Đọc truyện 12 giờ nhớ về em – Chương 8:
Chương 8:
Chu Hựu Hựu để điện thoại ở chế độ yên lặng, cho nên lúc này di động trong tay cô rung lên từng chút một.
Bên trái là nút màu đỏ tắt máy, bên phải là nút màu xanh nghe máy.
Trái tim Chu Hựu Hựu đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cũng trực tiếp quá, nhưng đây đúng là cách hành xử của Phó Lâm.
Chu Hựu Hựu không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn anh chơi bóng rổ trên sân, chỉ cần nói một tiếng là có một trận thét trói tai. Khi đó, toàn bộ sân bóng như trở thành của anh. Phó Lâm chính là như vậy, khinh cuồng, trực tiếp, không lãng phí một phút một giây nào.
Chu Hựu Hựu hít một hơi thật sâu, nghe máy.
Nhưng mà chỉ một giây.
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Lâm cứ thế chiếm cả màn hình điện thoại của Chu Hựu Hựu.
Cô vội vàng ấn nút đỏ tắt máy.
Thế giới cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Face: ?
Đầu bên kia Phó Lâm miễn cưỡng ngồi trên sofa trong nhà, video đột nhiên bị cắt đứt khiến anh ngẩn người, nhịn không được cười một tiếng.
Hựu Hựu ầm ĩ: Ừm, tôi đã xác định được cậu là Phó Lâm.
Nụ cười của Phó Lâm bên kia càng lớn.
Mẹ nó.
Đáng yêu quá.
Phía bên này, tâm tình âm trầm cả một buổi chiều của Chu Hựu Hựu cứ thế tan thành mây khói. Cô kích động nhảy lên giường lăn vài vòng. Ai có thể tưởng tượng được ngay chiều tâm tình cô còn như ở đáy mà hiện tại đã mừng rỡ như điên vậy chứ?!
Chốc lát sau, điện thoại lại rung lên.
Face: Tìm tôi?
Chu Hựu Hựu nhìn chằm chằm màn hình.
Người này tự thêm bạn cô, hơn nữa nửa đêm còn nhắn tin hỏi cô ngủ chưa cơ mà :).
Đại móng heo.
Nên trả lời sao nhỉ?
Chu Hựu Hựu cắn môi, thêm thêm bớt bớt, cuối cùng trả lời: Không có việc gì.
Face: Ừm.
…Nói chuyện phiếm kết thúc.
Đáng ghét, đáng ra cô nên nói lời nào có thể tiếp tục trò chuyện chứ!!!
A a a a a a…
“Cốc, cốc, cốc.”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Tiết Chi Thu ở ngoài gọi, “Con gái cưng, mau ra ăn cơm thôi.”
Chu Hựu Hựu lưu luyến không rời đặt điện thoại trong phòng, đi ra ăn cơm. Muốn mang điện thoại theo nhưng lại sợ mình nhịn không được nhìn chằm chằm vào nó.
Tối hôm nay trên bàn cơm thiếu một người, bố cô không ở nhà.
Chu Hựu Hựu hỏi, Tiết Chi Thu liền nói, “Có lãnh đạo tới, bố con dẫn đoàn đi diễn rồi.”
Chu Thiên Sơn là người đàn ông của gia đình, nếu không phải có chuyện quan trọng, ông nhất định sẽ về nhà ăn cơm.
Một bên, ông nội Chu nhắc nhở, “Ba ngày không thấy con kéo đàn rồi đó.”
Chu Hựu Hựu thầm kêu thảm một tiếng.
Kéo đàn tuy không phải chuyện khổ sở gì nhưng hôm nào cũng kéo rất khô khan chán nản đó ông.
Tiết Chi Thu nói, “Việc học gần đây bận rộn, cuối tuần rồi kéo cũng được.”
Chu đại gia hớn hở lắc đầu, “Hựu Hựu dạo này nhàn hạ lắm rồi đó.”
Bà nội cũng giúp Chu Hựu Hựu nói chuyện, “Nhàn hạ cái gì mà nhàn hạ, hôm nào sáng sớm cũng dậy học bài, mệt lắm ông có biết không?”
Ông nội Chu ngượng ngùng ngậm miệng, tranh cãi cùng bà chỉ có đường chết thôi.
Cả đời này của ông kéo đàn nhị, muốn đem tuyệt học suốt đời giao cho đứa cháu gái duy nhất này. Chu Hựu Hựu cũng không phụ lòng ông, từ nhỏ đến lớn chăm chỉ học tập.
Chu Hựu Hựu ôm cánh tay ông làm nũng, “Cháu rất nhiều bài tập luôn ấy, làm mãi không xong nổi.”
Cái này không phải giả, hôm nào cũng phải làm bài tập đến tận khuya.
Học tập áp lực lớn, sang kỳ sau là cô lên lớp 12, áp lực còn lớn hơn nữa. Tuy rằng thỉnh thoảng ông nội Chu có trêu chọc nói cô không đỗ được đại học thì theo ông đi kéo đàn nhị, nhưng cô có ước mơ to lớn của mình, cô muốn học một trường đại học tốt, còn về chuyên ngành gì cô cũng chưa nghĩ tới.
Đối mặt với tương lai, Chu Hựu Hựu giống như con ruồi không đầu vậy.
Sau bữa cơm, Chu Hựu Hựu trở về phòng, đầu tiên tìm điện thoại của mình.
Đúng như dự kiến, Phó Lâm gửi tin nhắn cho cô.
[18:01]
Face: Vì sao không đồng ý với cậu ta?
Chu Hựu Hựu nhìn những lời này, trong đầu nhớ tới chuyện lúc trưa. Vì sao không đồng ý á? Vì cậu chứ sao!
Hựu Hựu ầm ĩ: Tôi không thích cậu ta.
Mười phút sau.
Face: Ừm.
Face: Chuyện tối hôm trước, xin lỗi.
Trong lòng Chu Hựu Hựu đủ cảm xúc, nguyên nhân thêm bạn với cô vì xin lỗi? Thật ra cô không cần anh xin lỗi đâu.
Hựu Hựu ầm ĩ: Không sao, không có việc gì.
Face: Không ngại?
Hựu Hựu ầm ĩ: Tôi biết các cậu đang chơi trò chơi…
Face: Thêm một lần nữa?
Có ý gì chứ???
Nháy mắt mặt Chu Hựu Hựu nóng bừng.
Anh trêu cô sao?
Đúng vậy, chắc chắn đang trêu đùa cô!
Face: Ngốc nghếch.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu mới ngốc.
Face: Gửi hình ảnh
Face: Cậu làm được không?
Chu Hựu Hựu mở ảnh ra xem. Sáng hôm nay học kiến thức toán mới, cô cũng chưa có nắm chắc kiến thức, sao lại hỏi cô như thế!!!
Hựu Hựu ầm ĩ: …
Hựu Hựu ầm ĩ: Không!!!
Face: Cậu xin tớ đi.
Face: Tớ dạy cậu.
Hựu Hựu ầm ĩ: …Không xin!
Face: Gửi hình ảnh.
Lần này là bài tập tích phân.
Face: Gửi tin nhắn thoại.
Phó Lâm: “Sử dụng hai công thức hàm số tớ ghi bên trên, làm đi, một lần sẽ hiểu.”
Hựu Hựu ầm ĩ: …Đồ độc ác!
Face: Cho nên ai mới là người ngốc nghếch?
Hựu Hựu ầm ĩ: …
Hựu Hựu ầm ĩ: Là cậu!!!
Cùng lúc đó tại hai nơi khác nhau, có hai người cùng cầm điện thoại di động, khóe môi nhếch lên mười phần.
Đầu hạ, ngày dài đêm ngắn.
Chu Hựu Hựu nhìn chậu cây nhỏ trên bàn, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt.
Bên kia, một chú mèo nhỏ im lặng ngồi bên chân Phó Lâm, anh đưa tay vuốt nó, cả người như có một tầng ánh sáng nhu hòa.
Học kì nhàm chán này của lớp mười một cũng sắp kết thúc, trong lòng mỗi người như nổi lên từng trận gợn sóng, học tập cũng không còn là chuyện khô khan nữa.
Đột nhiên hi vọng, ban đêm có thể dài thêm một chút.
Như vậy, có thể chờ được tin nhắn của đối phương. Vì thế làm bài tập cũng đã trở thành một chuyện thú vị.
Thời điểm Chu Hựu Hựu làm xong hết đã là mười một giờ, cô lười biếng vươn vai, đứng dậy đi rửa mặt.
Tuy trên điện thoại không có tin nhắn của Phó Lâm nhưng cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Tin nhắn âm thanh kia anh gửi qua, một tối cô nghe không dưới trăm lần. Lần đầu tiên nghe thấy giọng anh qua sóng điện thoại thoại, từ tính, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
A a a a!!! Quả thực là âm thanh hay nhất trên đời.
Chờ Chu Hựu Hựu tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường, cuối cùng cô cũng không nhịn được gửi tin nhắn cho Phó Lâm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Ngủ ngon, mơ đẹp.
Một phút sau.
Face: Ngủ ngon.
Em biết không?
Từ ngủ ngon không thể tùy tiện nói với người khác.
Bởi vì từ này tách ra, chính là, anh yêu em, yêu em.