Bạn đang đọc 12 Nữ Thần – Chương 430: Một Phong Ấn Khác
“Trận đầu tiên, Võ Phi Dương thắng!”
Âm thanh tuyên bố kết quả vang vọng, kẻ thua cuộc là Thích Đông thì hớn hở chạy khỏi sàn đấu, còn người chiến thắng là Dương thì đang ôm đầu thất vọng.
Chứng kiến trận đấu giống như trò hề vừa diễn ra, người đề cử Thích Đông là Phật Hoàng chỉ lắc đầu xem kết quả thất bại này nhẹ tựa mây trôi, ngài cho rằng vạn sự tùy duyên, nếu Thích Đông chọn thất bại thì xem như Thiên Không Tự vô duyên với Trục Nhật.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ như Phật Hoàng, đặc biệt là những người trẻ như Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh.
“Lũ hèn nhát!” Đoạn Tuyệt khinh bỉ nhếch môi nói.
Trịnh Thiên Minh thì cười và lắc đầu nói: “Tư tưởng sợ chiến thì tương lai có ra gì?”
Với những kẻ như Đoạn Tuyệt hay Trịnh Thiên Minh, từ nhỏ đã được truyền dạy tư tưởng sát phạt, tư tưởng anh hùng.
Còn Dương thì không, hắn sống theo cách của một người bình thường suốt nhiều năm nên tính cách của hắn cũng rất con người.
Trận thứ nhất kết thúc, trận thứ hai mới là trận được nhiều người mong đợi, một bên là Nhất Ảnh Độc Hành hung danh vang dội, một bên là Việt, đệ tử bí ẩn của Tản Viên Thượng Thần.
Hai người được đưa lên đấu trường.
Tuy cấp bậc chỉ mới Linh Tướng, nhưng theo quy định của các Thần đặt ra nên Việt tạm thời được gia tăng sức mạnh và cảnh giới để đạt đến đẳng cấp Linh Đế.
Đối với người thường thì chuyện tạm thời gia tăng linh lực từ Linh Tướng lên Linh Đế là gần như bất khả thi, nhưng với cấp Thần, nhất là Thần hệ ánh sáng thì không phải là khó.
Tất nhiên cũng sẽ có một số hạn chế lớn, ví dụ như hạn chế về thời gian, phạm vi, dễ bị người khác phá giải…
Trên đấu trường, Việt đứng nhắm mắt cảm nhận sức mạnh tăng vọt vừa nhận được.
Từ Linh Tướng đến Linh Đế đối với người mang linh hồn tư chất trắng là một khoảng cách vô cùng xa vời, hầu hết người mang linh hồn tư chất trắng cả đời không lên nổi Linh Vương chứ đừng nói Linh Đế.
Còn ở phía đối diện, Độc Hành lại có cảm giác trái ngược khi sức mạnh cả linh hồn lẫn thể chất đều bị suy giảm rất nhiều.
“Trận đấu bắt đầu!”
Một âm thanh tuyên bố vang vọng, Độc Hành lập tức bộc phát sức mạnh và lao thẳng về phía Việt.
Dù bị áp chế sức mạnh nhưng khí thế của Độc Hành vẫn vô cùng khủng khiếp, thể chất mạnh mẽ, linh lực hùng hậu cùng khí thế khủng khiếp khiến Độc Hành như một con mãnh thú đang vồ mồi.
Trước sự hung hãn của Độc Hành, Việt không giật mình mà bình tĩnh lùi xa tránh né.
Hay nói cách khác khó nghe hơn là Việt bỏ chạy.
Độc Hành vẫn đuổi theo, Việt vẫn tránh né và cố giữ khoảng cách.
Vì thực lực bị cân bằng nên Độc Hành khó lòng rút ngắn khoảng cách trong thời gian ngắn.
Không đánh mà chạy? Lại một kẻ hèn nhát sao?
Không, hầu hết người chứng kiến trận đấu đều không cho là vậy.
Tuy chạy nhưng nét mặt Việt không hề tỏ ra lo lắng sợ hãi, ngược lại hắn rất bình tĩnh quan sát từng cử chỉ hành động của Độc Hành.
Nếu Độc Hành là mãnh thú, chuyên dùng sức mạnh, kỹ thuật và tốc độ để săn mồi, thì Việt lại là thợ săn, bình tĩnh quan sát, chờ đợi thời cơ kết liễu mãnh thú.
Nếu dùng thực lực để đấu thì một vồ của Độc Hành là đủ xé xác Việt, nhưng vì sức mạnh bị cân bằng nên ưu thế của Độc Hành biến mất.
Tuy nhiên, Độc Hành vẫn là Độc Hành, không còn mạnh áp đảo đối thủ, nhưng sau một hồi tấn công và dồn ép có mục đích, cuối cùng Độc Hành cũng khiến Việt lộ ra sơ hở, liền lao vào vồ lấy Việt.
Bất ngờ là khi Độc Hành vồ tới, Việt đang quay lưng tưởng chừng không thể tránh nhưng lại đột nhiên xoay người nắm lấy cánh tay Độc Hành rồi đem đập mạnh xuống đất.
Linh lực đồng cấp khó phá được phòng ngự của nhau, để phá được thì phải tăng sát thương dựa vào linh thuật hoặc kết hợp võ thuật.
Linh thuật mạnh thường mất nhiều thời gian tụ lực, còn võ thuật hoặc lực thể chất đơn thuần có ưu thế tốc độ.
Đó là lý do vì sao nhiều người luyện hồn đủ sức phá núi, bạt rừng nhưng khi chiến đấu vẫn chọn cách lao vào đấm nhau.
ẦM!
Sàn đấu vỡ tung tóe khi tấm lưng Độc Hành bị đập xuống.
Một tay đập Độc Hành, tay còn lại Việt lấy ra một con dao đi rừng sắc bén đem đâm vào ngực đối thủ.
Mãnh thú đã bị thợ săn tóm gọn.
Nhưng nếu nhìn theo góc khác thì thợ săn cũng rơi vào bẫy của mãnh thú.
Khi thấy Việt sơ hở thì Độc Hành liền nhận ra đó là một cái bẫy do Việt bày ra.
Độc Hành vẫn giả vờ dính bẫy, khi đập lưng xuống, Độc Hành không bị bất ngờ mà ngược lại đã chuẩn bị trước, lợi dụng lực đập cực mạnh kéo rồi ném Việt bay lên trước khi lưỡi dao của Việt kịp đâm xuống.
Việt bị văng lên không nên mất điểm tựa, còn Độc Hành bật dậy, giậm chân làm sàn đấu sụp đổ rồi như tên lửa bắn lên, tay hắn đầy vuốt nhọn nhắm thẳng vào ngực Việt.
Phập!
m thanh giòn tan vang lên, vuốt của Độc Hành đã đâm vào trước ngực Việt, nhưng không đâm được da thịt hắn mà đâm vào một lớp gỗ cứng chắc màu nâu sẫm.
Linh lực quanh Việt tỏa ra, những xúc tua gỗ mọc ra từ người hắn và vươn ra tìm cách trói Độc Hành lại.
“Linh lực hệ Mộc, còn là gỗ Lim, loại gỗ rất cứng và nặng!” Dương ngạc nhiên nói.
Hệ Mộc không được xếp vào 12 thuộc tính cơ bản, cũng không có nhiều người luyện hệ này.
Hệ Mộc cũng có nhiều chủng loại, mỗi loại sẽ có hình thái và đặc tính khác nhau.
Những xúc tua gỗ được Việt tích lực từ trước nên phóng ra rất nhanh, khiến Độc Hành không kịp phản ứng và bị trói chặt.
Kết quả dường như ngã ngũ, sức mạnh ngang bằng mà để bị đối phương khống chế thì muốn thoát ra không dễ, lại nói Độc Hành chỉ dùng linh lực vô hệ, không có cách nào khắc chế gỗ của Việt.
Nhưng Độc Hành chưa bỏ cuộc, hắn bắt đầu Quỷ hóa khiến thể chất tăng vọt, linh lực tuôn trào khắp cơ thể hắn và tỏa ra sức mạnh làm những sợi xúc tua lung lay.
Tuy nhiên Việt cũng không để yên, với sức mạnh và cảnh giới được tạm thời đưa lên tầm Linh Đế, hắn có thể tạo ra vô số xúc tua gỗ.
Việt tích tụ linh lực rồi giậm chân xuống làm linh lực tản ra, rồi từ dưới sàn đấu, cây gỗ đồng loạt mọc lên như một cánh rừng bao phủ lấy Việt và Độc Hành.
Những xúc tua trói Độc Hành đang bị rạn nứt, nhưng những xúc tua mới mọc lên liền vươn dài trói buộc hắn từ mọi phía.
Cũng trong lúc đó, nhiều cây gỗ khác tiếp tục vươn lên, cuộn vào nhau rồi kết thành hình một cây cổ thụ khổng lồ không lá, đầu của cây cổ thụ này được bện thành một khối cầu gỗ khổng lồ, vừa nặng nề vừa toát ra linh lực cực kỳ khủng khiếp.
Nếu quả cầu gỗ này mà nện xuống thì đủ để khiến một ngọn núi sụp thành hố sâu.
Thân cây bắt đầu cong ra sau, chuẩn bị đem quả cầu khổng lồ nện xuống Độc Hành.
Độc Hành lúc này vẫn đang điên cuồng chống cự, xúc tua quấn hắn liên tục nứt toác ra, nhưng lập tức có nhiều xúc tua khác lao vào.
Rồi quả cầu khổng lồ nện xuống…
ẦM!
Một vụ nổ khủng khiếp vang lên, sàn đấu hoàn toàn sụp xuống thành hố sâu, cả rừng gỗ bị chấn động đẩy bay rồi nứt vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn.
Nhưng mà Độc Hành vẫn đứng vững trong tư thế giơ một nắm đấm lên cao, nắm đấm này tỏa ra linh lực cực kỳ mạnh mẽ.
Thấy nắm đấm của Độc Hành, bọn Hoài Bão, Sùng Hạo, Thích Đông,…!đều cùng nghi ngờ nhìn về phía Dương.
Dương cũng đang kinh ngạc, nắm đấm đó tỏa ra uy lực không kém gì bí kỹ Cuồng, cũng vì thế mà cả bọn lầm tưởng Dương dạy cho Độc Hành.
“Ta đâu có điên mà dạy cho nó!” Dương lầm bầm nói, nếu dạy Cuồng cho Độc Hành thì có ngày nó lên cơn điên đục cho mỗi thằng một phát là đăng xuất cả lũ.
Mà không cần Dương giải thích, bọn Thích Đông nghĩ lại thì không giống hoàn toàn, hơn nữa bọn hắn biết bản tính nhát cáy của Dương sẽ không ngu đi chạy chiêu thức nguy hiểm đó cho Độc Hành.
Khi dư âm vụ nổ tan đi, Độc Hành giơ nắm đấm hướng về phía Dương làm Dương sởn tóc gáy, rồi Độc Hành nhe răng cười rạng rỡ hỏi Dương: “Thủ lĩnh thấy em bắt chước chiêu của thủ lĩnh giống không?”
Dương há hốc mồm, hóa ra Độc Hành vẫn đang mất trí, vậy mà còn có thể mô phỏng được Cuồng, một bí kỹ cực kỳ phức tạp.
“Thiên tài!” Dương bất giác thốt lên, hắn phải công nhận Độc Hành quá mức yêu nghiệt.
Việt thấy uy lực cú đấm của Độc Hành liền biết bản thân không cách nào chống lại, hắn gật gù nói: “Ta thua rồi, uy lực của cú đấm đó ta không thể nào cản nổi.”
Độc Hành ngơ ngác gật đầu đáp: “Ngươi cũng mạnh lắm, có muốn gia nhập Hắc Đạo không, thủ lĩnh còn mạnh hơn ta!”
Không ngờ đối phương thắng không tỏ ra kêu ngạo mà còn mời chào mình bằng vẻ mặt chân thành, Việt rất vui vẻ nói: “Cảm ơn, nếu có cơ hội ta sẽ xin gia nhập.”
Trận thứ hai, Việt đầu hàng, Độc Hành chiến thắng.
Trong khi Việt và Độc Hành rời khỏi sàn đấu, Hoài Bão lúc này đang suy tính cách đối phó với Đoạn Tuyệt, đột nhiên giọng của Tề Thiên Ma Tôn vang lên trong đầu hắn: “Lúc này Thực Thần Ma chưa hoàn toàn khống chế được tàn hồn của Nham, trận này không nên đấu.”
Sau khi tách khỏi Dương và Sùng Hạo, tàn hồn của Nham bị Thực Thần Ma hấp thu được chuyển về linh hồn Hoài Bão, nhưng Nham là tàn hồn cấp Tối Thượng nên dù đã bị hấp thu nhưng vẫn có nguy cơ kháng cự.
Hoài Bão cũng đang lo điều này, hơn nữa với Hoài Bão thì trận đấu này không có ích lợi nhiều cho hắn.
Kiếm Linh thầm than thở: “Tuy rất muốn có được chiếc cánh kia nhưng ta cũng tán thành ngươi bỏ cuộc.”
Nghe thế, Hoài Bão hỏi: “Chiếc cánh đen ạ? Nó có tác dụng gì?”
Kiếm Linh đáp mập mờ: “Công dụng rất lớn với ta và ngươi.
Nhưng bỏ đi thôi, dù ngươi có chiến thắng thì chiếc cánh cũng không đến phiên ngươi động vào.”
Nói đến đây, Kiếm Linh nhìn sang phía Dương và nói: “Chắc chắn người kia cũng rất muốn chiếc cánh…”
Hoài Bão nhìn sang Dương, hắn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là Dương tìm cách thua cuộc, sao Kiếm Linh lại nói hắn rất muốn chiếc cánh?
Sàn đấu đang được sửa chữa, Dương tranh thủ sang tán tỉnh Ngân Hà, Trịnh Thiên Minh nhìn hai người cứ gian gian díu díu mập mờ mà tức không chịu nổi, muốn sang phá đám nhưng lại có Độc Hành ngoan ngoãn tháp tùng sau lưng Dương, nên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Dương đang tâng bốc Ngân Hà và dìm Trịnh Thiên Minh tới đáy.
Sau đó Dương bảo Độc Hành nếu gặp Ngân Hà phải lập lức chịu thua, không để Ngân Hà bị thương, còn nếu Độc Hành gặp Dương thì phải giúp Dương thua sao cho thật oai.
Nhưng nói đến đó trong đầu hắn có một âm thanh vang lên: “Không được thua.
Phải cứu Trục Nhật.”
Dương ngạc nhiên hỏi: “Ngân Hà thắng thì Trục Nhật vẫn được cứu mà?”
Giọng nói trong đầu Dương lại nói: “Ngươi phải thắng và đưa Trục Nhật về Hắc Đạo.”
Dương lắc đầu: “Điên à! Đưa về rồi lấy gì khống chế hắn? Hơn nữa ta cũng đâu thắng nổi!”
Giọng nói khẳng định: “Có thể!”
Lúc này, Dương chợt cảm thấy bản thân có gì đó khác lạ, hắn trợn mắt tự hỏi: “Trạng thái Thiên Long?”
Nhưng Bảo Ngọc đâu có hôn hắn? Linh hồn hắn cũng đâu có gì thay đổi?
Phong ấn của các Thần đã khiến bọn Dương chỉ có thể chiến đấu bằng năng lực của bản thân, nếu có gian lận sẽ lập tức bị phát hiện ngay.
Biết điều Dương lo lắng, giọng nói trong đầu hắn lại nói: “Yên tâm, đó là khả năng của chính ngươi, phong ấn của các Thần đã vô tình giải phóng một phong ấn khác!”