bị mắc đường dây cao thế làm ranh giới phòng ngự, hy vọng có thể chống lại được đàn zombie đông đúc.
Có điện và ánh sáng, tức là có hy vọng, con chip cải tiến của Thôi Tiểu Khôn lưu lại rốt cuộc đã phát huy tác dụng. Mối nghi hoặc ở trại lính một tháng trước đã có thể làm rõ.
Tôi bật camera lên, đại bộ phận zombie mà Mông Phong và Trương Dân giết chết trong hôm đó đều nằm phân tán, nhưng tựa hồ giữa núi xác đã xảy ra điều gì bất thường. Những cái xác zombie chết lần hai bắt đầu nổi lơ lửng không trọng lượng, là đà bay tới tụ lại một chỗ, rồi bị hút lại với nhau.
Càng lúc càng có nhiều cái xác tụ lại, hết đợt này tới đợt khác, mấy ngàn cái xác zombie mất đi khả năng hoạt động, não bộ bị phá hủy dính liền máu thịt với nhau, kết hợp thành một con quái vật sừng sững cao cả chục mét.
Ban đầu nó không có hành động gì, giống như đang hoàn thành sự dung hợp và biến đổi nào đó, thời gian trên camera biểu thị là 5 tiếng sau, người thịt khổng lồ vẫn đứng như thế, rồi lượng điện cạn dần, hình ảnh tắt ngúm.
Chuyện này có nghĩa ra sao? Tôi bật đi bật lại những gì ghi lại trong camera, dù suốt năm tiếng trôi qua tẻ nhạt cũng không hề bỏ sót một giây, cũng đưa cho những người có thể góp ý xem thử, nhưng không một ai hiểu được đoạn ghi hình đó, đều không thể đề xuất ý kiến nào có ích với hiện tượng này.
Tất cả mọi người đều kỳ lạ không thôi, sững sờ trước chuyện lũ zombie lại có thể đột biến sau khi tử vong hoàn toàn.
Vẫn còn một điểm đáng ngờ: loại người khổng lồ này bôn ba đường dài, là muốn đi về hướng nào?
Quyết Minh sau khi xem xong đoạn ghi hình, lại bảo rằng giống như có một đĩa bay trên trời bắn xuống một chùm sáng, khiến cho rất nhiều thi thể chậm rãi bay tới hút chặt vào nhau.
Ý tưởng của nhóc có vẻ độc đáo, nhưng góc quay trong hoàn cảnh đó là cố định, không có cách nào chuyển hướng ra giữa không trung, chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên bầu trời. Có điều, tôi cảm thấy ở nơi mà camera hồng ngoại không thể quay được, có một “Hạt nhân”.
Mà biết đâu hạt nhân này không thể nhìn thấy bằng mắt thường? Có thể là nó đã tụ hợp tất cả thi thể. Giả thiết về sinh mệnh ngoài Trái Đất rất khó mường tượng nổi, xác suất đúng không quá lớn. Manh mối cứ thế bị cắt đứt, trước mắt chỉ đành bỏ qua một bên.
Mông Phong tìm thấy không ít hạt giống lương thực ở thôn bên, tôi và Hồ Giác đã cẩn thận bàn bạc, đầu Xuân năm sau có thể gieo trồn thử, tuy rằng mọi người mù tịt chuyện trồng trọt, hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất số dự trữ của Lâm Mộc Sâm còn ăn được rất lâu.
Mọi chuyện chỉ có thể làm thử trước rồi mới tính, tôi tin là trước khi lượng thức ăn đủ cho mười năm của gã cạn kiệt, sẽ có thể trồng ra được thứ gì đó bỏ mồm được.
Mông Phong bảo tuy rằng địa hình nơi này bất lợi vì quá vắng vẻ, nhưng không phải hoàn toàn không thể phòng thủ, chúng tôi và Trương Dân cùng nhau nghiên cứu địa hình và công trình kiến trúc, lập kế hoạch chu đáo. Trong đó cũng tham khảo hầu hết ý kiến của mọi người, chỉ riêng Lâm Mộc Sâm, ngoại trừ việc nói “làm cho tốt” và “ủng hộ cậu”, căn bản chẳng thể góp được ý gì cho ra hồn.
Trong khi cậu cảnh sát trẻ Đặng Trường Hà lại nhắc đến việc dòng điện gây ảnh hưởng thế nào tới zombie.
Cậu ta từng dùng dùi cui điện 2000V chích bay vài con zombie. Dựa vào điều đó, nếu có điện thì dễ dàng rất nhiều, Mông Phong phân tích mật độ zombie, nêu ra chỉ cần có một hàng rào điện bao chung quanh trường học là đủ chống lại một ngàn con zombie tấn công đồng loạt.
Tôi thử thiết kế một cuộn Tesla đặc biệt (cuộn Tesla có thể phóng ra luồng điện cực mạnh), rồi tóm mấy con zombie lang thang qua làm thí nghiệm, hiệu quả rất tốt.
Kết hợp giữa bom đinh sắt, hàng rào điện và cuộn Tesla, muốn bảo vệ chỗ này không quá khó, chỉ mong lần này có thể gầy dựng được một ngôi nhà chân chính, tôi không muốn tiếp tục lưu vong nữa.
Không biết trên mảnh đất rộng lớn này có bao nhiêu người còn sống?
Không biết cùng dưới một bầu trời kia, có phải còn rất nhiều người giống như chúng tôi, giữa thời khắc đại nạn cuối cùng vẫn cố gắng sinh tồn, chờ đợi hy vọng xuất hiện.
.
.
.
End #18.