Đọc truyện 1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới – Chương 22
Tôi nhìn Na Na chăm chú, nói: Na Na, kể chuyện thì phải có chút liên quan
chứ, như hôm qua em kể chuyện đi bệnh viện khám bệnh ấy rất logic, sao
hôm nay lại lộn xộn hết cả lên thế?
Na Na bảo: Hôm qua là kể
chuyện, hôm nay là tâm sự. Nói những điều liên quan đến cảm xúc đương
nhiên là lộn xộn rồi. Em nói đến đâu rồi nhỉ, à, ông chủ Tôn, mà anh
phải nói trước đã, anh cảm thấy hôm nay em trang điểm thế nào?
Tôi ngồi thẳng người suy nghĩ khoảng hai giây rồi nói với Na Na: Không tệ
đâu, so với cái hôm em xông vào phòng anh thì đẹp hơn nhiều. Hôm đó nếu
em trang điểm giống hôm nay, nhất định anh sẽ boa cho em thêm một trăm.
Na Na lập tức khẽ nhổm người lên khỏi ghế, nói: Đúng rồi, nhắc đến tiền,
trả cho anh, bị anh túm được rồi, em chả dám quỵt tiền của anh nữa. Tiền anh đưa em, em chỉ tiêu có sáu mươi đồng, trả tiền khách sạn Khải Hoàn
một đêm.
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: Tại sao em chỉ cần sáu mươi đồng, anh cũng ở đó sao phải mất đến chín mươi tám đồng.
Na Na nói: Đàn ông bọn anh thì không thể sống tạm bợ qua ngày được, anh có thể mặc cả mà. Em phải đứng đó mặc cả lên mặc cả xuống đấy. Em nói thử ở một ngày trước, xem có được hay không, sau đó có thể ở lâu dài, thế là
em đưa cho cô ta sáu mươi đồng. Chúng ta đúng là ngốc quá, sớm biết như
thế hủy xừ một phòng trong khách sạn Khải Hoàn có phải tốt không, còn
lãng phí thêm một phòng. À đúng rồi, đêm qua em chỉ nhớ đến anh, có điều anh đừng hiểu lầm nhé, không phải em thích anh đâu, chỉ là em thấy khó
chịu quá thôi, anh nhớ em không?
Tôi bảo: Không.
Na Na
đáp: Ừm, vậy thì tốt. Em từng gặp rất nhiều đàn ông, nghĩ rằng họ cũng
sẽ không thích mình, em cũng chẳng có suy nghĩ đó. Đàn ông mà em từng
gặp cũng khoảng từng này người rồi.
Na Na vừa nói vừa xòe tay mình ra.
Tôi hỏi: Năm nghìn?
Na Na bảo: Đồ ngốc, anh nghĩ em là cái máy chắc, sao mà nhiều như thế. Mấy trăm thôi.
Tôi cười nói: Vậy em xòe tay ra làm gì?
Na Na nói: À, em đang xem đường chỉ tay. Anh xem đường tình duyên của em
đi, mà thôi, anh còn phải lái xe, đừng xem nữa, đường tình duyên của em
giao với đường sự nghiệp đấy. Nhưng đường sinh mệnh thì ngắn lắm. Anh
xem có đến đây thôi, khoảng ba mươi tuổi gì đó, nhưng ở đây, anh nhìn
nè, à, anh phải tập trung lái xe, đừng nhìn, chính là chỗ này, chỗ này
có một đường chỉ mới xuất hiện. Đây chính là con em. Ha ha. Đúng rồi,
lại kể cho anh nghe chuyện về ông chủ Tôn. Thực ra em và ông chủ Tôn
cũng chẳng có chuyện gì, mỗi lần ông ta đến đều làm tình với em, để xem
trình độ của em đã được nâng cao chưa. Em đáng ra không nên lấy tiền của ông ấy, vì ông ta đến, bà chủ không thể nào đồng ý được, nhưng lần nào
em cũng xin ông ta mười đồng, anh biết tại sao không?
Tôi hỏi: Tại sao?
Na Na nói: Vì nếu ông ấy đưa em tiền, trong lòng em sẽ thấy thoải mái hơn, bọn em là quan hệ làm ăn mà, chỉ có người đàn ông của em mới không phải trả tiền thôi. Nhưng ông ta lại không phải người đàn ông của em. Tuy
ông ta và vợ chẳng có chút tình cảm gì với nhau, nhưng ông ta cũng không thể bỏ người ta để chạy theo em được, em sợ mắc nợ tình cảm nên nhất
định phải lấy tiền.
Tôi nói: Em lạ thật.
Na Na nói: Cho
đến một lần, em hoàn toàn suy sụp, em khóc trọn một ngày một đêm, lần đó sau khi xong việc rồi, ông ấy nói với em: Băng Băng, ồ xin lỗi nhé, lúc đó tên em là Băng Băng, ông ta bảo: Băng Băng, anh xin lỗi, anh để quên ví trên xe rồi, hôm nay không đưa tiền cho em được. Khi ấy em lo lắng
quá, bảo: Không được, anh thử tìm lại trong túi áo xem, cho dù là một
hào thôi cũng được. Ông chủ Tôn bảo: Anh có mặc gì đâu, làm gì có cái
túi nào. Em liền đưa quần áo cho ông ta. Ông ta lục lọi cả nửa ngày, rồi bảo: Băng Băng, hôm nay thực sự anh không mang một đồng nào cả, thực sự là không có. Em nghe thấy câu này, biết là không được rồi. Em ôm ông ấy rồi khóc nức nở, khóc đến mức khiến ông ta ngây người ra đó. Đó là lần
đầu tiên em thấy ông ấy ngây người ra như thế. Anh biết đấy ông chủ Tôn
là người rất bình tĩnh, từ trước đến nay em chưa từng thấy ông ấy luống
cuống không biết làm thế nào như hôm ấy, nước mắt của em ướt hết cả áo
ông ấy, ông ấy bối rối nói: Băng Băng, anh xin lỗi, thực sự là anh không mang tiền, lần sau anh đưa bù cho em nhé. Em nói: Anh là đồ ngốc, làm
sao anh có thể hiểu được chứ.
Tôi nói: Anh cũng không hiểu gì lắm.
Na Na đặt hai tay lên hộp tay vịn, nói: Đúng rồi, anh làm sao mà hiểu
được, làm nghề này của bọn em, cơ thể đều dâng hiến hết rồi, cũng phải
giữ lại cho mình chút gì đó chứ. Em có một người chị em, sống chết cũng
không chịu dùng miệng, chị ấy muốn để dành miệng cho người chồng sau
này, kết quả là một lần gặp phải thằng cha say rượu, vật lộn mãi không
làm được gì, thằng cha ấy bắt chị phải dùng miệng, chị ấy nhất định
không nghe, bị thằng cha ấy đánh cho một trận, mãi mười ngày sau mới đi
làm lại được. Cảnh sát cũng phải đến, sau này hắn phải bồi thường tiền
công, nhưng anh biết đấy công việc của bọn em thì được coi là công việc
gì chứ, làm sao mà tính nổi tiền công. Có một chị em khác, từ đầu đến
cuối nhất định phải dùng bao, vậy cũng tốt, sạch sẽ, cô ấy nói chỉ có
chồng mới được phép không dùng bao, thế nhưng vấn đề là làm vậy thu nhập cũng trở nên thấp hơn rất nhiều, khách quen cũng không thích cô ấy, về
sau không chọn cô ấy nữa, số lần cô ấy được chọn ít đi, cũng không nhất
thiết giữ lại làm nữa, vì mọi người cũng chẳng phải như hoa như ngọc gì, nên dựa vào nhiệt huyết đối với công việc, anh nói xem có phải vậy
không, cô không làm hài lòng khách hàng, cô cũng chẳng phải là đại mỹ
nhân, vậy cô phải làm thế nào. Khi bắt đầu bước vào đời em ngốc nghếch
lắm, ha ha, cái gì cũng không biết, em giữ lại được gì cho chồng em sau
này đây? Em chẳng giữ lại được cái gì cả, chỉ giữ lại được một đứa bé
chẳng biết bố nó là ai sao? Những chỗ nào cần dùng được em đã dùng hết
rồi, em chỉ có thể an ủi bản thân mình, điều duy nhất dành cho người đàn ông của em đó là trèo lên người em không cần phải trả tiền. Thế nhưng
ông chủ Tôn, tên khốn kiếp, hắn lại không trả tiền em chứ.
Tôi lặng lẽ lắng nghe chẳng nói một lời.
Na Na thẫn thờ nhìn về phía trước, nói: Không biết người ta bây giờ thế
nào, em muốn đi tìm ông ấy, nhưng em cũng chẳng biết tìm ở đâu nữa. Anh
nói xem trên con đường quá nhiều những con phố huyện như thế, quá nhiều
những ngôi nhà thế này, ông ấy ở ngôi nhà nào đây?
Tôi bảo: Nhưng người ta có vợ rồi.
Na Na nói: Em biết mà. Em không quan tâm. Anh nói xem chúng ta đến thế
giới, chẳng phải là để tìm một người mình yêu, có một đứa con, như vậy
chẳng phải là đủ rồi sao. Chỉ vì em bất hạnh, không thể kết hợp được hai điều ấy lại với nhau. Những điều em kể với anh có vẻ chỉ là trên bề
mặt, anh cũng không thể hiểu sâu sắc về con người của ông chủ Tôn, chắc
chắn anh sẽ cảm thấy ông ấy cũng chẳng có gì khác với những người bình
thường, nhưng ông ấy thực sự rất khác, anh phải tin em, em đã tiếp xúc
với rất nhiều loại đàn ông, thực sự là rất nhiều. Ngoài ông chủ Tôn, còn có một người nữa mà em thực sự rung động. Anh ta nói anh ta là một nhà
sản xuất âm nhạc, em thích Vương Phi, anh ta nói trước đây từng là người sáng tác cho Vương Phi, em nghe thấy thế thì cực kỳ phấn khích. Anh ta
để tóc dài, dáng người cao cao gầy gầy, bọn em chỉ nằm trên giường nói
chuyện về Vương Phi. Em hỏi: Anh cũng là một người có máu mặt như thế
sao lại đến quán gội đầu tồi tàn của bọn em thế này. Anh ta nói, anh ta
đang muốn trải nghiệm cuộc sống. Em vui lắm, liền gọi tất cả chị em lên, bảo: Mọi người mau đến đây để nhạc sĩ sáng tác cho Vương Phi trải
nghiệm cuộc sống. Anh ta vội nói: Nhiều quá, nhiều quá, thế này thì
không kham nổi, nhạc phải sáng tác từng bài từng bài một, phụ nữ phải
trải nghiệm từng người từng người một. Anh biết không, bọn em đều rất
thích Vương Phi, em hát cũng rất giống Vương Phi nhé, con gái rất dễ bị
tổn thương, de de de de, de de de de de de, de de de de con gái rất dễ
bị tổn thương, de de de de… Em hát thế nào? Lúc ấy em cũng hát cho anh
ta nghe. Anh ta bảo, rất hay, nói em rất có tố chất âm nhạc, lần sau sẽ
đưa ông chủ của công ty đĩa nhạc đến nghe em hát, không chừng lại có thể mời em cộng tác. Em mới bảo: Vậy thì em phải nhanh chóng nói chuyện này với bà chủ, nếu các anh đến, nơi đây sẽ như đầm sen nở rộ, các anh mà
biến bọn em thành những minh tinh thì ở đây sẽ sửa sang lại chu đáo.
Anh ta nói: Bọn anh có thể tạo ra một giọng ca đầy nội lực, em sẽ là một ca sĩ bước ra từ dưới đáy xã hội, tất nhiên bọn anh sẽ không nói cho ai
biết là em làm nghề này, nhưng bọn anh có thể nói lái đi một chút, rằng
em là một cô gái xuất thân từ tầng lớp bình dân. Đến lúc đó anh sẽ sáng
tác cho em vài bài, nhưng để có thể đứng vững và tỏa sáng hay không thì
còn phải xem cơ duyên của em, anh không thể đứng ra đảm bảo được.
Em hỏi anh ta: Em có thể gặp được Vương Phi không?
Anh ta nói, đợi khi nào Vương Phi đến thu âm anh ta sẽ báo với em, em chỉ cần đến phòng thu âm là được.
Em hỏi: Phòng thu âm ở đâu?
Anh ta đáp: Bắc Kinh.
Em thích quá thốt lên: Chao ôi, con đường trải nghiệm này của anh thật xa xôi.