(12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

Chương 39! 27!~Như chưa hề có cuộc chia ly~


Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 39! 27!~Như chưa hề có cuộc chia ly~ tại website TruyenChu.Vip

“Anh xin lỗi” – Trích lời Cự Giải.
O
– Sao vậy Song Tử?
Song Ngư bước tới, vỗ vai Song Tử hỏi han. Thực sự thì không biết vì sao mà sáng giờ cả năm đứa cô đều thấy Song Tử có gì đó không ổn. Mặt buồn thiu, cứ ngồi chỗ thường xuyên của Thiên Bình mà thở dài, đôi mắt thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt không thôi. Song Tử nghe hỏi, hết nhìn Song Ngư rồi lại nhìn Xử Nữ, Nhân Mã, Bạch Dương, cô mở miệng, bỗng khựng lại, lắc đầu rồi lại nhìn xuống dưới sân trường lần nữa. Cả bốn người ngạc nhiên, thật sự là không biết nói gì bây giờ cả.
O
Điện thoại chợt rung trong túi quần khiến Sư Tử giật mình. Chuyện gì vậy nhỉ? Bàn tay bấm bàn phím máy tính, bàn tay còn lại lấy điện thoại. Bấm vài cái, mắt anh liếc qua màn hình điện thoại. Một dãy số lạ làm anh tò mò, bàn tay dừng lại, tất cả sự tập trung của anh dồn vào cái điện thoại “nhỏ” trên tay. “Trong vòng một tiếng nữa, nếu anh không đến công ty Thực Anh, anh sẽ đánh mất một điều thú vị. Đừng vội hỏi tôi là ai, nếu anh là người thông minh, chắc hẳn anh cũng biết hậu quả là gì.” Ngắn gọn, xúc tích, và… khó hiểu. Sư Tử nhíu mày, công ty Thực Anh, đó chẳng phải là một công ty lớn hay sao? Trong vòng một năm đã sát nhập hết tất cả các công ty nhỏ đến vừa để trở thành một công ty lớn. Không phải nói là lớn mà nên nói là chỉ cần một chút nữa thôi, công ty Thực Anh đã có thể bằng với trụ sở chính của công ty anh, thật không tầm thường. Anh chưa từng tiếp xúc hay thậm chí là chưa biết mặt của Chủ tịch hay Tổng Giám đốc của công ty đó, và anh cũng rất muốn biết người đó là một người như thế nào. Sư Tử rất muốn biết sự thực đằng sau tin nhắn này là gì nên anh đứng dậy, lấy áo khoác rồi rời khỏi phòng.
Con xe của anh chạy đến trước cổng công ty Thực Anh rồi chạy vào gara. Anh đi vào, tiến về phía quầy tiếp tân, mở miệng nhưng chưa kịp nói thì cô tiếp tân đã nhìn anh, nói trước:
– Tổng Giám đốc Sư Phiên, mời anh ra kia ngồi đợi một chút, Chủ tịch đang họp.
Sư Tử không nói gì, xoay người ngồi xuống bộ sa lông đợi. Đợi khoảng một phút thì anh thấy Kim Ngưu bước vào, rồi đến Cự Giải, xong tới Thiên Yết và cuối cùng là Bảo Bình. Tất nhiên là cả năm người đều rất ngạc nhiên và thắc mắc sao những người khác lại ở đây và ai là người mời họ đến. Ngồi đợi một chút thì các nhà đầu tư đi ra khỏi thang máy, gặp cả năm người, trò chuyện chút ít rồi cả năm được mời đi.
Đi đến trước cửa phòng họp thì có người mở cửa cho cả năm. Một phòng họp sang trọng rộng rãi mở ra trước mắt. Máy điều hòa chạy đều đều lập tức bao phủ hơi lạnh quanh người cả năm người. Ghế được xếp cẩn thận, đầu bàn là một cái ghế xoay to đang lung lay nhẹ, kế bên là một người thanh niên. Cả năm người ngạc nhiên nhìn người thanh niên ấy. Đó chẳng phải là Vỹ Duy hay sao?
Vỹ Duy nhìn cả năm, khuôn mặt lãnh đạm nhìn cả năm người chẳng có gì ngạc nhiên, khẽ cúi người, chất giọng trầm ấm vang lên:
– Chào mừng tới công ty Thực Anh!
Kim Ngưu nhíu mày, cái quái gì đang xảy ra vậy chứ? Người này là ai? Kim Ngưu không nhịn được, đột nhiên lên tiếng:

– Rốt cuộc anh là ai?
Vỹ Duy hơi ngẩn người nhưng lập tức trả lời:
– Đây là kế hoạch của Chủ tịch. Tôi đóng giả làm chân tay sai của Miệt Thanh chỉ để dạy cho cô ta một bài học. Tôi xin giới thiệu đầy đủ lại, tôi tên Dực Vỹ Duy, hiện là thư ký của Chủ tịch công ty Thực Anh.
– Có chuyện gì vậy Duy?
Tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên, mềm mại mê hoặc nhưng lại sắc lạnh vô cùng. Giọng nói này khiến Thiên Yết đang nhíu mày chợt sững ra. Một giọng nói mà dù đi đâu, nghe những tiếng nói, tiếng ồn ào của cuộc sống, anh vẫn nhớ như in. Bảo Bình cũng biểu hiện y như anh. Có phải là…
– Bình Nhi?
Động tác đeo tai nghe lên đột nhiên dừng lại, chiếc ghế xoay cũng đứng sững, khối rubic xoay trên tay rơi xuống đất. Chiếc ghế xoay quay lại, để lộ ra khuôn mặt của vị Chủ tịch công ty Thực Anh. Khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo, lông mi dài cong vút gắn liền với đôi mắt tím trong trẻo. Mái tóc màu tím hồng bồng bềnh ẩn trong lớp mũ áo khoác màu hồng tím. Đó… là Thiên Bình!
Thiên Bình đứng bật dậy, vẻ mặt ngạc nhiên không thể ngờ, mũ áo rơi khỏi đầu. Môi cô mấp máy không thể nói nên lời. Thiên Yết và Bảo Bình bất động, em gái anh đây rồi. Như một thói quen, cả hai anh tiến lại kéo tay cô ghì chặt vào lòng. Cả hai người con gái của đời anh xuất hiện, trở về bên anh rồi. Cảm xúc của Thiên Yết hỗn loạn, lòng Bảo Bình chả thể phân biệt mạch xúc cảm, cả hai anh không thể xác định được thứ cảm xúc này là gì. Vui mừng? Hay hạnh phúc? Có lẽ là cả hai.
Thiên Bình ngạc nhiên, không đẩy Thiên Yết và Bảo Bình ra nhưng cô lại quay qua nhìn Vỹ Duy. Cô lập tức đẩy cả hai người ra, đôi mắt tức giận nhìn Vỹ Duy, giọng nói chứa đầy phẫn nộ:
– Tại sao lại nói cho họ biết? Tôi không có nhờ anh mà! Tôi mạo hiểm về đây để cho anh lộng hành như vậy như hả? Tôi cứu anh để rồi anh làm loạn như vậy à? Tôi đối xử với anh như vậy để rồi anh đảo lộn mọi việc như thế này sao?
Nói rồi Thiên Bình tiến tới, dùng hết sức tát cho Vỹ Duy một cái khiến anh lảo đảo. Nhưng Vỹ Duy cam chịu điều đó, bởi vì nếu không có Thiên Bình thì anh không thể sống tới ngày hôm nay khi ngày ngày bị đánh đập trong cô nhi viện. Anh làm trái ý cô bởi vì anh hiểu, lúc cô không có việc gì làm, ánh mắt cô sẽ trở nên xa xăm và buồn vời vợi. Thiên Bình kể cho anh biết hết về gia đình cô ấy, cho tới chuyện cô ấy yêu người anh trai mình, cô ấy cũng không giấu. Nhưng anh biết hiện giờ cô đã nguội tình cảm sau hai năm bỏ đi, giờ trở về là lúc cô tìm lại tình yêu của chính mình chứ không phải là lại cái ánh mắt đó. Anh ghét ánh mắt ấy của Thiên Bình, anh muốn cô như bình thường, lạnh thì lạnh nhưng bên trong lại rất ấm áp. Anh bên cạnh cô, không có ý gì khác ngoài việc tôn người con gái này làm chủ, anh chỉ là một tôi tớ không hơn không kém. Và thực sự trong thâm tâm, anh muốn cô hạnh phúc, thật nhiều! Vỹ Duy nhìn cô, im lặng một hồi rồi cũng nói:
– Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nào chịu đựng được khi ánh mắt cô cứ mãi như vậy. Cô là cô chủ của tôi, cô là người đã cứu tôi ra khỏi chỗ đó nhưng nếu cô cứ thể hiện ra như thế, liệu tôi có thể vui không?
Thiên Bình sững người, không biết nói gì hết. Vỹ Duy nhìn cô, cúi đầu cung kính như xin lỗi. Thiên Bình thở dài, kéo mũ áo lên đầu, tay đút túi áo khoác, im lặng một lúc rồi quay qua cả năm người kia:

– Cự Giải, Sư Tử, tốt nhất anh nên đi xin lỗi và trở về bên Song Tử và Bạch Dương đi, các anh là người bị hại, hãy thú thật hết những gì là đúng, đừng để họ buồn.
Cự Giải nhíu mày. Thiên Bình ở nước ngoài hai năm rồi, vậy mà sao lại biết được chuyện xảy ra giữa anh và Song Tử, cả Bạch Dương và Sư Tử nữa. Thiên Bình nhìn Cự Giải, khẽ nhếch môi nhưng không nói gì. Kim Ngưu khoanh tay nhìn cô, đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, anh bật hỏi:
– Vậy chẳng lẽ cô không muốn nói cho Ma Kết biết chuyện cô đã về sao?
Không khí như cô đọng lại, tim Thiên Bình đập “thịch” một cái. Ma Kết? Đã bao lâu rồi cô không nhắc đến cái tên này nhỉ? Hai năm qua anh như thế nào chứ? Liệu có còn yêu cô như ngày xưa không? Thiên Bình lo sợ điều gì đó, bởi vì trong suốt thời gian qua, cô hiểu được rằng bên cạnh cô luôn luôn có Ma Kết bảo vệ. Những bài báo về Ma Kết nhiều vô kể, nhưng cô không dám đọc, cô sợ cô sẽ trở về, sẽ yếu đuối trước mặt anh. Cô không có can đảm để nói yêu anh như cô đã tự nói với chính bản thân mình. Cô sợ một kết thúc như vậy.
– Tôi… sợ.
Tiếng cô ngập ngừng vang lên khiến cả năm người ngạc nhiên. Thiên Bình sợ sao? Điều gì chứ? Chẳng lẽ lại là về Ma Kết? Thiên Yết khoanh tay, nhìn cô, mắng:
– Rốt cuộc thì em sợ cái gì chứ?
Thiên Bình trầm mặc, cô…
– Em… không biết!
– Vậy thì chỉ còn mỗi em và Ma Kết, Cự Giải và Song Tử với Sư Tử và Bạch Dương thôi. Để bọn anh giúp em, được chứ? Chẳng phải em đã giúp bọn anh rất nhiều hay sao?
Bảo Bình nói, ánh mắt kiên quyết nhìn Thiên Bình. Cô mỉm cười (và cả sáu người con trai trong này đã đơ người), anh họ của cô…, cô nhanh chóng gật đầu.
– Em sẽ thử.
O

Nhờ có sự trót dại của cánh đàn ông mà cả Xử Nữ, Nhân Mã, Bạch Dương, Song Ngư, và Song Tử đã biết được tin Thiên Bình đã về nước. Tất nhiên là một trăm phần trăm là cả năm cô nàng này làm náo loạn cả công ty Thực Anh thôi mà. Nói ra thì không biết có dài dòng hay không nhưng mà nếu nhớ không nhầm, Bạch Dương đạp cửa hùng hổ xông vào, Thiên Bình chưa kịp trở tay đã bị năm con bạn xông vào đánh túi bụi tối tăm mặt mũi. Ừm, chắc như vậy có thể gọi là loạn nhỉ? ╮(╯▽╰)╭
O
Gió thổi chợt mạnh khiến Song Tử nhảy mũi một cái. Khổ sở ghê, cứ mỗi khi đổi không khí là cái đầu cô nó lại ong ong, mũi thì vừa ngạt vừa ngứa, khó chịu không sao có thể tả. Ho khù khụ một hồi, nhảy mũi liên miên, bạn Song Tử chính thức “trở thành” tuần lộc. Mũi đỏ ửng, vừa buồn ngủ vừa mơ màng. Chẳng qua là hôm nay trường đại học của cả năm bọn cô có một thông báo, mà thông báo gì mà chỉ dành cho năm đứa bọn cô. Chắc thông báo đuổi học quá! Haizzz, nói ra thì cũng chán sự đời. Dù đã là sinh viên năm hai, vậy mà cả năm đứa bọn cô chả bao giờ đến trường trọn một ngày, lúc nào cũng chỉ học được có nửa, à mà chưa chắc đã được nửa ngày là đã vượt tường về trường Zojidika rồi. Ấy vậy mà lần trước thi cuối kỳ, vậy mà làm bài vẫn ngon ơ mới kinh chứ! Cái này mới thấy lạ nè!
Á, đầu lại ong ong rồi! Vỗ đầu lại vài cái, rồi ngẩng đầu lên, một bóng dáng quen thuộc khó có thể nào quên hay nói cách khác là nó đã in đậm vào tâm trí cô. Nhìn khuôn mặt ấy, trong phút chốc cảm xúc trong cô tuôn trào ào ạt. Cô muốn hỏi, hỏi nhiều điều lắm nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ lặng im giương đôi mắt nhìn anh tiến lại gần mình.
– Song Nhi, anh xin lỗi. Thực ra anh không nên như thế. Anh… không muốn rời xa em, anh không muốn tình yêu của chúng ta đi đến kết thúc. Anh sợ nhìn thấy em rời xa anh. Anh không mong đợi thứ cảm xúc đau khổ đó đến vậy. Nên xin em, Song Nhi, về lại bên anh, được không?
Không biết từ bao giờ mà mắt cô đã ứa đầy lệ. Phải, anh không muốn xa cô và cô cũng không muốn xa anh. Nếu muốn trách thì hãy trách cái con nhỏ nào đó hại anh kia kìa. Song Tử bật khóc, ôm chầm lấy anh như một nhớ thương không bao giờ dứt. Cự Giải ôm chặt lấy cô, bế cô lên mà siết trong vòng tay cơ thể nhỏ bé của cô. Dù có bắt anh bỏ tất cả những thứ hiện tại bây giờ anh có, bắt anh bỏ đi long nhong chơi ngoài đường anh cũng chịu, nhưng xin ông trời, đừng bắt anh phải rời xa cô.
– Này Song Nhi, em có nhớ lúc em hỏi anh em có đẹp không ở bữa tiệc không?
– Sao vậy?
– Anh không trả lời bởi vì nếu anh nói em đẹp, người con trai khác sẽ chiếm lấy em.
O
Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, khi Thiên Bình đang yên vị ngồi trong phòng của mình trong công ty thì đột nhiên cửa phòng bật mở, cả đống ánh mắt của tất cả mười con người kia nhìn cô chằm chằm khiến cô giật mình.
– Sao vậy?
Vừa hỏi dứt câu, Song Tử đã xông vào gắt:
– Sao sao cái của khỉ! Đứng dậy, đi mau!
Vậy là không để Thiên Bình kịp ú ớ gì, cả bọn đã kéo cô nàng dậy và ném vào xe, đi cái vọt mà chả biết là đi đâu. Đến nơi, cô bị quẳng ra một cánh đồng hoa diên vỹ và rồi cả mấy con người kia biệt tăm biệt tích mất luôn. Thiên Bình tức giận ngó xung quanh, hậm hực bước chân ra khỏi cánh đồng.

– Thiên Bình!
Bước chân cô khựng lại, cả người như bị mất đi sự điều khiển. Có phải cô đang nghe nhầm không? Thiên Bình quay ngoắt ra đằng sau, tà áo bay bay, mái tóc bạch kim mềm mại, đôi mắt cũng đang ngạc nhiên nhìn cô.
– Ma Kết?
Ma Kết nghe tiếng nói của cô, ngỡ như tưởng mình hoa mắt, bước vội tới. Nhưng chưa tới được phía cô, anh đã thấy cô lùi ra sau, vẻ mặt hốt hoảng:
– Đừng, đừng tới gần em!
Ma Kết đứng sững lại, thất thần nhìn cô. Cảm xúc hỗn loạn rối như tơ vò, tim không yên phận mà nhảy loạn xì ngầu lên, Ma Kết không biết được chuyện gì đang xảy ra cả. Đang yên đang lành trong văn phòng công ty, hưởng máy lạnh uống cà phê. Ấy vậy mà cửa bị đạp phăng, cốc cà phê bị lơ trên bàn và chủ nhân của nó thì biến mất tăm. Đưa anh ra đây, bỏ anh ở lại, đã thế còn bảo là ở đây đợi nữa. Đợi ai ở đây cơ chứ. Nhưng mà không biết có phải anh hoa mắt giữa cánh đồng ngợp màu tím này hay không mà hình ảnh cô hiện về, đứng trước mặt anh ngạc nhiên cùng cực. Anh muốn xác định sự thật, nhưng khi tiến lại, giọng nói của cô vang lên, quấn lấy tâm trí anh khiến đầu óc anh mụ mị.
Thiên Bình nhìn Ma Kết, đôi mắt rung động một cách kỳ lạ. Cô cố chấp, phải, cô cố tình không nhận ra tình yêu của Ma Kết dành cho cô, cô vẫn cứ mãi đinh ninh rằng cô yêu Thiên Yết. Nhưng cô đã lầm, thời giân cô cố gắng quên Thiên Yết, cô nhận ra trong tim mình còn một chỗ nho nhỏ dành cho Ma Kết. Anh âm thầm làm mọi việc vì cô, bảo vệ cô (trên thực tế là không cần). Thiên Bình hít một hơi thật sâu, nếu đã đến đây rồi, cô sẽ nói ra hết.
– Ma Kết, em đã nghĩ rằng mình yêu Thiên Yết, nhưng có lẽ em đã nhầm. Thời gian qua là một chuỗi khổ sở đối với em. Mòn mỏi đi tìm đáp án cho chính mình để rồi em nhận ra, trái tim em ngược lại với bản thân. Trải qua những bài học ở nước ngoài, với mọi thứ, em nghĩ hóa ra bản thân em yêu anh hơn em từng nghĩ. Em biết rằng anh yêu em, nhưng đã cố tình lờ nó đi như không biết, em xin lỗi, Ma Kết. Hai năm trôi qua rồi, không biết giờ này anh sống ra sao, như thế nào em không quan tâm và điều đó cũng không quan trọng. Quan trọng là… Ma Kết, bàn tay anh có còn trống để kéo em về phía anh không?
Thiên Bình chìa tay về phía anh, đôi mắt ngập tràn tia hy vọng. Cô đang lo sợ. Đúng, bởi vì điều cô lo sợ chính là điều này đây. Ma Kết ngạc nhiên nhìn cô. Trong khoảnh khắc, anh mỉm cười rực rỡ hơn ánh mặt trời, anh nhấc bước chân, tiến về phía cô.
– Cô ngốc này, điều này phải để anh nói chứ. Thiên Bình, à không, Bình Nhi, liệu bàn tay em có còn chỗ trống để nắm lấy bàn tay anh không?
Thiên Bình ngẩng đầu lên, khóe môi cô cong lên một đường cong tuyệt mỹ. Ma Kết kéo tay cô, quàng cả hai tay qua người cô mà ôm chặt vào lòng. Vùi mặt vào hõm cổ cô, anh tham lam hít thở mùi hương quen thuộc thân thương ấy. Ma Kết hơi buông lỏng cô ra, nhanh chóng áp môi mình vào môi cô, chứa đong đầy yêu thương của cả hai người.
– Còn hơn cả đủ chỗ nữa đấy, Ma Kết.
~! End chap 27 !
~Chỉ còn một chap và ngoại truyện nữa thôi là hết rồi, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện. Yêu các bạn nhiều…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.