Bạn đang đọc 1Q84 – Tập 3: Chương 29 – 30
Chương 29: Aomame
Không bao giờ buông bàn tay này ra nữa
“Anh Tengo, mở mắt ra đi,” Aomame thì thầm. Tengo mở mắt. Dòng thời gian lại chảy trên thế giới.
“Trăng kìa,” Aomame nói.
Tengo ngẩng lên nhìn trời. Tầng mây vừa đúng lúc tẽ ra, phía trên những cành sồi khẳng khiu có thể nhìn thấy mặt trăng đang lơ lửng. Hai mặt trăng một lớn một nhỏ. Trăng lớn màu vàng và trăng hình dạng méo mó màu xanh lục. Mẫu thể và tử thể. Lúc này, phần rìa của tầng mây vừa tản ra kia đã nhuốm sắc điệu hòa trộn từ ánh sáng của hai mặt trang, trông như vạt váy dài bất cẩn bị dính phải thuốc nhuộm.
Sau đó, Tengo nhìn Aomame bên cạnh anh. Nàng không còn là cô bé mười tuổi gầy trơ xương thoạt nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng, mái tóc bị bà mẹ cắt qua loa quấy quá, mặc thứ quần áo cũ không vừa người. Diện mạo ngày xưa không còn sót lại chút gì. Dù vậy, anh vẫn lập tức nhận ra đó chính là Aomame. Trong mắt Tengo, nàng không giống bất kỳ ai khác mà chỉ là Aomame. Thần thái hiện lên trong đôi mắt ấy, trải qua hai mươi năm vật đổi sao dời, vẫn không hề biến đổi. Kiên định, mạnh mẽ, trong vắt hơn hết thảy. Đó là đôi mắt tin chắc vào những gì mình mong cầu, đôi mắt không ai ngăn cản nổi, đôi mắt biết rõ mình nên thấy cái gì. Đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào anh, nhìn thấu đến tận sâu thẳm con tim.
Aomame đã sống hai mươi năm đó ở một nơi anh hoàn toàn không biết, trở thành một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tengo đã hấp nạp tất cả các tháng năm ấy và các nơi chốn ấy vào trong mình, chuyển hóa chúng thành máu thịt mình. Lúc này, tất cả đã trở thành nơi chốn của anh, năm tháng của anh.
Mình nên nói gì đó, Tengo nghĩ, nhưng không thốt nên lời. Miệng anh khẽ mấp máy, tìm kiếm những lời thích hợp trong không trung, nhưng không tìm thấy thứ đó ở đâu hết. Đôi môi anh không để thoát ra được gì khác ngoài những làn hơi trắng gợi nên hình ảnh những hòn đảo cô độc trôi dạt. Aomame nhìn vào mắt anh, khẽ lắc đầu. Tengo hiểu ý nàng. Nàng đang nói với anh: Không cần nói gì cả. Nàng vẫn nắm chặt tay Tengo trong túi áo khoác, không buông dù chỉ một giây.
Chúng ta đang thấy cùng một thứ, Aomame nhìn sâu vào mắt Tengo, nhẹ nhàng nói. Đó là câu hỏi, đồng thời không phải là câu hỏi. Nàng đã biết chuyện này, nhưng vẫn cần một sự xác nhận.
“Có hai mặt trăng,” Aomame nói.
Tengo gật đầu. Có hai mặt trăng. Anh không nói thành lời. Không hiểu vì sao, anh không thể phát ra lời, chỉ thầm nhủ như vậy.
Aomame nhắm mắt, vươn người về phía trước, áp mặt lên ngực Tengo, tai nàng áp vào chỗ trái tim anh. Nàng lắng nghe suy nghĩ của anh. “Em muốn biết chuyện này,” Aomame nói. “Muốn biết rằng chúng ta đang ở cùng một thế giới, thấy cùng một sự vật.”
Tengo chợt nhận ra rằng cây cột xoáy khổng lồ trong tim anh đã tan biến. Chỉ còn đêm đông tĩnh lặng xung quanh hai người. Tòa chung cư bên kia đường có mấy cửa sổ sáng đèn, ngầm ám chỉ rằng ngoài họ ra vẫn còn người khác sống trong thế giới này. Đối với hai người, điều này gần như không thể tin nổi. Thậm chí đây dường như là một lối logic: Ngoài hai người họ ra còn có những người khác tồn tại và sống cuộc đời của họ cũng trong cái thế giới này sao?
Tengo khẽ cúi mình, ngửi mùi hương trên mái tóc Aomame. Mái tóc thẳng tắp, thật đẹp. Đôi tai nhỏ màu hồng phấn tựa như một sinh vật thẹn thùng, chỉ ló mặt ra khỏi suối tóc.
“Lâu quá rồi,” Aomame nói.
Lâu quá rồi, Tengo nghĩ. Nhưng đồng thời, anh chợt nhận ra hai mươi năm ấy không còn là thực chất nữa.Thời gian ấy đã trôi qua trong chớp mắt, mà bởi thế nó cũng chỉ cần một cái chớp mắt để được lắp đầy.
Tengo rút tay ra khỏi túi áo, ôm lấy bờ vai nàng. Lòng bàn tay anh cảm nhận được sự đầy đủ của cơ thể nàng. Anh lại ngẩng lên nhìn mặt trăng. Hai mặt trăng vẫn ở giữa tầng mây, rải thứ ánh sáng hòa trộn thành một sắc điệu kỳ lạ ấy xuống mặt đất. Mây chầm chậm trôi. Dưới ánh trăng, Tengo thấm thía khả năng của trái tim trong việc cải biến thời gian thành một thứ tương đối nhường ấy. Hai mươi năm dài đằng đẵng. Trong khoảng thời gian đó, mọi sự đều có thể xảy ra. Vô số sự vật được sinh ra, và gần như cũng từng ấy sự vật tiêu vong. Những thứ may mắn còn sót lại cũng biến hình biến chất. Những năm tháng đằng đẵng. Nhưng đối với những trái tim kiên định, thời gian ấy không phải là dài. Cho dù hai người gặp lại nhau muộn hai mươi năm nữa, tâm trạng của anh chắc hẳn vẫn giống như lúc này. Tengo hiểu điều ấy. Kể cả khi hai người đều đã năm mươi thì khi đối diện Aomame anh cũng vẫn sẽ vừa phấn khích vừa rối bời giống như lúc này. Tim anh cũng sẽ ngập tràn trong niềm vui và niềm tin vững chải giống như lúc này.
Tengo nghĩ vậy chứ không nói ra. Nhưng anh hiểu, Aomame đang lắng nghe từng câu từng chữ của những lời chưa thành hình ấy. Vành tai nhỏ màu hồng phấn của nàng áp vào ngực anh, lắng nghe những gì đang diễn ra trong trái tim ở đó, như một người chỉ cần dùng ngón tay dò trên bản đồ là có thể hình dung ra những phong cảnh sống động vậy.
“Em muốn được như thế này mãi quá, quên đi hết thảy thời gian,” Aomame thì thầm. “Nhưng hai chúng ta còn có việc phải làm.”
Chúng ta phải lên đường đi xa, Tengo nghĩ.
“Đúng vậy, chúng ta phải lên đường đi xa,” Aomame nói. “Càng sớm càng tốt. Vì thời gian chúng ta không còn nhiều, mặc dù em vẫn chưa thể nói thành lời chúng ta sẽ đi đến đâu.”
Không cần phải nói, Tengo nghĩ.
“Anh không muốn biết chúng ta sẽ đi đâu sao?” Aomame hỏi.
Tengo lắc đầu. Ngọn lửa trong tim chưa từng bị cuồng phong của hiện thực dập tắt.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Không còn gì ý nghĩa hơn điều này nữa.
“Chúng ta không bao giờ chia lìa nữa,” Aomame nói. “Điều này chắc chắn hơn hết thảy mọi thứ. Em sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra nữa.”
Một đám mây mới ùa đến, chầm chậm nuốt hai mặt trăng. Bóng tối bao trùm lên thế giới dày thêm, như tấm màn lớn trên sân khấu vừa lặng lẽ buông xuống.
“Mình phải nhanh lên,” Aomame khẽ nói. Và họ đứng dậy trên chiếc cầu trượt, bóng hai người lại hợp làm một. Tựa như hai đứa trẻ đang lần mò tìm cách băng qua rừng thẩm tối tăm, bàn tay họ nắm chặt lấy nhau.
“Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố mèo ngay bây giờ,” lần đầu tiên Tengo cất tiếng. Aomame trân trọng tiếp nhận giọng nói mới tinh khôi vừa tuôn ra ấy.
“Thành phố mèo?”
“Là thành phố nhỏ ban ngày bị chi phối bởi nỗi cô độc hằn sâu, ban đêm bị chi phối bởi lũ mèo to tướng. Nơi ấy có con sông nhỏ xinh đẹp chảy qua, có cây cầu đá cổ bắc ngang sông. Nhưng đó không phải là nơi chúng ta nên dừng chân.”
Bọn mình dùng những tên khác nhau để gọi thế giới này, Aomame nghĩ. Mình gọi nó là năm 1Q84, còn anh thì gọi là thành phố mèo. Nhưng cả hai đều cùng chỉ một thứ. Aomame nắm tay anh chặt hơn nữa.
“Đúng, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố mèo ngay bây giờ. Hai chúng ta,” nàng nói. “Chỉ cần rời khỏi thành phố này thì dù ngày hay đêm chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ xa nhau.”
Lúc hai người rảo bước ra khỏi sân chơi, hai mặt trăng một lớn một nhỏ vẫn đang nấp sau đám mây trôi chầm chậm. Mắt của mặt trăng đã bị che lại. Đôi thiếu niên nam nữ nắm chặt tay băng qua rừng thẳm.
Chương 30: Tengo
Nếu em không lầm
Rời khỏi sân chơi, hai người đi ra đường lớn, bắt một chiếc taxi. Aomame bảo lái xe đi đường số 246 đến Sangenjaya.
Đến lúc này Tengo mới để ý tới trang phục của Aomame. Nàng mặc chiếc áo gió nhạt màu, quá mỏng manh trong thời tiết này, hàng khuy trước ngực cài kín mít. Bên trong nàng mặc một bộ vest đường nét đơn giản màu xanh lục. Váy ngắn và bó sát. Nàng mặc tất liền quần, đi giày cao gót rất lộng lẫy, vai đeo một chiếc túi da màu đen. Cái túi căng phồng, dường như rất nặng. Aomame không đeo găng tay, cũng không quấn khăn. Không nhẫn, không vòng đeo cổ, không hoa tai, nước hoa lại càng không. Với Tengo, nàng có mang gì trên người còn thứ gì bỏ lại thì cũng đều hết sức tự nhiên. Anh không nghĩ ra được thứ nào nên bỏ đi hay thêm vào cả.
Chiếc taxi lên đường vành đai số 7 rồi chạy về phía đường 246. Dòng xe không hề gặp trở ngại, khác hẳn thường ngày. Sau khi xe chạy, hai người im lặng một hồi lâu. Radio trên xe cũng tắt, tay lái xe trẻ tuổi ngồi im phăng phắc. Tiếng bánh xe đơn điệu không ngừng lọt vào tai hai người. Aomame dựa vào người Tengo, từ đầu chí cuối vẫn nắm chặt bàn tay to bè của anh. Nàng sợ hãi chỉ buông tay ra là sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Xung quanh hai người, thành phố về đêm tựa như dòng côn trùng phát quang cuồn cuộn chảy.
“Có nhiều chuyện cần cho anh biết,” hồi lâu sau Aomame nói, “nhưng sợ rằng không thể nói hết được trước khi đến đó. Vì không có nhiều thời gian. Nhưng dù có thêm bao nhiêu thời gian nữa thì chắc cũng không giải thích rõ ràng tất cả được.”
Tengo khẽ lắc đầu. Không cần giải thích tất cả ngay bây giờ. Sau này họ có thể từ từ lấp đầy từng khoảng trống một, giả sử như có khoảng trống cần phải lắp đầy. Nhưng đối với Tengo lúc này, chỉ cần đó là thứ hai người có thể chia sẻ thì kể cả nó là một khoảng trống họ buộc phải bỏ qua hay một câu đố vĩnh viễn không có lời giải, anh cũng đều có thể phát hiện ra niềm vui trong đó, một thứ gần gũi với tình yêu.
“Trước tiên anh cần biết gì về em?” anh hỏi.
“Anh đã biết gì rồi, về em của hiện tại ấy?” Aomame hỏi lại Tengo.
“Gần như không gì cả,” Tengo trả lời, “trừ chuyện em là huấn luyện viên ở câu lạc bộ thể thao, độc thân, hiện tại đang ở Koenji.”
Aomame nói: “Em cũng gần như không biết gì về anh của hiện tại, nhưng vẫn biết được một số điều. Anh là thầy giáo dạy toán tại một trường dự bị ở Yoyogi, sống một mình, và quyển tiểu thuyết Nhộng không khí trên thực tế là do anh viết.”
Tengo nhìn mặt Aomame, hai cánh môi khẽ mở ra vì kinh ngạc. Người biết được chuyện này rất ít. Lẽ nào cô ấy có liên quan gì đến giáo đoàn?
“Đừng lo. Chúng ta ở cùng một phía,” nàng nói, “còn làm sao em biết được thì chuyện dài lắm. Nhưng em biết, Nhộng không khí là tác phẩm chung của anh và Fukada Eriko. Hơn nữa, cả em và anh đều đã bước vào thế giới có hai mặt trăng trên bầu trời này một cách vô thức. Còn một chuyện nữa, em mang thai rồi. Chắc là con của anh. Em nghĩ đây là chuyện quan trọng mà anh nên biết đầu tiên.”
“Em mang thai con của anh?” Có lẽ lái xe đang nghe trộm, nhưng Tengo không rảnh trí để quan tâm chuyện này.
“Trong hai mươi năm qua chúng ta không gặp nhau một lần nào,” Aomame nói, “nhưng em đã mang thai đứa con của anh. Em còn định sinh nó ra nữa. Chuyện này thoạt nghe đương nhiên là không hợp tình hợp lý chút nào.”
Tengo im lặng nghe nàng nói tiếp.
“Hồi đầu tháng Chín từng có trận mưa và sấm sét rất lớn, anh còn nhớ không?”
“Nhớ rất rõ,” Tengo trả lời, “ban ngày trời rất đẹp, nhưng vừa tối thì đột nhiên nổi sấm đùng đùng, rồi mưa gió ập đến. Nước ngập cả ga tàu điện ngầm Akasaka-Mitsuke, tàu điện ngầm phải ngừng hoạt động một thời gian dài.” Fukaeri nói, Người Tí Hon đang làm náo loạn.
“Em thụ thai trong đêm mưa gió ấy,” Aomame nói, “có điều, trong ngày hôm đó, thậm chí cả mấy tháng trước và sau đó, em đều không quan hệ với bất cứ người nào.”
Nàng chờ cho những gì mình nói thấm vào ý thức của Tengo, rồi tiếp tục:
“Nhưng không nghi ngờ gì nữa, chuyện đó chắc chắn xảy ra vào cái đêm ấy. Vả lại, em tin chắc rằng mình đang mang thai con của anh. Em không thể giải thích rõ ràng, nhưng em hiểu là như thế.”
Ký ức về cuộc làm tình chóng vánh kỳ dị với Fukaeri đêm hôm đó lướt qua trong đầu Tengo. Bên ngoài sấm sét ì ùng, những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ. Nói theo cách của Fukaeri, chính là Người Tí Hon đang làm náo loạn. Anh nằm ngửa trên giường, hoàn toàn tê liệt, Fukaeri cưỡi trên người anh, đâm dương vật căng cứng của anh vào cơ thể cô, vắt kiệt tinh dịch. Lúc đó, cô trông như hoàn toàn trong trạng thái nhập đồng. Hai mắt cô nhắm nghiền, tựa như đang đắm chìm vào suy tưởng. Bầu vú cô căng tròn, và cô không có lông mu. Một cảnh tượng không giống như hiện thực. Nhưng không thể nghi ngờ, đó là chuyện đã xảy ra trong thực tế.
Sáng hôm sau, Fukaeri có vẻ hoàn toàn không nhớ những chuyện xảy ra đêm hôm trước. Hoặc cô cố không thể hiện ra rằng mình có nhớ. Vậy nên Tengo cảm thấy chuyện đó không giống như hành vi quan hệ tình dục, mà giống với hoàn thành một tác nghiệp chuyên môn hơn. Trong đêm mưa bão ấy, Fukaeri đã nhân lúc thân thể Tengo rơi vào trạng thái tê liệt để thu thập tinh dịch của anh, vắt đến giọt cuối cùng. Đến giờ Tengo vẫn còn nhớ cảm giác kỳ dị lúc ấy. Tại thời điểm đó, Fukaeri tựa như mang theo một nhân cách hoàn toàn khác.
“Anh nhớ đến một chuyện,” Tengo nói bằng giọng khô khốc, “cũng không thể giải thích theo logic thông thường, xảy ra với anh đêm hôm đó.”
Aomame nhìn chăm chú vào mắt anh.
Tengo nói: “Khi đó anh chưa hiểu nó có ý nghĩa gì. Kể cả lúc này cũng không. Nhưng nếu hôm đó em đã thụ thai, và không nghĩ ra được cách giải thích khác nữa, vậy thì đứa bé trong bụng em chắc chắn là con anh.”
Fukaeri khi ấy có lẽ là một vật thể trung gian. Đây là sứ mệnh cô gái ấy được giao phó. Dùng cơ thể cô làm thông đạo để kết hợp Tengo và Aomame làm một. Trong một thời gian có hạn, cô đã kết nối hai người với nhau theo nghĩa vật lý. Tengo hiểu điều đó.
“Sau này anh sẽ kể tường tận với em khi đó đã xảy ra chuyện gì,” Tengo nói, “còn hiện giờ lời lẽ của anh không đủ để giải thích.”
“Nhưng anh thực sự tin chứ? Tin rằng thứ bé nhỏ trong bụng em chính là con anh?”
“Hoàn toàn tin,” Tengo nói.
“Tốt quá,” Aomame nói, “em chỉ muốn biết chuyện đó thôi. Chỉ cần anh tin, những chuyện khác em không quan tâm. Không cần phải giải thích gì hết.”
“Em có thai rồi,” Tengo xác nhận lại lần nữa.
“Đã bốn tháng,” Aomame cầm bàn tay Tengo đặt lên bụng mình, cách một lớp áo gió.
Tengo nín thở, tập trung tinh thần, tìm dấu hiệu của sự sống. Nó hãy còn là một thứ rất nhỏ, nhưng bàn tay anh cảm nhận được hơi ấm của nó.
“Giờ chúng ta sẽ đi đâu, anh và em, cả thứ nhỏ bé này nữa?”
“Một nơi không phải nơi này,” Aomame trả lời, “thế giới mà trên trời chỉ có một mặt trăng. Nơi mà chúng ta lẽ ra nên sống. Nơi mà Người Tí Hon không có sức mạnh gì cả.”
“Người Tí Hon,” Tengo hơi nhăn mặt.
“Anh đã miêu tả rất kỹ lưỡng về Người Tí Hon trong Nhộng không khí. Hình dạng họ trông thế nào, họ làm những chuyện gì.”
Tengo gật đầu.
Aomame nói: “Bọn họ thực sự tồn tại trên thế giới này. Giống hệt như miêu tả của anh vậy.”
Trong lúc anh viết lại Nhộng không khí, Người Tí Hon chẳng qua chỉ là sản phẩm hư cấu của một thiếu nữ mười bảy tuổi giàu trí tưởng tượng. Cùng lắm chỉ là một ẩn dụ hoặc tượng trưng nào đó. Nhưng ở thế giới này, Người Tí Hon đích thực tồn tại, và họ có sức mạnh thực sự. Giờ đây Tengo đã có thể tin chuyện này.
“Không chỉ Người Tí Hon. Còn cả nhộng không khí nữa, mẫu thể và tử thể, hai mặt trăng, đều tồn tại trong thế giới này,” Aomame nói.
“Em biết lối ra khỏi thế giới này?”
“Chúng ta sẽ men theo con đường em đã đi vào thế giới này, để rời khỏi đây. Ngoài lối đó, em không nghĩ ra còn lối thoát nào khác.” Đột nhiên Aomame hỏi thêm một câu: “Anh có mang theo tiểu thuyết viết được một nửa kia không?”
“Ở đây này.” Tengo lấy tay vỗ nhẹ lên chiếc túi đeo màu đỏ sậm khoác trên vai, sau đó, anh mới lấy làm lạ: Sao mà cô ấy biết được?
Aomame mỉm cười do dự: “Nói chung là em biết.”
“Hình như em biết rất nhiều,” Tengo nói. Lần đầu tiên anh thấy Aomame mỉm cười. Đó chỉ là một nụ cười thoáng qua rất nhẹ, nhưng xung quanh anh mực thủy triều trên khắp thế giới bắt đầu biến đổi. Tengo hiểu điều đó đang xảy ra.
“Đừng bỏ nó,” Aomame nói, “đối với chúng ta nó có ý nghĩa rất quan trọng.”
“Yên tâm. Anh sẽ không bỏ nó đâu.”
“Chúng ta mới đến thế giới này là để gặp lại nhau. Tuy bản thân chúng ta không biết, nhưng đây chính là mục đích chúng ta đến đây. Chúng ta đã trải qua vô số khó khăn. Những điều vô nghĩa, những điều không thể giải thích, những điều kỳ dị, những điều tanh máu, những điều đau buồn. Có lúc cả những điều tươi đẹp nữa. Chúng ta được yêu cầu phải thế, và chúng ta đã thế. Chúng ta bị buộc phải qua sát hạch, chúng ta đã vượt qua. Mục đích để chúng ta đến đây, chúng ta thực hiện được rồi. Nhưng nguy hiểm giờ đang cận kề. Chúng muốn giành tử thể trong bụng em. Tử thể nghĩa là gì, anh Tengo chắc biết.”
Tengo hít sâu một hơi, đoạn nói: “Em muốn cùng anh sinh ra một tử thể.”
“Đúng vậy. Nguyên lý cụ thể là gì thì em không hiểu, nhưng thông qua nhộng không khí, hoặc chính em đóng vai trò như nhộng không khí, em sẽ sinh ra tử thể. Và bọn chúng đang toan tính bắt cả ba chúng ta, để hình thành một hệ thống người lắng nghe giọng nói mới.”
“Ở đó anh có vai trò gì, giả sử anh được trao một sứ mệnh khác ngoài việc làm cha của tử thể?”
“Anh…” Aomame ngập ngừng định nói rồi lại thôi, những lời sau đó không thốt lên được nữa. Xung quanh hai người vẫn còn một vài khoảng trống. Sau này họ cần phải đồng tâm hiệp lực, dành thời gian từ từ lấp đầy những khoảng trống đó.
“Anh quyết tâm tìm được em,” Tengo nói, “nhưng không tìm được. Là em đã tìm được anh. Trên thực tế, anh gần như chẳng làm gì cả. Biết nói thế nào nhỉ, anh cảm thấy như vậy là không công bằng.”
“Không công bằng?”
“Anh nợ em quá nhiều. Xét cho cùng, anh chẳng có vai trò gì cả.”
“Anh chẳng nợ nần gì em hết,” Aomame dứt khoát nói. “Là anh đã dẫn đường cho em tới nơi này. Bằng hình thức mà mắt thường không thấy được. Hai chúng ta vốn là một.”
“Anh nghĩ, mình từng tận mắt nhìn thấy tử thể này,” Tengo nói. “Hoặc ít ra là thứ mà tử thể ám chỉ. Cô bé ấy giống hệt như em lúc mười tuổi, đang nằm ngủ trong ánh sáng nhàn nhạt của nhộng không khí. Anh còn chạm vào ngón tay cô bé ấy nữa. Tuy rằng chỉ có một lần.”
Aomame gục đầu vào vai Tengo. “Anh Tengo, chúng ta chưa từng nợ nhau, chưa bao giờ cả. Điều chúng ta cần suy nghĩ lúc này là làm sao bảo vệ thứ bé nhỏ này. Bọn chúng đang đuổi sát sau lưng, nguy hiểm đã cận kề. Em nghe thấy tiếng bước chân của chúng.”
“Dù xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt không trao hai người cho bất cứ kẻ nào. Em và nó, Hôm nay chúng ta đã gặp lại, mục đích chúng ta đến thế giới này đã được thực hiện. Đây là chốn nguy hiểm đầy rẫy, và em biết lối ra ở đâu.”
“Em nghĩ là em biết,” Aomame nói. “Nếu em không lầm.”