Đọc truyện 18 tháng quân ngũ của 1 đời trai… – Chương 16: Tiếp tục câu chuyện ma kinh hoàng…
Chapter 4: Tiếp tục câu chuyện kinh hoàng…
Mọe, hôm nay là ngày gì mà đen vật vã, giờ pin chả có để mà soi, thuốc chả có lửa mà mồi… Ngán ngẩm, dựng cây súng bên người em tựa hẳn vào vách chòi, bỗng dưng một đợt gió mạnh ùa tới, cái chòi rung lắc khá mạnh làm khẩu súng đổ cái ầm xuống gần cửa chòi, em đứng dậy lúi húi nhặt nó lên thì “Á á á á á !!! Ôi trời ơi!” Em hét lên, cái gì thế này ??? Một cảnh tượng khủng khiếp lần đầu tiên trong đời em thấy hiện ra trước mặt em…
Một quầng lửa, vâng, chính xác là 1 quả cầu lửa, thưa các bác, cứ như nó là 1 bó bùi nhùi dễ cháy quấn tròn lại được đốt cháy ngùn ngụt đang bay trên đám ngọn keo sát kho đạn… Cứ như trong các bộ phim phép thuật phương Tây, quả cầu lửa được các thần linh hoặc phù thủy tung ra để kill đối thủ của mình. Em há hốc mồm, đơ người vì chưa thấy cảnh tượng đó bao giờ Khẩu AK siết chặt trong tay, trong phút giây ấy có lẽ em mất kiểm soát bản thân nên cứ đứng nhìn quả cầu lửa đang bay qua lại trước mặt, cách chòi canh em có lẽ cũng chừng 2 chục mét có lẽ, nhưng cũng thêm may lần nữa là tiết niệu tốt nên cũng chưa đến mức bĩnh ra quần. Vụt phát, quả cầu biến mất, như chưa từng xuất hiện. Nếu nó thật sự là bùi nhùi lửa do ai đốt ném lên chắc chắn sẽ rơi xuống đám lá keo khô phía dưới và còn cháy âm ỉ, nhưng nó đã biến mất, như chưa hề có trước mắt em.
Định thần lại, bỗng có ánh đèn pin lóe lên phía dưới chòi và có tiếng gọi cất lên: “Có chuyện gì vậy X?” Tiếng gọi ấy như một làn hơi ấm thổi vào con tim lạnh giá (văn tí ) làm em tự dưng thấy ấm hẳn người và tỉnh táo lại ngay. “Có chuyện gì thế em” ??? Ánh đèn pin chiếu thẳng vào em, à thì ra tiếng gọi của anh Khoa thủ kho đạn. Miệng vẫn còn lắp bắp, em nói líu cả lưỡi: “Anh à, hình như em gặp…”. “Gặp cái gì?” Anh Khoa hỏi gấp, “em gặp…” em lắp bắp… Anh Khoa dường như đã hiểu ra câu chuyện, “Tao biết rồi, mày xuống đây”. Xốc lại bao xe đạn trước bụng, choàng khẩu AK chéo trước ngực, em líu ríu bám thang từ chòi xuống đất, run rẩy đến mức chân cố lắm mới đặt được vào bậc thang. Xuống tới đất, anh Khoa tắt đèn pin thì thào “Tao biết rồi, mày gặp ma chứ gì”. “Trời, sao anh biết”. “Mẹ nó tao còn lạ gì? Thằng nào đi gác xui lắm mới không gặp chứ hên thì gặp tuốt”. Anh rút bao con ó trong túi ra chìa cho em, em bảo “Em còn thuốc đây, mà rơi cái hộp quẹt rồi” nhưng cũng rút 1 điếu xòe lửa phát, rít 1 hơi căng lồng ngực, feel phải biết. “Ở đây thì như vậy thôi, các cụ và các cụ bên kia còn nhiều lắm, đêm về buồn buồn nên đi dạo đấy” anh trầm ngâm bảo. “Tao đang làm sổ kiểm kê trong nhà nghe mày thét lên là đã biết mày dính rồi, mấy thằng góc kia chắc cũng đái ra quần đố chúng nó mà dám qua, chắc giờ không dám ngủ gật cho đến sáng đâu”. “Thế anh gặp rồi ạ?” em bần thần hỏi. “Gặp suốt, có điều riết quen thôi, cứ bơ đi mà sống. Nói chung tao cũng chán kiếp giữ kho này rồi, ráng 5 năm rồi chuyển về quê thôi”. Anh Khoa là người gốc Bắc, em chẳng biết anh ấy quê ở đâu nhưng cũng là COCC nhưng thi SQLQ1 không đậu, đi nghĩa vụ rồi đi theo con đường quân nhân chuyên nghiệp. Ngày ngày quản lý kho đạn, bảo dưỡng hoặc sửa chữa thay thế lặt vặt mấy khẩu súng, pháo. Anh cũng chưa đến 30 tuổi nhưng đời binh nghiệp, cứ thấy mặt là trừ đi bớt 5-10 tuổi vì cái đặc thù nghề này cũng làm ai già trước tuổi và phải nói là cực kỳ độc hại. “Ớn quá anh ạ, em lần đầu tiên thấy đấy…”. “Cho mày lên giữ kho như tao rồi cũng quen dần thôi, thôi leo lên gác tiếp đi, quẹt tao đây, xài đỡ. Cố mà thức đến sáng, đừng để ý gì xung quanh nữa, là xong”. A giơ tay lên xem đồng hồ: “1h30 rồi, mày cố thêm vài tiếng nữa, tao vào ngủ đây”. Nói xong anh quay ngoắt đi, ánh đèn pin le lói xa dần về phía khu nhà kho, em vội lủi thủi leo lên chòi…
Lòng ngao ngán không thể tả, không thèm đứng nữa, em ngồi bệt xuống sàn, gác khẩu AK lạnh lẽo sang 1 bên, trong súng có 3 viên đạn K56, chỉ ước có nguyên 1 băng đạn đầy mà xả mà quét cho nổ khắp rừng cho đỡ sợ… Ánh trăng vằng vặc dần dần xé màn mây đen chiếu sáng nhè nhẹ xuống mặt đất, em không dám nhìn vào khoảng rừng trước mặt nữa mà tựa hẳn vào thành chòi, nhìn thẳng vào mặt trăng. Nhớ ngày nhỏ những đêm 4h, 5h sáng thức dậy, bố em dẫn em đi bộ thể dục, nhìn vào mặt trăng trên bầu trời, thấy những vệt đen mà hình dung Chị Hằng, Chú Cuội đang ngồi dưới gốc đa. Tự dưng nhớ những ngày tháng ấu thơ mà vô tư ấy, bất giác 2 dòng nước mắt trào ra chảy dài trên gò má. Trên nền trời đen thẫm tô điểm những ngôi sao, thi thoảng vài vệt sao băng xoẹt qua, có cái sao băng lớn đến mức sáng cả vùng trời như 1 tia chớp… Em cảm thấy buồn, thấy nhớ nhà, thấy mình thật sự vô dụng trong cái xã hội này quá… Bây giờ ngoài kia, mọi người ngon lành trong giấc ngủ trong cái lành lạnh ban đêm, mình thì ngồi đây, ôm súng gác trước mọi điều khó tin xảy ra trước mắt kia. Khi ấy, nghĩ về tương lai bất giác em thấy thật mờ mịt. Học hành bằng cấp chưa có, cha mẹ già thì ở quê, càng nghĩ càng thấy buồn tủi…
Châm thêm 1 điếu thuốc, cổ họng khản đặc nhưng vẫn cố nuốt từng hơi… Tự dưng ao ước thèm khát có 1 cái ĐTDD, đầy tiền trong tài khoản để điện về nói chuyện với ba mẹ thật nhiều, nhưng rồi nghĩ, cũng chẳng biết nói gì, mà ước cũng chẳng bao giờ có. Em thở dài, xốc lại chiếc áo khoác cho đỡ lạnh, duỗi thẳng 2 chân về trước. Em cứ ngồi đó miên man suy nghĩ cho đến lúc mắt díp lại lúc nào không hay và từ từ chìm vào giấc ngủ. Được một chốc, bỗng em choàng tỉnh bởi 1 làn gió lạnh, phải nói cực lạnh đến mức lạnh sống lưng, giơ cái Casio F-91W thần thánh lên, đã 3h hơn, em mới ngủ được có 1 tiếng rưỡi. Quờ tay tìm gói thuốc, trong gói chỉ còn đúng 1 điếu, cái quẹt cũng đẫm sương đêm quẹt hoài không cháy, em bèn hì hục chà bánh răng vào quần cho nó xẹt dần lên từng tia lửa. Quẹt đã cháy, em kê lên điếu thuốc trước miệng để châm. Ánh lửa nhỏ nhoi nhưng cũng đủ sáng một vùng nho nhỏ quanh chòi vì nó ở trên cao. Bất giác, em nhìn xuống cánh rừng keo trước chòi, trong khoảnh khắc le lói chút ánh sáng ấy, rõ ràng em nhìn thấy 1 bóng người, không rõ lắm nhưng cũng đủ em nhận biết người ấy đứng sau 1 gốc cây đang nhìn em, rồi vụt biến mất, như chưa từng đứng tại đó. Cái thùng quẹt trên tay em rớt bịch xuống sàn chòi nhưng không rơi hẳn xuống đất như cái trước. Cố gắng dằng tiếng thét khỏi buộc ra, như 1 phản xạ em tháo ngay khẩu AK trước ngực, rút băng đạn đang gắn trong súng ra xé ngay miếng giấy niêm phong băng đạn (băng đạn đi gác thường có 1 miếng giấy nhỏ có đóng dấu thủ trưởng đơn vị để niêm phong lại) rồi nhét vào lại, kéo lẫy khóa nòng lên đạn đánh rốp, bật đèn pin chĩa thẳng nòng súng vào chỗ em nhìn thấy … hô nhỏ: “Ai, mau ra không tôi bắn”.
Đáp lại em là một không gian im lặng lạ thường, không 1 tiếng động, khi ấy em cũng đờ người ra hành động như 1 bản năng, tay bóp chặt cò súng, sẵn sàng nhả đạn nếu thấy bóng người ấy xuất hiện trở lại. Một khoảng thời gian trôi đi trong ngẹt thở. Chẳng có gì, chẳng có ai cả ?!! Cú! Một tiếng kêu ngay sau lưng làm em giật bắn mình, quay ngoắt ra sau 180 độ, em chĩa súng ngay vào chỗ có tiếng kêu định bóp cò luôn, nhưng kịp định thần lại nên thôi. Bỏ mẹ lúc đó mà bắn chắc cả E dậy chứ chẳng chơi rồi ăn án kỷ luật với kiểm điểm cũng no vì tiêu hao đạn dược không lý do. Em cảm giác rằng mình không thể ở trên chòi này 1 lúc nào nữa, dù chỉ 1 giây, bèn thu dọn đồ đạc, đeo súng nhảy xuống cắm đầu ù té chạy về phía dãy nhà quản lý khu kho… Không rõ lúc đó em chạy nhanh cỡ nào, nhưng hồi tưởng lại có lẽ thua Usan Bolt tí thôi (TDTT tí ^^). Cửa phòng anh Khoa đóng chặt nhưng bên trong đèn vẫn sáng, em bèn rón rén bước lại cho dù đang thở hổn hển vì mệt, khẽ gõ cửa… Im lặng một lúc, tiếng Khoa vọng ra hỏi ai đấy, em bèn nói nhỏ: “Em đây anh, gác chòi B đây!” Cửa bật mở, “Mày vào đây làm gì, sao không gác?” “Em chịu rồi anh à, giờ có kỷ luật em cũng không đứng được trên ấy nữa…” Anh Khoa đang ngái ngủ nhưng cũng nhìn em từ đầu đến chân, lúc đó em sũng mồ hôi rồi cho dù trời rất lạnh… Anh bèn bảo:”Thôi ngồi đây cho đỡ sợ, xem chừng có ai lên đốc gác không rồi đến sáng cho hết ca hẵng về, mà các bố ấy giờ cũng đẫy giấc rồi”. Nói xong anh vào phòng, đóng cửa lại ngủ tiếp. Em bèn ngồi bệt vào góc tối bên hông nhà, kín nhưng cũng đủ quan sát con đường nối từ những dãy nhà xa xa dưới kia đến kho đạn nếu có ai lên kiểm tra thì chạy ngược lên chòi gác tiếp. Nói thế nhưng ngồi 1 lúc cơn buồn ngủ lại ập đến, lần này thì em được ngủ say thật sự, một giấc đã đời cho đến lúc bị anh Khoa đập dậy, nhìn trời đã tờ mờ sáng, tiếng hô “1,2,3…” tập thể dục của các đơn vị đã vang lên… Xốc lại đồ đạc, không quên cảm ơn ông anh tốt bụng, em tót thẳng về đơn vị cất súng, đánh răng rửa mặt rồi xách đít đi ăn cơm sáng dưới nhà ăn… Qua 1 đêm kinh hoàng, rất may 1 thời gian ngắn sau đó đơn vị đi làm kinh tế về nên em không còn phải đi gác vào những đêm kinh hoàng như thế nữa… Lại một lần nữa, type những dòng này mà em bất giác lại rùng mình vì nhớ những chi tiết khủng khiếp ấy…
Tái bút: Sau 1 thời gian dài mới quay lại hầu chuyện các bác được, có thể văn phong không được như xưa hoặc lâu ngày quá các bác đọc không còn cuốn hút như lúc trước được nữa thì cũng hãy thông cảm và ủng hộ cho em nhé, mà nhớ đá lên giùm cho em nghen… Cuốn hồi ký này còn rất dài với nhiều tình tiết như chuyện tình cảm, chuyện chuyến hành quân 500km, chuyện dân vận với những cô gái dân tộc thiểu số, chuyến đi kinh tế kinh hoàng… mà em sẽ cố gắng dành thời gian review và truyền tải trong tương lai với thời gian sớm nhất… Chân thành cảm ơn các bác đã đợi, đã đào mộ thread trong thời gian qua… Hẹn gặp lại với Chapter 5: Mối tình thoáng qua với cô giáo thuộc đơn vị kết nghĩa…