Đọc truyện 120 Ngày Nhìn Trộm – Chương 8
Ngày thứ bốn mươi.
Về tuổi thơ, tôi muốn bắt đầu kể từ năm 10 tuổi.
Lớp 3, tôi vẫn mặc váy trắng, phía sau buộc dây buộc tóc hình bươm bướm,
nhớ lại đúng là quê mùa không chịu được. Tôi chính là học sinh bán chính thức1
tỉnh lẻ mà các người thường nói tới – Tuy tôi không sinh ra ở nơi này nhưng tôi
sẽ chết đi ở đây.
Có một lão già mù cả hai mắt, mọi người đều nói ông ta là bán tiên2 nên đàn
đàn lũ lũ kéo tới nhờ ông ta đoán số mệnh. Mẹ tôi cũng lôi tôi tới nhà ông ta, tôi
vô cùng căm ghét nơi đó, sương khói mịt mù, đầy mùi tanh hôi. Lòng bàn tay
của mẹ lạnh ngắt, tôi rất muốn rút tay ra, nhưng lại bị nắm chặt lại. Lão mù
bán tiên tính toán bát tự ngày sinh của tôi, lắc đầu nguây nguẩy nói rất lâu, kết
luận bát tự của tôi hung hiểm lạ thường, sẽ khắc chết cả nhà. Mẹ nghe xong ăn
ngủ không yên, nhờ vả bát tiên hãy sửa tên thay đổi phong thủy cho tôi. Lão mù
đưa ra giá 10 nghìn tệ, bố nói ông ta chỉ là kẻ lừa tiền mà thôi, huống hồ hộ
khẩu của chúng ta vẫn đang ở thị trấn cũ, phải trở về để đổi tên thì rất khó, lại
còn phải tiêu tốn thêm nhiều tiền để đút lót nữa.
Cuối cùng, tôi vẫn cứ tên là Thôi Thiện.
Sau đó ba năm, mẹ vẫn luôn lo lắng hoảng sợ – Quả nhiên, lời dự đoán của
lão mù bát tiên thành sự thật. Mùa hè năm 12 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp trường
tiểu học Bắc Tô Châu Lộ, chuẩn bị tham gia lớp học dự bị cho cấp 2 thì bố xảy
ra chuyện.
Tên bố là Thôi Chí Minh, mỗi tối đều uống rượu, lúc nào cũng ngậm một
điếu thuốc, trước mặt bay đầy khói thuốc màu xanh lam, và mùi hương nicotin.
Gạt tàn thuốc lá lúc nào cũng đầy ắp, trên sàn nhà đầy đầu lọc và tàn thuốc. Có
bộ quần áo mẹ mới mua cho tôi, bị đầu thuốc của ông bất cẩn rơi vào làm
thủng một lỗ, tôi đau lòng đến mức khóc ròng hai ngày liền.
Bố chết trong một trận hỏa hoạn lớn, xương cốt không còn, cũng có người
nói là ông tự sát.
Cái đêm tin báo tử được truyền đến ấy.
Đến giờ, tôi vẫn có thể hình dung lại một cách chuẩn xác nỗi đau của đêm
hôm đó. Khi tôi lần đầu tiên dậy thì. Còn đối với cái chết của bố, tôi hoàn toàn
không kịp cảm nhận.
40
Từ lúc đó, tôi tạm biệt tuổi thơ.
Tôi học cấp hai ở trường THPT Ngũ Nhất, tặng cho thầy giáo một món quà
lớn để thầy giữ kín, không cho các bạn cùng học biết về bí mật của mình. Sau
khi bố chết, tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau, lo rằng bà sẽ đưa tôi rời khỏi
thành phố này. Dù sao đi nữa thì ở thị trấn vẫn còn căn nhà cũ và ông bà. Tuy
rằng tiền thuê phòng ở Thượng Hải ngày một tăng cao, hóa đơn gia dụng cứ
như một cái động không đáy, thường xuyên có người đến trước cửa nhà đòi nợ,
nhưng mẹ đã ở lại đó một cách đầy kì tích. Tiền phí sinh hoạt và học phí của
tôi, đều trông cậy vào đồng lương làm việc theo lời của bà. Tôi học được
phương ngữ của nơi này rất nhanh, không ai nhận ra tôi xuất thân từ một thị
trấn nhỏ nữa. Chỉ cần mở miệng ra xin mẹ là tôi sẽ có đủ tiền tiêu vặt, lần đầu
tiên mua được thứ đồ mốt nhất của con gái. Lúc đó tôi rất gầy nhưng ngực lại
phát triển sớm, thường khiến những nữ sinh hoặc là quá béo, hoặc chưa dậy thì
ngưỡng mộ. Tôi có mái tóc dài đen nhánh, có làn da trắng như tuyết, đôi mắt
chứa cả sóng hồ thu, người ta thường nói tôi giống một con búp bê nhỏ.
Lớp bảy bắt đầu, có nam sinh viết giấy gửi cho tôi, tất cả không ngoại lệ,
đều bị từ chối. Giờ tôi rất hối hận vì đã không chọn một trong số bọn họ để thử
đáp lại một lần. Đại khái tôi đã làm tổn thương trái tim của rất nhiều người, ví
dụ như phơi bày tờ giấy ấy ra trước cả lớp, sỉ nhục tên béo ú thầm yêu mình
trước mặt mọi người. Hoặc ví dụ như hẹn đi xem phim nhưng lại cùng các nữ
sinh khác đi xem hội diễn Cosplay, để mặc ai đó đứng trước cửa rạp chiếu phim
chờ cả buổi tối.
Tôi nói dối các bạn cùng học – Bố tôi là một Đại tá sĩ quan, thường xuyên hạ
lệnh chỉ huy cho rất nhiều sư đoàn. Tôi còn nói mẹ tôi làm kinh tế, thường
xuyên bay sang nước ngoài. Có cô bạn thân nói rằng muốn tới nhà tôi chơi,
nhưng tôi nói rằng cổng nhà mình bị cấm rất nghiêm ngặt, vì bố đang giữ bí
mật quân sự, không thể để người ngoài bước vào. Lâu dần, tôi trở nên yên tâm
thoải mái, dường như một ngày không nói dối thì cả người sẽ cảm thấy rất khó
chịu. Tôi thậm chí còn hoang tưởng rằng tất cả những thứ đó đều là sự thật,
quả thật là tự thôi miên bản thân mình.
Họ của mẹ tôi rất hiếm: Ma. Tôi nghĩ chắc lúc nhỏ bà sẽ thường bị người ta
trêu chọc những thứ đại loại như mặt rỗ3, bệnh hủi4…
Bà còn có một cái tên vô cùng phổ thông, từng là mốt một thời, cái tên mà
rất nhiều phụ nữ trung lão niên đều từng được đặt: Hồng Mai, cũng là hãng
thuốc lá mà đàn ông ở thị trấn cũ của chúng tôi thích hút nhất, cái mùi đó từ
nhỏ tôi đã không ngửi nổi.
Mẹ tôi từng nói tên của mình không tốt, có chữ “Mai”, đương nhiên cả đời
sẽ đen đủi5.
41
Ma Hồng Mai.
Nghe đây, đã nói cho anh biết nhiều như vậy rồi, nhưng tôi muốn biết đây là
nơi nào?
Tôi còn muốn cả giấy vệ sinh, yêu cầu nhỏ bé này chắc anh có thể làm được.
Tạm thời mới chỉ nghĩ đến đây, đợi khi tôi nhận được những thứ này, sẽ nói
tiếp cho anh về những chuyện sau này.
Đợi tin anh!
Cô ta đặt bút ghi âm xuống, nằm co quắp trên chiếc đệm cỏ khô, nhìn mặt
trời của buổi sáng sớm. Đánh răng rửa mặt xong, trong hồ nước hiện ra một
khuôn mặt tiều tụy, còn vài phần bóng dáng của thời thiếu nữ, trên chiếc đệm cỏ
vẫn thấm đẫm – sau khi sảy thai.
Ngày thứ hai, yêu cầu của Thôi Thiện được đáp ứng.
Trực thăng nhỏ mang đến một chiếc túi lớn, trước đó có một tờ giấy trắng
viết mấy chữ:
– Tháp Babylon.
What?
Đột nhiên, Thôi Thiện nhớ ra: Mình từng đến nơi này?
Nhưng điều quan trọng hơn đối với cô ta là, chiếc túi còn có cuộn giấy vệ
sinh, mỹ phẩm dưỡng da SOD, kem nền Yashuang, kem dưỡng ẩm Maxam –
Ngớ ngẩn! Cô ta khẳng định rằng người đàn ông đối diện kia, rõ ràng thiếu hiểu
biết.
Nhìn thấy đống mỹ phẩm dưỡng da hàng quốc nội rẻ tiền này, tuy rằng trước
đây chưa từng dùng qua, nhưng cô ta vô cùng cẩn thận mở một lọ ra, tham lam
ngửi mùi thơm, bôi lên mặt cảm giác cũng rất dễ chịu. Cô ta dành ra riêng một
góc tường, dùng cành cây đan thành một chiếc rổ nhỏ, đặt hết số mỹ phẩm
dưỡng da vào đó để tránh bị các con vật khác làm hỏng.
Cô ta rất cảm kích người đàn ông đó.
Ngày thứ bốn chín, ngày có ý nghĩa đặc biệt đối với lí thuyết huyền học6
truyền thống của Trung Quốc, ánh trăng long lanh, tròn đến mức khiến người ta
ngẩn ngơ.
Tính toán ngày, 15 tháng 8?
42
Không nhớ ra nổi Trung thu năm ngoái qua đi như thế nào, rất nhiều người
ngắm trăng bên cửa sổ nhỉ? Cũng giống như ô cửa sổ ở đỉnh tòa nhà phía đối
diện, bọn họ có thể nhìn thấy Thôi Thiện không? Cô ta tiếp tục nằm dưới góc
tường, để mặc cho ánh trăng bao trùm lên trán mình.
Hôm qua, trực thăng nhỏ đem tới một hộp bánh trung thu.
Thôi Thiện trước giờ chưa từng thích bánh trung thu, thường hay chê nó quá
ngọt, nhưng vẫn rất ngạc nhiên và vui mừng, dù gì cũng tốt hơn chiếc bánh bao
không bao giờ thay đổi kia. Cô ta tham lam ăn hết nửa hộp, bưng số còn lại trên
tay, đợi đến ngày mai lại từ từ thưởng thức, còn phải để phòng bị chuột ăn trộm
mất nữa.
Nắng gắt cuối thu qua đi là nhiệt độ sẽ hạ xuống. Chiếc váy ngủ khó mà
chống chọi được với gió lạnh của ban đêm, huống hồ lại còn ở trên đỉnh nhà lộ
thiên. Nền xi măng ở bên dưới chiếc đệm cỏ, sợ rằng càng khó để nghỉ ngơi.
Thôi Thiện quyết định tối nay không ngủ nữa, ban ngày sẽ nằm ở góc tường
phơi nắng.
Tỉnh dậy vào lúc sẩm tối, bên cạnh có thêm một tấm thảm lông rất dày.
Đêm Trung thu, âm thanh huyên náo vang lên suốt cả đêm, nhưng không
nhìn thấy chiếc máy trực thăng mô hình đó – nhân lúc cô ngủ say thả xuống ư?
Vuốt tấm thảm lông, bụng đầy thắc mắc, đủ cho đắp cả người, ấm áp mà lại rất
mềm mại, có bao nhiêu phần trăm là lông dê?
Cảm ơn anh, chủ nhân.
Một chiếc bút ghi âm được bọc trong thảm lông, chính là cây bút lần trước
được đưa tới, phần ghi âm trước đây đã bị xóa đi rồi.
Thôi Thiện cuộn mình trong thảm, nghe tiếng gió đang gào rít trên nóc nhà,
đột nhiên cảm nhận được hạnh phúc. Tuy rằng trước giờ chưa từng nhìn thấy
khuôn mặt ấy, cũng chưa từng nghe qua âm thanh của người ấy, nhưng người đã
giam cầm cô ta kia, đã cùng cô ta bên nhau sớm chiều bao ngày qua rồi.
Cô ta muốn đặt cho đối phương một cái tên.
Nghĩ rất lâu, cuối cùng rơi xuống một chữ rất đơn giản – X.
Thật ra, thứ mà cô ta nghĩ đến trước tiên là một cái đĩa.
X ngủ ngon.
Chú thích:
1. Chỉ những học sinh có hộ khẩu ở một nơi nhưng lại học ở một nơi khác.