Đọc truyện 17 Again – Trở Lại Tuổi 17 – Chương 7
Hàn Trác Trác bắt đầu bế quan tu luyện, cả ngày say mê với việc nghiên cứu một môn tuyệt học đương thời —— ru rú ở nhà.
Vốn cô định bắt Vương công công phụng dưỡng này kia, nhưng lời nói của Vương Tĩnh Nghiêu lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa —— “Em ru rú ở nhà, anh cũng ru rú ở nhà, ai ra ngoài kiếm tiền?”
Vương Tĩnh Nghiêu thuê một dì giúp việc, phụ trách ba bữa cơm trong ngày của Hàn Trác Trác.
Nhưng trên thực tế, một ngày Hàn Trác Trác chỉ ăn hai bữa.
Mang thai thời kỳ cuối, thân thể vốn dĩ đã rất mệt mỏi. Hôm nay cô ngủ một giấc tới giữa trưa mới tỉnh, ăn xong bữa trưa thì ngủ trưa, dậy rồi thì ăn tối luôn, cả ngày trôi qua vô cùng đờ đẫn.
Chờ tới lúc trời đất tối sầm, cô mới tươi tỉnh lên.
Lúc Vương Tĩnh Nghiêu về đến nhà thì đã là 10 giờ, Hàn Trác Trác còn chưa ngủ, đang nằm trên sofa chơi Apple Notebook.
Vương Tĩnh Nghiêu đến gần thì thấy: “Trong nhà không có bàn sao?”
“Có á.”
“Vậy tại sao em còn đặt laptop ở trên bụng?!”
Lúc anh nói chuyện, vẻ mặt anh vô cảm, có khí thế không giận mà uy tự nhiên. Hàn Trác Trác không thể không khuất phục dưới dâm uy của anh, yên lặng để notebook lên bàn trà, ngồi xổm chơi.
Vương Tĩnh Nghiêu lại nói thêm một câu: “Mau đứng lên, thai nhi không thở được bây giờ!”
Hàn Trác Trác ngồi trên thảm, ngồi xếp bằng chơi, Vương Tĩnh Nghiêu lại nói tiếp: “Ngồi gần quá, có phóng xạ.”
Hàn Trác Trác sắp bị anh làm cho tức điên, “Vậy anh nói đi, rốt cuộc em phải chơi thế nào?”
Vương Tĩnh Nghiêu cho cô ba chữ: “Đừng chơi nữa.”
Chẳng biết có phải Vương Tĩnh Nghiêu còn kiêm cả chức bác sĩ khoa sản không, anh lại còn biết cả mấy cái “Số lần thai động” “Nghe tim thai” “Yoga thuận sản” linh tinh, anh còn bắt cô thử một số trò “đúng đắn” và “có ý nghĩa” kia nữa.
Hàn Trác Trác mất hết cả hứng: “Em chơi máy tính không được sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Không được.”
“Tại sao?”
“Anh nhìn mà sốt ruột.”
Hàn Trác Trác “tử tế” đề nghị: “Nếu em chướng mắt anh thế, hay là anh dọn ra ngoài ở đi, được không nè?”
“Không được.” Vương Tĩnh Nghiêu ngồi xuống sofa, bật TV LCD, “Anh chẳng có chỗ nào để đi cả.”
“Vậy mà anh còn dám khoa tay múa chân với em, không sợ em đòi lại nhà sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu xem TV, mắt nhìn thẳng nói, “Chỉ sợ em không đòi được đâu.”
“Tại sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu không nói lời nào.
Hàn Trác Trác cảm thấy có gì sai sai, một hai bắt anh mò chứng từ nhà đất ra.
Vương Tĩnh Nghiêu cực chẳng đã, lên lầu tìm chứng từ bất động sản. Hàn Trác Trác cầm lấy mở ra thì thấy, tên chủ nhà được viết giấy trắng mực đen rõ ràng: Vương Tĩnh Nghiêu.
Tình trạng chung: Sở hữu cá nhân.
Hàn Trác Trác há hốc mồm: “Tên của em đâu?”
“Năm đó lúc mua căn hộ này, em nằng nặc đòi chỉ ghi mỗi tên anh lên chứng từ bất động sản. Anh bảo chia một nửa quyền tài sản cho em, em còn không vui, dỗi anh rất lâu.”
Thấy dáng vẻ đã được hời còn khoe mẽ của anh, Hàn Trác Trác chán nản.
Cô cũng không thể buộc anh trả nhà cho cô được, đây chính là tài sản mấy chục triệu, ai mà đành chắp tay nhường lại chứ?
Việc đã đến nước này, Hàn Trác Trác chỉ có thể tay năm tay mười tát mình mấy cái: Hàn Trác Trác, mày đúng là đồ đàn bà phá của, háo sắc thì thôi, lại còn bị mù!
Vương Tĩnh Nghiêu còn đổ thêm dầu vào lửa: “Khi đó, em đối xử với anh tốt như thế, chắc hẳn là yêu anh lắm.”
Hàn Trác Trác: “Em nhổ vào!”
Cuối cùng, Hàn Trác Trác đành ngoan ngoãn ngồi trên bàn máy trong phòng làm việc chơi notebook.
Một lát sau, Vương Tĩnh Nghiêu thò ra từ đằng sau cô như con ma: “Xem nhiều mấy phim giáo dục thai sản vào.”
Hàn Trác Trác không nghe: “Em thích chơi Nông trại vui vẻ hơn.”
Sau đó cô tự đăng kí 5 nick đi trồng rau trộm thức ăn, tự mình trộm của mình, vô cùng vui vẻ.
Vương Tĩnh Nghiêu bảo cô trò chơi này hết hot lâu rồi, đồng thời còn cảm thông với công ty phát triển trò chơi này, đã không có lợi nhuận mà còn phải tốn tiền triệu mỗi năm để duy trì game cho những người chơi cũ.
Về sau Hàn Trác Trác cũng không đi tìm hiểu về mấy cái game Nông dược với chẳng Ăn gà gì đó mà Vương Tĩnh Nghiêu nói tới. Bởi vì, ngồi lâu, chân sẽ sưng. Giống như rót chì vào chân vậy, nâng không nâng nổi, khổ sở vô cùng.
(Nông dược: Nhắc tới game King of Glory – Vương Giả Vinh Diệu. Game này được dân Tàu gọi vui là Nông dược người chết.
Ăn gà: nhắc tới game PUBG – Tuyệt địa cầu sinh. Chơi thắng hiện dòng chữ Winner Winner Chicken Dinner nên gọi là Ăn gà.)
Cô quyết định xuống lầu đi dạo, thì phát hiện Vương Tĩnh Nghiêu đang xem phim truyền hình, cô bèn xem cùng.
Không ngờ anh đầu gấu lại ham mê phim thần tượng Đài Loan sến sẩm, trong TV, nữ diễn viên đang hờn dỗi ——
“Tại sao anh lại quá quắt như thế!” “Lần đầu tiên của người ta mất luôn rồi! Phải làm sao bây giờ!”
Hàn Trác Trác quả thật chẳng xem hết nổi được một tập, cạn lời phê phán, “Tình tiết này giả quá đi ấy chứ? Cho dù hai người ngủ nhầm giường, nhưng làm sao đè nhầm người được!”
Không ngờ Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Chưa chắc đâu, anh từng gặp phải rồi.”
Tâm hồn bà tám của Hàn Trác Trác cháy hừng hực: “Không thể nào, anh đè nhầm người à?”
“Không,” Vương Tĩnh Nghiêu rầu rĩ không vui nói: “Anh bị đè nhầm.”
“Chắc chắn là cái cô kia cố ý!”
“Nếu là người khác thì còn có khả năng. Nhưng cô ấy thì không đâu.” Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Anh rất hiểu cô ấy.”
Hàn Trác Trác đột nhiên vô cùng tò mò: “Cô ta là người thế nào?”
“Như bị thiểu năng trí tuệ ấy.”
“……”
Hàn Trác Trác líu lưỡi, đầu gấu đúng là đầu gấu, mắt chọn phụ nữ khác hẳn người thường.
Cô đang định đổi kênh, thì lại thấy Vương Tĩnh Nghiêu lấy ra một cái túi mua hàng thuần trắng từ đằng sau, đưa cho cô, “Tuy rằng em không thích dùng di động, nhưng có một cái vẫn tốt hơn.”
Hàn Trác Trác kích động sắp ngất đi luôn, Ai Phôn nè!
Sim là sim mới, phần danh bạ sạch không bóng người.
Hàn Trác Trác hỏi Vương Tĩnh Nghiêu: “Số di động của anh là bao nhiêu?”
Vương Tĩnh Nghiêu mới báo 7 số trước, Hàn Trác Trác đã tự nhiên buột miệng thốt ra: “9191……”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Sao em biết bốn số cuối là 9191?”
Không thể nào!
Hàn Trác Trác rất vui mừng: “Em lại còn nhớ được số điện thoại của anh, xem ra anh với em thân nhau thật đó!”
“Vớ vẩn.”
Thoạt nhìn Vương Tĩnh Nghiêu có vẻ chẳng hề để ý, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Nhưng Hàn Trác Trác cũng không để ý, cô mê chơi di động đến độ không thể dừng lại được.
Vừa nhập môn xong là cô tẩu hỏa nhập ma luôn, đến cả đi WC cũng không nỡ bỏ ra, hầu như lúc nào cũng cầm di động trên tay.
“Ai bảo em không cần di động, chắc chắn là gạt người.” Hàn Trác Trác bộc lộ cảm xúc: “Chơi vui thế này, sao em có thể không có được.”
Thật ra, Vương Tĩnh Nghiêu cũng không nói dối.
Chỉ là anh không nói cho Hàn Trác Trác tình cảnh khi cô nói những lời này.
Đó là một lần họ bỗng dưng gặp được nhau sau nhiều ngày xa cách.
Anh đòi lấy số di động của cô.
Cô từ chối anh rất lạnh nhạt: “Ngại quá anh Vương, tôi không cần di động.”
Cho nên hiện tại anh không cho Hàn Trác Trác chơi di động, cũng coi như “đáp lại” sự lạnh nhạt mà Vương Tĩnh Nghiêu đã từng phải chịu đựng.
Trừ chuyện này ra, Vương Tĩnh Nghiêu cũng lo lắng về việc khác nữa.
Thời buổi bây giờ, một cô gái 17 tuổi sinh sau năm 2000, cho dù trưởng thành sớm tới mức nào cũng khó lòng thoát khỏi cạm bẫy trên thế giới mạng. Chứ đừng nói tới một “thiếu nữ đồ cổ” sinh năm 88 “vượt thời gian” tới, tâm tư đơn thuần như Hàn Trác Trác.
Nếu cô có một tí tiền trên người, thì chỉ cần bước khỏi cửa là chưa đầy mấy giây đã bị lừa táng gia bại sản. Cũng may theo tình hình hiện tại của cô, thì cùng lắm chỉ bị lừa tiền thôi.
Nhưng chẳng mấy, Vương Tĩnh Nghiêu đã phát hiện mình đánh giá thấp năng lực của Hàn Trác Trác rồi.
Anh thấy Hàn Trác Trác ngồi một mình trên sofa, cười đỏ cả mặt với di động. Anh tập trung nhìn, trên màn hình, một tên ẻo lả tô son trát phấn đang nháy mắt bắn Heart, nỗ lực khoe khoang sắc đẹp với Hàn Trác Trác.
Vương Tĩnh Nghiêu yên lặng đi sang. Ngón tay anh cong lên, ném chiếc di động đi. Ai phôn rơi “Lạch cạch” trên mặt đất.
Hàn Trác Trác kêu to: “Anh bị điên à!”
Cô nhặt lên thì thấy đoạn video chat vẫn chưa gián đoạn, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu trai kia hỏi cô với vẻ mặt quan tâm: “Xảy ra chuyện gì thế chị?”
“Đừng gọi mình là chị, hãy gọi mình là ——” Hàn Trác Trác nhìn đối phương chằm chằm, gằn từng chữ một, “Nàng, tiên.”
Vương Tĩnh Nghiêu cáu điên lên: “Hàn Trác Trác!”
Cậu trai nhìn qua camera thấy Vương Tĩnh Nghiêu bên cạnh Hàn Trác Trác: “Ô, nhà chị còn có người khác à?”
“Đúng vậy.” Hàn Trác Trác gật đầu với màn hình di động.
Cậu ta hơi thấp thỏm hỏi, “Anh ta là ai thế?”
Vương Tĩnh Nghiêu sấn lại gần, nắm lấy tay Hàn Trác Trác, chuyển hướng điện thoại di động về phía mình, soi đặc tả chính diện ——
“Tao là bố mày.”
Sau đó anh kết thúc đoạn video chat.
Anh liếc mắt qua, phát hiện cái cô Hàn Trác Trác này còn thành thật điền tên thật vào.
Tóm tắt bản thân: tổng giám đốc của công ty Bác Nghiêu, chủ tịch tập đoàn Trác Duyệt.
Vương Tĩnh Nghiêu rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Hàn Trác Trác lại dẫn dụ được một lũ con trai loè loẹt kia rồi.
Anh sắp cáu điên lên đến nơi, còn phải kìm bản thân không quát cô: “Chị hai, chị bị ngu * à?” mà nhẫn nại hỏi cô: “Sao em quen được người này?”
Hàn Trác Trác nói: “Cậu ta xuất hiện trên trang thông tin WeChat của em, muốn em thêm cậu ta làm bạn.”
“Sau đó thì sao?”
“Cậu ta chat video với em, khen em thật xinh đẹp, nhà em trông cũng rất tuyệt, còn hỏi em có thể tới đó không, hai mình làm một kèo nhanh.”
“Em biết làm một kèo nhanh là gì không?”
“Không biết, chơi game chứ gì?” Hàn Trác Trác nhớ lại, nói: “Cậu ta còn nói có thể bao qua đêm. Có phải muốn hẹn em ra ngoài làm một chầu net không?”
Vương Tĩnh Nghiêu cảm thấy mệt lòng hết sức. Hơi giống nuôi một đứa con gái trong thời kì phản nghịch. Anh trơ mắt nhìn cô làm mấy chuyện não tàn nhưng lại không thể đánh gãy cái chân chó của cô.
Tức thì tức thật, nhưng anh vẫn phải duy trì nụ cười của người cha.
Sau đó, anh cười giải thích cho Hàn Trác Trác ý nghĩa thật sự của mấy từ “Làm một kèo nhanh”, “Bao qua đêm” này.
Nói xong Vương Tĩnh Nghiêu cảm thấy mình siêu vĩ đại, anh còn chưa từng kiên nhẫn như thế với cả mẹ mình.
Ai dè Hàn Trác Trác chẳng cảm kích chút nào: “Cũng làm gì mà nghiêm trọng đến mức đấy. Cậu ta trông đáng yêu như thế, làm bạn trai em thì có sao đâu?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “……”
Hàn Trác Trác: “Không phải anh nói đó sao? Em có rất nhiều bạn trai.”
“Cho nên?”
“Thêm người nữa đi, nhiều có sao đâu.”
Giờ khắc này, Vương Tĩnh Nghiêu lại chẳng thể phản bác được.
Tiếng nhắc nhở trong di động không ngừng vang lên, Hàn Trác Trác trở thành mục tiêu tranh đoạt của hết người này đến người khác.
Hàn Trác Trác còn muốn xem tiếp, Vương Tĩnh Nghiêu đành phải cướp luôn di động của cô đi.
“Anh muốn thế nào?” Hàn Trác Trác nhăn mày, “Anh chỉ là cấp dưới của em, công cụ ấm giường thi thoảng, một người bạn có quan hệ không tồi, anh quản nhiều thế làm gì?”
Vương Tĩnh Nghiêu hít sâu một hơi, như thể cực kì nhẫn nhịn, sau khi giày vò nội tâm rất nhiều anh mới nói ra những lời này, “Bằng việc anh là chính cung.”