[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 201: Người cô đơn


Đọc truyện [18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra! – Chương 201: Người cô đơn

Ayman bước lẻ loi trên con đường phố đầy đèn tấp nập. Hôm nay là đêm Noel, ai nấy cũng đều tay trong tay với người mình thương. Chàng trai tặng cho cô gái một bữa ăn ấm cúng, cô nàng cũng không quên cười tươi ngượng ngùng trao món quà ấm áp tự tay mình làm cho người yêu. Cây thông Noel không chỉ lấp lánh với những chiếc đèn dạ quang được điểm lên trên đó mà còn được tiếp thêm ánh sáng đèn flash của những tay chụp hình chuyên nghiệp. Tiếng cười tiếng nói rộn ràng khắp nơi. Ayman, một mình, vẫn tỏ ra bình thản. Anh suy nghĩ một cách lạc quan, chắc hẳn không phải mình anh. Tay anh bỏ vào trong túi áo khoác, mân mê chiếc điện thoại bên trong. Nên hay không? Mỗi lần anh nghĩ là nên, chắc không sao đâu và tính nhắn một tin chúc mừng giánh sinh cho Nigi thì chợt tự làm trái tim siết chặt khi nghĩ tới Fuu luôn bên cạnh cô ấy. Chắc món quà đó là đủ rồi. Anh tự nhủ. 


Quán Bar hôm nay anh làm vẫn đầy ấp người trông thấy. Anh mặc trang phục của mình vào, rồi bất giác nhìn vào khu thay đồ, chỗ mà ngày đó, Nigi đã ở đây, ở bên anh, thân người ướt sũng, ánh mắt đầy nỗi buồn nhưng vẫn cố tươi cười. Đúng vậy, vì người con gái đáng yêu ấy, anh cũng phải mạnh mẽ lên. Anh bước vào chỗ làm việc của mình, lập tức gạt bỏ những suy nghĩ về người con gái ấy, nhập tinh thần vào công việc của mình. Với chiếc mũ Noel màu đỏ xinh xắn trên đầu, anh được nhiều cô gái quần áo ôm sát cực kì sexy săn đuổi. Có thể nhỏ tuổi hơn, có thể bằng tuổi, hoặc lớn hơn anh, đều có thể. Anh vẫn lạnh lùng, vẫn đem nụ cười lấp lánh ấy chào đón các cô nàng. 


Không chỉ mình anh, đâu đó, ở một căn nhà, cũng có một ông anh đang ngồi một mình bên ly trà nóng, lật từng trang sách. Anh cố gắng tập trung vào những dòng chữ đó để quên đi sự lẻ loi lạnh lẽo hiện tại. Một tách trà nóng có lẽ không đủ với những đợt gió đông lạnh của một người cô đơn. Anh tự cho mình là người cô đơn. Vì sao, có lẽ không phải là vì bị hai đứa em bỏ rơi ở nhà bơ vơ, mà có lẽ là vì… Nghĩ rồi, anh cười, ngã lưng xuống chiếc ghế sofa. Không ngờ lại phải buồn vì một người con gái. Điện thoại cứ vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Hàng loạt, toàn là tin nhắn từ ba mẹ, bạn bè đang lần lượt chúc mừng giáng sinh anh. Nhưng mỗi lần chạm vào điện thoại, anh lại phải tự nhắc nhở bản thân, kìm chế lòng mình nhắn tin cho ai kia, người con gái ấy. Rất muốn, nhưng hoàn toàn không thể, không được. Cái hình ảnh đó, hình ảnh cô tay trong tay với người con trai kia vào đêm đó lại hiện lên khi mỗi lần anh nhớ tới nụ cười của cô. Chắc là giờ, ai đó cũng đang vui vẻ bên ai kia. Hiện giờ, anh chỉ muốn thời gian trôi nhanh, để anh có thể bay đi khỏi nơi này, nơi gợi anh mãi về một cô nàng quyến rũ nào đó. Nhưng như thế thì, Nigi… Anh thở dài. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.