Đọc truyện 17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi – Chương 24
Cô và anh có những tháng ngày đắm chìm trong tình yêu hạnh phúc.
Họ đã chuyển nhà sang một nơi khác sống vì nơi kia có quá nhiều chuyện buồn.
Cô nấu ăn cho anh, anh đi tới ôm lấy eo cô hôn lên má cô một cái:
-Bảo bối của anh làm gì đó?
-Ừm em đang nấu ăn cho anh nè.
-Anh muốn ăn em cơ!
Cô õng ẹo:-Ưm… Đừng mà…tránh ra cho em nấu ăn đi.
-Nói là ông xã để yên cho vợ nấu ăn. Xong ông xã muốn gì vợ cũng chiều. Nói đi.
Cô nhìn anh:-Hỏng chịu đâu sến lắm…
Anh tà ác đưa bàn tay vào áo ngủ của cô cầm chắc bầu ngực đẫy đà. Cô liền đầu hàng:
-Được được em nói… Ông xã… Ưm… Để cho bà xã nấu ăn xong ông xã muốn gì bà xã cũng chiều.
-Ừ! Vợ anh là ngoan nhất!
Sau khi ăn xong…
-Nào bà xã tới đây cho ông xã ăn tráng miệng.
Cô đứng chống nạnh:-Cút! Đi rửa chén đi.
Anh ko đồng tình:-Gì chứ?
-Hôm nay Messi của em đá em phải xem.
-Em xem từ bao giờ?
-Từ hồi mà anh bỏ em…
Mặt anh đen lại:-Ko cho coi!
-Hứ anh lo mà đi rửa chén đi.
Anh lủi thủi vào bếp:-Có gì mà mê chứ? Cả mấy chục người dành có trái bóng như ta ko phải sướng sao sở hữu tận hai trái banh ngay trên người cô ấy. Muốn thì có thể tạo ra cả đội bóng.
-Nè lẩm bẩm gì đó?
-À ko có ko có.
Đang lúc…
-Dô… Ôi dô rồi dô rồi…
Xoảng… Xẻng… Chảng…
-Gì vậy anh?
-Ngày mai mua bán đĩa mới đi ăn xong đập quăng tùy. Khỏi cần rửa.
Cô nhìn mặt anh tức giận phì cười. Anh cầm điều khiển tắt:-Ngủ!
-Chưa…còn…
-Thắng rồi còn gì nữa?
-Còn Neymar mà!
…
Hôm nay anh lại dắt cô đi mua sắm. Cô ưng bộ đồ kia:
-Anh ơi!
Anh đứng dậy ôm eo cô:-Sao?
-Thử cái này đi!
-Ko!
-Đi mà?
-Em nghĩ sao kêu anh mặc cái bộ đồ màu hồng này?
-Huhu anh ko thương em…
-Được được anh mặc…
….
Họ cùng nhau đi Đà Lạt
-Anh ơi bên này có bánh tráng nướng nè.
-Ko ăn. Mất vệ sinh!
-Anh đẹp trai ơi ăn bánh tráng trứng với em ko?
Anh đen mặt:-Cút đi đây là cục nợ của tôi.
Người đàn ông kia sợ hãi bỏ đi, còn cô thì phì cười ôm lấy cổ anh:
-Hạnh phúc quá đi!
-Ừ! Bảo bối của anh vui là được.