Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 433: Linh Hồn Của Thiên Thư
Tác giả: Slaydark
Trên đấu trường, Dương và Độc Hành đứng đối diện nhau, trên môi Độc Hành nở một nụ cười nửa miệng kèm ánh mắt gian xảo, nụ cười Dương chưa từng thấy ở Độc Hành, nhưng lại từng thấy ở một người khác.
Trong một khoảnh khắc, Dương vỡ ra rất nhiều thứ từ những dữ kiện đã biết về Độc Hành, về Quỷ, về những gì Quỷ Môn Quan giao m Đạo Hội nghiên cứu, và về một kẻ cũng dính dáng đến m Đạo Hội và Quỷ Môn Quan.
Chợt Dương phì cười.
Thấy thế, Độc Hành nghi hoặc hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Dương đáp: “Chỉ là hơi bất ngờ, cứ tưởng có hai kẻ cùng đứng hạng nhất trên Hùng Vương Bảng đã đủ bất ngờ, mấy ai ngờ lại có một kẻ chiếm đến hai hạng trong tốp đầu.”
Độc Hành nghe thế thì hơi ngạc nhiên, sau đó hắn lắc đầu nói: “Lộ rồi, nhưng biết sao được, chỉ vì tên đần này luôn xem ngươi là thủ lĩnh của hắn nên ta buộc phải ra tay để nắm chắc chiến thắng.”
Sau trận chiến cuối cùng với Nham, có một kẻ mất tích bí ẩn, và kẻ này cũng giống Độc Hành, cũng đến từ Quỷ Môn Quan và cũng thường đi cùng một con quạ bóng tối, Lục Văn Minh.
Trong phong ấn cân bằng của các Thần thì chuyện Độc Hành mượn dùng sức mạnh của Lục Văn Minh là điều không thể xảy ra, cho nên Dương dễ dàng đi đến kết luận: Lục Văn Minh và Độc Hành là cùng một người.
Có lẽ công nghệ di truyền của Quỷ Môn Quan đã tân tiến đến mức có thể nhân bản Độc Hành ra thành nhiều phiên bản, điều này cũng phần nào giải thích được vì sao Lục Văn Minh có thể chết rồi lại sống.
Đồng thời, con quạ bóng tối cũng đóng một vai trò quan trọng nào đó để kết nối suy nghĩ và ký ức của cả hai.
Những điều đó vẫn chỉ là Dương phân tích và suy luận, nhưng hắn tin chắc chuyện không đơn giản chỉ có vậy, hắn tin phía sau Độc Hành và Lục Văn Minh còn có âm mưu nào đó khủng khiếp hơn.
Trong đầu lại vang lên lời thúc giục, Dương đành tạm gác dòng suy nghĩ miên man để tập trung kết thúc sớm trận đấu.
Rồi Dương thản nhiên mỉm cười nói với Độc Hành: “Nếu ngươi đã không phải Vạn Lý Độc Hành của Hắc Đạo thì ta không cần phải nhẹ tay rồi!”
Độc Hành bật cười nói: “Không có ngoại lực trợ giúp, ngươi lấy gì so với ta?”
Độc Hành dứt câu, cái bóng dưới chân hắn đột nhiên phóng lớn, tựa như hóa thành hình dạng một ác quỷ vươn hai bàn tay đầy vuốt nhọn về phía Dương.
Chứng kiến cảnh này, hầu hết thiên tài Hùng Vương Bảng đang có mặt đều tỏ ra bất ngờ.
Độc Hành có linh lực hệ Ám không phải bí mật gì, nhưng hắn gần như không bao giờ dùng đến, trừ trận đấu bất phân thắng bại với Ngân Hà trước đây.
Vậy mà giờ hắn lại chủ động sử dụng linh thuật hệ Ám với Dương ngay khi trận đấu chỉ mới bắt đầu.
Điều khiển bóng là một trong những linh thuật cơ bản của hệ Ám, điểm lợi hại của linh thuật này là gần như kháng mọi tác động vật lý, tuy người trúng đòn không bị thương tích nhưng linh hồn sẽ bị suy yếu.
Trước cái bóng quỷ hướng đến, Dương vẫn đứng thản nhiên, Linh Quang Thần Cơ dạng nỏ xuất hiện lơ lửng bên cạnh hắn và tự động nhắm bắn vào cái bóng quỷ.
Hàng loạt mũi tên ánh sáng đồng loạt cắm vào cái bóng quỷ khiến nó ré lên một âm thanh u ám ma mị, những mũi tên do Thiên Cực Thánh Quang tạo thành lại như tan vào cái bóng khiến nó mờ dần rồi biến mất.
Nhận thấy bóng tối gần như vô hiệu trước Dương, Độc Hành vặn cổ và bẻ khớp tay răng rắc, cơ thể hắn dần hóa thành một tên ác quỷ hung hãn và lao về phía Dương.
Dương vẫn đứng thản nhiên, một tay chắp sau lưng, một tay giơ về phía Độc Hành và ngoắc nhẹ.
Đột nhiên Độc Hành khựng lại rồi nhảy lùi về sau, vừa kịp lúc một quả cầu băng hỏa hiện ra và nổ tung.
ẦM!
Dư chấn vụ nổ làm Độc Hành văng về sau mấy bước, nếu không phải uy lực của các loại đế thuộc tính cũng bị giảm xuống thì Độc Hành đã bị thương.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sức mạnh Bán Quỷ của Độc Hành cũng đã bị phong ấn cân bằng làm suy giảm rất nhiều.
Chiêu Bom Vô Hình của Dương cũng làm các Thần kinh ngạc, dù đã nghe về chuyện Dương dùng được hai hệ Băng Hỏa trong trận chiến Long Thành, nhưng khi tận mắt chứng kiến kỳ tích thì ai cũng nhíu mày.
Dương tiếp tục tung Bom Vô Hình, Độc Hành với phản xạ cực nhạy liên tục tránh thoát và nhanh chóng tiếp cận Dương, móng vuốt trên tay hắn vươn dài thành những thanh kiếm nhọn chém về phía Dương.
Quái dị là dù động tác và phản xạ của Độc Hành cực nhanh nhưng Dương với thái độ bình thản và hành động chậm rãi lại dễ dàng bước qua tránh được cú chém của Độc Hành trong gang tấc, đồng thời Linh Quang Thần Cơ cũng trở lại trên tay Dương, hóa thành súng và chỉ thẳng vào đầu Độc Hành khi hắn còn đang chém xuống.
Dùng bình thản thắng nhạy bén, dùng từ tốn vượt cực tốc.
Độc Hành liếc nhìn mũi súng chỉ vào đầu mình bằng ánh mắt khó tin.
Rõ ràng hắn nhanh hơn, mạnh hơn, phản xạ tốt hơn, vậy mà lại bị đối phương dễ dàng hóa giải.
Vì sao?
Vì với óc phân tích siêu phàm, Dương có thể dựa vào mọi yếu tố xung quanh để tính toán chính xác thời điểm và vị trí của Độc Hành, đồng thời não bộ hắn cũng suy diễn liên tục ra hàng ngàn tình huống có thể xảy ra tiếp theo để chuẩn bị cách ứng đối phù hợp.
Giống như chơi cờ, một người dù có cờ mạnh, đánh nhanh thì cũng khó lòng đánh thắng một người đã có hàng trăm nước cờ và khả năng có thể xảy ra trong đầu.
Dương bóp có súng, một viên đạn ánh sáng vọt ra xoáy thẳng về phía giữa trán Độc Hành.
Độc Hành biết mình vẫn có thể tránh nên liền ngửa đầu ra, nhưng cơ thể hắn lúc này đơ như tượng, hắn đã bị đóng băng, nhanh đến nỗi cảm giác lạnh lẽo thấu xương chưa kịp truyền lên não.
“Hàn Băng Kỷ Nguyên? Nhưng từ khi nào?” Độc Hành khó tin tự hỏi, Hàn Băng Kỷ Nguyên là một linh thuật hủy diệt hệ Băng, nhưng làm sao Dương có thể phát động linh thuật cực mạnh này thật nhanh và mạnh đến mức Độc Hành không phát hiện ra?
Là Linh Trận, bằng trí tuệ siêu đẳng, Dương đã biến hóa linh thuật Hàn Băng Kỷ Nguyên thành một dạng linh trận.
Đồng thời, thừa lúc bắn tên giải trừ cái bóng quỷ của Độc Hành, Dương đã âm thầm kèm Ảo Liên Huyền Hậu vào tên và dùng những mũi tên đó kết thành linh trận, chờ thời cơ bùng phát.
Lúc này thì Độc Hành không thể tránh né, viên đạn ánh sáng bắn thẳng vào giữa trán hắn và xoáy mạnh hòng phá vỡ lớp phòng ngự cực mạnh của hắn.
Trong lúc viên đạn còn đang xoáy như mũi khoan, lớp băng phủ trên cơ thể Độc Hành bắt đầu rạn nứt, Độc Hành muốn thoát ra.
Nhưng hắn không còn cơ hội đó, bởi vì Dương đã tích lực trên nắm đấm thành một đòn Cuồng đấm thẳng vào giữa trán Độc Hành, đẩy viên đạn đâm xuyên vào não hắn.
Trận đấu kết thúc.
Độc Hành quỳ gục xuống, trên mặt vẫn còn mang nét khó tin, hắn bại hoàn toàn, bại theo kiểu bị đối thủ nắm trong lòng bàn tay ngay từ lúc bắt đầu trận chiến.
Ngay cả các Thần cũng khó tin, đây là một trận đấu ngắn ngủi, nhưng những gì Dương thể hiện ra khiến không ai không kinh sợ, thậm chí nhiều người có cảm giác tựa như Dương đang chơi đùa với trẻ con chứ không phải đánh nhau với đương kim đồng đệ nhất Hùng Vương Bảng.
Kết giới đấu trường tan biến, Độc Hành đang nguy kịch cũng được các Thần cứu chữa, Dương cảm nhận được phong ấn cân bằng do các Thần yểm lên mình cũng biến mất.
Dù đã có kết quả cuối cùng nhưng các Thần vẫn im lặng trầm ngâm, mãi cho đến khi Sơn Tinh lên tiếng tuyên bố: “Người chiến thắng cuối cùng: Võ Phi Dương của Hắc Đạo!”
Từ trên Hắc Dương Hạm vang lên tiếng reo hò, có mứng vui, có khóc lóc, người mừng vì đặt cược Dương thắng, người khóc vì đặt Độc Hành thắng.
Lúc này, Thủy Tinh hoài nghi nói: “Tốt thôi, có chơi có chịu, nhưng ta thắc mắc là tên nhóc Võ Phi Dương này làm thế nào để kìm hãm được Vô Thiên Trục Nhật?”
Sơn Tinh cũng trầm ngâm, với nhân lực của Hắc Đạo thì kìm hãm Trục Nhật là điều bất khả thi.
Tất nhiên Sơn Tinh đã chuẩn bị phương án dự phòng khi Dương không thể khống chế Trục Nhật.
Dương đứng giữa đấu trường, hắn nhìn qua Độc Hành đang được chữa lành vết thương, sau đó nhìn lên khối cầu đất và nước đang giam cầm Trục Nhật, khối cầu này đang chấn động mãnh liệt và không ngừng nứt vỡ.
Dương cũng biết bản thân không có khả năng khống chế Trục Nhật, cho nên hắn định nhờ vả phe Sơn Tinh, nhưng lúc này, giọng nói lạ trong đầu hắn lại vang lên: “Nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để ta lo!”
Trong khoảnh khắc ấy, Dương chợt giật mình vì một cảm giác như quen như lạ, cảm giác này khiến hắn nhớ đến một cuộc gặp gỡ kì lạ trong Địa Tâm Cảnh, cuộc gặp với một người không rõ hình dạng, không rõ giọng nói, kẻ đó nói với Dương về tương lai, về nội chiến, Thần chiến, Thế chiến…
Rồi Dương cảm thấy linh hồn mình như vừa khoác thêm một lớp áo vô hình, lớp áo này khiến cơ thể hắn hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có ý thức là tự do.
Cả người hắn tỏa ra sáu loại màu sắc gồm trắng, vàng, lục, lam, đỏ, đen cùng một khoảng không màu.
“Linh hồn Hỗn Mang?” Sơn Tinh và một vài Thần nói với vẻ mặt kinh dị.
Hoài Bão và Sùng Hạo còn kinh ngạc hơn, hai bọn hắn biết rõ để có được linh hồn Hỗn Mang thì cần linh hồn của ba người kết hợp, vậy mà lúc này Dương lại một mình sở hữu nó.
Cùng lúc đó, Thuận Thiên Kiếm trên lưng Sùng Hạo đột nhiên rung lên dữ dội, Kiếm Linh cũng hiện ra bên cạnh Hoài Bão, trên mặt Kiếm Linh lộ ra vẻ kích động nói: “Hắn tỉnh dậy rồi!”
Hoài Bão ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ?”
Kiếm Linh đáp: “Linh hồn của Thiên Thư! Có lẽ việc lấy lại Chương: Số Phận đã giúp hắn hồi phục không ít.”
Ở một hướng khác, Sơn Tinh cũng nhận ra sự khác lạ của Dương, ngài gật gù thầm nói: “Đúng là số phận, năm xưa ta có được từ Long tộc, giờ đã đến lúc trả về cho chủ nhân Long tộc.”
Lúc này Dương vẫn còn ý thức, hắn nhận thấy thế giới quan xung quanh trở nên vô cùng khác lạ, gần như mọi vật Dương nhìn đến đều hiện ra những thông tin số liệu vô cùng chi tiết, từ khối lượng, kích thước, vận tốc, hướng đi… Ngay cả con người cũng vậy, mỗi thông tin từ cân nặng, số đo ba vòng, cấp độ, tình trạng sinh lý… đều lộ ra, và Dương có thể dựa vào những số liệu này mà dễ dàng tính ra biện pháp đánh bại đối phương một cách dễ dàng nhất.
Nhưng Dương không thể kiểm soát cơ thể mình, hắn bị điều khiển ngẩng đầu lên nhìn quả cầu giam giữ Trục Nhật, tay hắn cầm Linh Quang Thần Cơ, giương cung ngắm vào một điểm có thông số hỗn loạn trên quả cầu rồi bắn tên.
Xoẹt!
Mũi lên lao vút đi, cắm sâu vào một điểm rạn nứt trên quả cầu khiến vết rạn này lan mạnh ra, bao phủ toàn bộ quả cầu, làm quả cầu đổ vỡ.
Sơn Tinh và Thủy Tinh trợn mắt kinh ngạc, tuy phá hủy quả cầu không khó, nhưng dùng một mũi tên ánh sáng ở cấp bậc Chiến Hoàng mà phá hủy nó dễ dàng đến vậy thì gần như bất khả thi, trừ khi dự đoán chính xác điểm bất ổn có thể gây hiệu ứng cánh bướm.
Quả cầu vỡ vụn, Dương hóa thành Hắc Vũ Tiên Long vỗ cánh bay vút lên, Nghịch Thiên Kiếm xuất hiện trên tay bị Dương đem đâm vào tim mình.
Ngay sau đó, Hắc Phù Đổng hiện ra, phân rã thành hàng ngàn mảnh hắc kim, hắc kim phủ thêm một lớp hắc niệm thành hàng ngàn thanh kiếm đen hiện ra phủ kín xung quanh Trục Nhật rồi cùng phóng tới đâm vào cơ thể hắn.
Trục Nhật vừa thoát ra liền bị mưa kiếm bao phủ, cánh đen trên vai hắn hóa thành lớp khiên bao bọc bản thân.
Mưa kiếm ào ào đâm tới và bị lớp khiên ngăn cản, liên tục bật ra.
Lúc này Dương đã bay tới, Tam Phẩm Liên Hoa lóe lên giữa trán hắn, một vầng sáng hoàng kim hiện ra hóa thành một cánh tay vàng khổng lồ mọc ra trên vai Dương, Hắc Niệm cũng tích tụ thành một cánh tay to không kém trên vai còn lại, hai cánh tay khổng lồ như tay Phật này đồng thời giơ đến chụp lấy Trục Nhật, một tay thì nắm lấy cơ thể hắn, tay còn lại nắm lấy chiếc cánh đen và bắt đầu kéo ra trong tiếng kêu gào của Trục Nhật.
Trục Nhật giãy giụa điên cuồng, nhưng lúc này hắc kim hóa kiếm văng tứ tán trước đó đã kết thành một kết giới kìm hãm hắn.
Chiếc cánh bị cánh tay hắc niệm kéo ra tựa như đang nhổ một gốc cây nhiều rễ, những sợi rễ đen bị kéo đứt lại vươn ra bám trở lại vào cơ thể Trục Nhật khiến tên này kêu gào thảm thiết.
Dương vẫn cố gắng khống chế, mặt hắn cũng đã tái nhợt, hắn cố kéo và nói với Trục Nhật: “Cố chịu đựng, chỉ một chút nữa thôi!”
Tả thì lâu nhưng từ lúc Dương bay lên đến giờ chỉ trong vài giây, các Thần đã có ý can thiệp nhưng bị các phe kìm hãm lẫn nhau nên không ai có thể tiếp cận Dương và Trục Nhật.