Đọc truyện [18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra! – Chương 47: Renggg
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang chuyển từ trắng hồng sang đỏ ửng, nhìn sâu vào đôi mắt đang hoang mang ngượng ngùng đó, rồi nhẹ nhàng, đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nàn. Nigi một nửa vừa muốn chống cự lại, một nửa lại không muốn. Nếu như là những ngày trước, cô sẽ lập tức phản xạ lại liền, nhưng giây phút ấy, chẳng biết có tác lực nào khiến cô không hề muốn cản lại anh. Môi anh chuyển xuống nhấp trên cổ Nigi, rồi lướt xuống vùng ngực. Cơ thể cô cảm nhận được bàn tay anh đang chạm vào từng chỗ, từng nơi, thật âu yếm. Cởi áo Nigi ra, thấy cô vẫn không phản ứng gì, có một tí ngạc nhiên, anh trêu chọc “Ủa, hôm nay không phản kháng lại à?” Câu nói ấy Fuu khiến Nigi giật mình, nãy giờ, cô hoàn toàn thể hiện được nét hưởng thụ của mình, không một chút đưa đẩy, chống cự. Cô liền lấy tay đẩy anh ra, rút chân bỏ trốn. Nhưng mà, lúc nào Fuu cũng kịp bắt cô lại, siết chặt cô trong vòng tay “Trốn đi đâu hả?”. “Trốn khỏi anh chứ đâu!”, vừa ngại, Nigi vừa ráng dứt khoát trả lời, nếu dễ dãi quá, cô sẽ mất giá thì sao. Fuu kề môi sát bên vành tai Nigi, cười thì thầm “Không phải đang hưởng thụ đã lắm sao?” “Không có!” “Thật chứ?”, vừa nói, anh vừa đưa một tay lên nựng lấy bầu ngực của cô. “Ah…” “Đúng rồi, bộ mặt này nè, không phải là đang thích lắm à?” “Không có…ah…” Một tay còn lại anh bắt đầu luồn xuống dưới cô bé của Nigi, tinh nghịch chạm chạm vào. Rồi, anh đè cô xuống giường, tiếp tục công cuộc đang dang dở của mình.
“RING RING RING RINGGGGGGGGGGGG” Tiếng reo điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí đang nóng dần lên của hai người. Là điện thoại của Nigi, cô vội bật người dậy, chạy đến chỗ phát ra tiếng reo ấy.
Nhìn vào màn hình, cô chợt đứng hình khi thấy người gọi đến cho mình là Shita. Dù cô đã xóa danh bạ của cậu ta rồi, nhưng, những con số này, cô không thể không nhận ra. Fuu trong lòng đang hờn dỗi cái người gọi ấy vừa phá vỡ cảm xúc đang dâng trào của hai người thì chuyển sang thắc mắc và cảm giác không vui khi thấy phản ứng của Nigi lúc nhìn vào điện thoại. Chưa kịp cất tiếng hỏi ai gọi đấy thì cô đã bắt máy “Alo”. Đầu dây bên kia im lặng. Chuyện gì thế này, rõ là gọi cho người ta trước mà sao không bắt máy, Nigi thấy khó chịu, không lẽ cậu ta định đùa với cô. “Này, gọi tôi có chuyện gì thế?” Fuu liền đứng dậy, áp sát tai vào điện thoại với Nigi để nghe ngóng cuộc gọi. Vẫn không trả lời, Nigi gằng giọng “Nếu như cậu đùa thì thôi tôi cúp máy đây!”. Vừa dứt lời, giọng nói từ trong điện thoại vang lên “A, Nigi đấy à, là Shita nè…”