Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 36! 24!~Tất cả các người đều là của tôi!~ tại website TruyenChu.Vip
“Rỗi hơi.” – Trích lời Bảo Bình.
O
Miệt Thanh cất điện thoại, phủi mông ngúng nguẩy bỏ đi. Ừ thì phủi mông đi, nhưng mà chưa đi được nửa đường thì…
Rầm!
Lọ bay! Váy bay! Điện thoại bay! Giày bay! Và…người bay! Vâng, chỉ một cú va chạm “nhỏ” với 17 độ richte đã làm chấn động toàn thế giới…của hai con người đang ngã chỏng gọng dưới đường. Miệt Thanh choáng hết cả đầu, thầm đếm xem có bao nhiêu con cờ-him đang bay lượn lờ trên đầu mình. Đưa tay đỡ đầu, cô lắc lắc mấy cái. Vứt *ố nó cái hình tượng đi mất lên cung trăng, cô ả mở miệng, gào rống lên:
– Thằng nào đi mắt để trong quần à?
Ô yes, bạn Miệt Thanh đã chính thức làm người kia sững người. Nhưng bỏ đi bỏ đi, chính anh là người đâm vào người ta trước nên thôi, bỏ bỏ, bỏ đi. Thu dọn lại mấy cái lọ đựng hóa chất bỏ gọn gàng vào trong cái vali nhỏ, anh chìa tay ra trước mặt cô gái kia.
– Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô phía trước. Cô có sao không?
Không nhìn thấy cô phía trước? Trời ạ, chẳng lẽ Miệt Thanh cô mờ nhạt với thế gian hơn cô tưởng tượng ư? Ánh mắt Miệt Thanh bùng lửa, hừ, không dạy cho thằng ôn con mất dạy này một trận thì cô không còn là Miệt Thanh nữa.
Miệt Thanh ngẩng đầu, há miệng thì có rồi đấy nhưng chưa kịp nói chữ nào thì vẻ đẹp ngời ngời kia đã đập vào mắt cô. Ôi chội ôi, người đâu mà đẹp dữ dội như biển cả vậy nè. Ôi chội ôi, ôi chội ôi, hôm nay Miệt Thanh cô gặp may rồi. Rồi cô ả ngậm miệng lại, cười e thẹn khiến anh chàng kia nổi da gà. Đưa tay lên bám lấy bàn tay to thô mà ấm kia, Miệt Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, giả vở phủi phủi mảng váy ở đùi dù cho nó chả dính một tí bụi bẩn nào, rồi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt muốn rụng cả mi giả, nói, tiện thể khoe khoang chút có khi câu được rùa vàng này cũng nên:
– Em không sao, anh đừng lo. Ừm…em là người mẫu Miệt Thanh, xin hỏi quý danh của anh là gì ạ?
Tách!
Trời ạ, mới có đụng một chút mà đã xin biết tên rồi. Mà thôi, đằng nào anh cũng muốn tên mình lan rộng nên mới nhanh chóng buông bàn tay của cô ả ra (tránh hiểu nhầm), rồi mới nhẹ nhàng nói:
– Tôi là Bảo Bình.
– A, anh có phải là Viện trưởng Viện nghiên cứu Bảo Vũ không? – Miệt Thanh giả vờ tò mò ngạc nhiên.
Bảo Bình gật đầu một cái rồi liếc đồng hồ, chào Miệt Thanh một tiếng, bay đi luôn.
– He he, bốn con rùa vàng!
Miệt Thanh cười tham lam, ngoáy mông bỏ đi.
O
Là một người mẫu được nghỉ dài hạn thì Miệt Thanh đã dành trọn cả buổi sáng cho tới trưa chỉ để ngủ. Ngủ cho đã rồi dậy ăn rồi ngủ tiếp. Thực sự làm việc quá nhiều và thời gian ngủ ít khiến cô thèm giấc ngủ hơn bao giờ hết. Thế là lại đến chiều mới mò dậy vì bụng rỗng réo ầm ầm.
Ăn xong xuôi, Miệt Thanh cũng chả biết làm gì cả. Hưm, hay là đến bar chơi nhỉ? Dù gì cũng ngồi không nên Miệt Thanh thay đồ khóa cửa, đi tới bar quậy phá tưng bừng một hôm cho thỏa.
O
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc vang dội. Những ánh đèn xanh, đỏ, vàng, cam,… mờ nhạt ám muội di chuyển khắp quán. Mùi mồ hôi đàn ông trộn lẫn với nước hoa mấy con ả nồng nặc ngập đầy trong quán. Trong góc nào đó kín đáo có một cặp đang rất vô tư làm chuyện đó. Tiếng rên rỉ của cô ta nghe phảng phất theo từng giai điệu nhạc sàn ám muội quyến rũ.
Miệt Thanh không quan tâm, bước vào quán trong bộ đồ hở hang nhất có thể. Không dừng chân lại quầy bar, cô tiến thẳng lên sàn. Phải giải tỏa hết, không thể sót lại tàn dư của công việc nữa. Miệt Thanh hòa cơ thể vào làm một với điệu nhạc, từng đường cong cơ thể được cô ả phô hết ra hết sức có thể. Bộ ngực cứ nảy lên theo từng bước giật làm Miệt Thanh trông rất quyến rũ mời gọi những thằng đàn ông có máu 75 (không còn là 35 nữa).
Sau khi làm bổ mắt cho mấy thằng cha kia rồi, Miệt Thanh bước về phía quầy bar, gọi một ly brandy melville uống một chút. Tiếng nhạc vẫn xập xình ám muội mê hoặc, Miệt Thanh vẫn bình tĩnh nhấp nháp từng ngụm rượu trong ly. Cho đến khi uống hết, tâm trạng cô ả cũng thoải mái rồi thì mới tra tiền ly rượu, bước ra hướng cửa.
Eo con kiến, mông cong, ngực lớn, ba thứ này rất có kích thích đối với đàn ông, đặc biệt là vòng một. Bởi vậy, Miệt Thanh chưa ra đến cửa, một cái chân to thô mà ngắn, đi giày đen bóng sang trọng giơ ra chắn ngay chân cô khiến cô ả hai đầu gối cắm xuống sàn, ngã cái ạch trong tư thế rất chi là “đẹp” (hiện không thể miêu tả, hãy sử dụng trí tưởng tượng phong phú của bạn để thấy được dáng ngã của Miệt Thanh). Miệt Thanh bất ngờ, cơn đau từ đầu gối truyền đến tận dây thần kinh trên đầu khiến cô ả rùng mình.
– Ý, anh không biết, em không sao chứ?
Tiếng nói ám muội thèm muốn lọt vào tai Miệt Thanh biến thành dâm đãng. Cô quay ngoắt lại, lườm một cái sắc lẻm về phía ông ta. Khuôn mặt già mà dâm, tay to thô xấu xí vô cùng chìa ra trước mặt Miệt Thanh thật khiến cô ta muốn phỉ nhổ vào mặt ông ta. Hừ, anh em gì với ông, già rồi mà cứ bày đặt mình còn là trai 20. Nói thẳng toẹt ra là ông cố tình đi, cần gì phải giả vờ như thế.
Lời nói chưa kịp thốt ra thì Miệt Thanh đã ngạc nhiên nghe một giọng nói khác nữa.
– Ông đừng giả vờ nữa. Chẳng phải nãy giờ ông để ý cô ấy nhiều lắm hay sao?
Đưa mắt nhìn qua nữa, cô ả thật sự là muốn nhào vào vòng tay của anh chàng này rồi. Cực phẩm, cực phẩm đó biết chưa hả? Đẹp trai rạng ngời, mắt hơi hẹp nhưng đẹp trai. Ôi trời ạ, lại một con rùa vàng. Miệt Thanh ngây ngốc nhìn anh chàng đó, trong đầu gào thét dữ dội, chả để ý là từ lúc nào anh chàng đó đã giơ tay ra trước mặt mình tỏ ý muốn kéo dậy.
Từ suốt 23 năm sống trên trái đất cho đến tận bây giờ, anh chưa gặp người nào mà vô duyên đáng ghét như ông ta. Đường đường là một Giám đốc một công ty không nhỏ, có vợ có con đàng hoàng hết rồi mà trong lúc anh nói về vấn đề ông ta muốn hợp tác với anh thì đầu ông ta để đi đâu đâu ấy. Hóa ra là để ý tới gái, mặt mơ màng, cả người quắn quéo hết cả lên. Nói thẳng ra cho đỡ dài dòng thì là tất cả những gì anh nói trước đó đều được ông ta bơ đẹp.
– Chúng ta sẽ không hợp tác gì nữa. Cái tôi cần là một công ty có Giám đốc đàng hoàng chứ không phải loại như ông. Chào.
Kéo Miệt Thanh đứng dậy, anh bước ta ngoài đầy dứt khoát không một chút gì gọi là do dự, để lại ông ta đang hối hận vì không có được miếng mồi ngon béo bở này.
Tiếng nhạc sàn ồn ã không còn nữa sau lớp cửa quán bar. Miệt Thanh tim đập thình thịch, đứng cùng với anh chàng cực phẩm này mà không biết nói gì cả. Không khí im lặng bao trùm quanh hai con người, ngột ngạt và khó thở.
Tách!
– Lần sau cô hãy chửi thẳng mặt những người như vậy.
Anh chàng kế bên đột nhiên lên tiếng làm Miệt Thanh giật mình nhưng cô ả cũng gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
– Cám ơn anh, xin hỏi anh tên gì?
Miệt Thanh nghiêng người, tấn công ngay lập tức. Chỉ là cái tên thôi mà, từ từ rồi tiến tới chiếm lấy anh ta.
– Tôi là Sư Tử, còn cô?
Ô, có vẻ được rồi nha. Miệt Thanh mừng rỡ, vui vẻ cười tươi đáp lại.
– Anh là Tổng Giám đốc Sư Phiên phải không? Rất vui được gặp anh, em là Miệt Thanh, có thể cho em xin số điện thoại được không?
Vầng, chưa bao giờ anh gặp người phụ nữ nào mà lộ liễu như cô gái này. Hừ, tính cưa anh sao? Chưa có cửa đâu. Sư Tử thầm khinh bỉ, nhưng cũng nhẹ nhàng từ chối.
– Xin lỗi, tôi không thể.
– Tại sao chứ? – Chưa có một thằng đàn ông nào từ chối cô cả, Miệt Thanh cố gắng hỏi.
– Chả sao cả, chỉ là tôi không muốn thôi. – Sư Tử nhún vai, thản nhiên trả lời.
Anh thật sự là không muốn cho. Nhưng đó chỉ có 40% thôi, còn 60% còn lại là của Bạch Dương nhà anh. Nghĩ đến cô, đột nhiên Sư Tử vui vẻ hẳn ra, ôi, sao bỗng nhiên thấy yêu cô quá vậy hả trời??? Một chiếc tắc xi dừng lại trước mặt hai người, Sư Tử tiến tới mở cửa xe, quay qua nói với Miệt Thanh:
– Cô về đi, cũng muộn rồi!
Miệt Thanh cũng chả biết nói gì cả, chỉ im lặng ngồi lên xe để cho nó chở mình về nhà. Đợi đấy, anh phải là của tôi.
O
Một tuần trôi qua kể từ cái ngày mà Miệt Thanh gặp anh chàng cực phẩm đó. Hôm nay cô ả bị quản lý của mình bắt đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc đầu cô không chịu, nhưng thái độ kiên quyết của quản lý và thêm cái nữa là quản lý phải thấy được cái tờ giấy báp cáo về kết quả của cô ả mới tha. Vậy là ý nghĩ trốn đi của Miệt Thanh đã bị quản lý phũ phàng dập tắt. Lủi thủi bước đến quầy chếch chếch cổng bệnh viện chút xíu, cô hất cao mặt, bộ dạng cao cao tại thượng lập tức xuất hiện.
– Tôi đến để kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Cô tiếp tân nhìn cô ả, một chút cảm tình cũng không thèm có trong đáy mắt. Quá kiêu kỳ, quá ngạo mạn, quá kênh kiệu, và hàng chục cái quá đáng nhất được cô nàng tiếp tân đem ra dán hết vào bộ mặt Miệt Thanh. Nhưng đây là bệnh viện nên cô nàng nhanh chóng mời Miệt Thanh vào khu chờ đợi, sẵn tiện đưa cho cô ả một tờ bệnh án. Miệt Thanh cầm lấy rồi ghi đầy đủ thông tin vào, sau đó ngúng nguẩy ngoáy mông phất phơ tờ giấy õng ẹo bước đi. Cô nàng tiếp tân kia nhìn theo bĩu môi, thầm trù ẻo cô ả vấp phải cái gì đó ngã mất hàm răng, nhưng mỗi tội là không thành.
Trải qua hai tiếng đồng hồ vừa khám vừa đợi cộng thêm cái nhìn và chỉ trỏ khiến cô vừa mệt vừa tức. Chỉ cái gì mà chỉ chứ, bộ chưa thấy người mẫu nổi tiếng đi khám bệnh bao giờ sao. Mãi cho đến khi tên cô được gọi thì Miệt Thanh mới vui mừng đứng dậy, vội chạy vào, cô mà ngồi đây thêm mấy giây nữa chắc tắc thở trào máu họng mà chết mất.
Miệt Thanh đẩy cửa bước vào, tâm trạng mới vui được một tí thì lại gặp một bà bác sĩ tim mạch mặt màu đăm đăm. Mới thấy cô vào, bà ta đã nhíu mày, giơ tay đập bộp bộp vào cái ghế phía trước mặt cô ý bảo ngồi xuống. Miệt Thanh mặt đen sì ngồi xuống, chưa kịp nói gì hết thì bà bác sĩ đó đã cầm cái ống nghe áp thẳng lên ngực trái của cô ả khiến cô ả giật mình, mặt càng đen hơn. Khám xong, bà ta cầm lấy cây bút ở trên bàn, định viết lên tờ giấy chi chít chữ. Chưa viết được một từ thì “cạch” một tiếng, một bác sĩ khác vào, nói với bà bác sĩ:
– Chị ra ngoài đi, Viện trưởng gọi chị có việc, tôi ở đây khám nốt cho.
Bà bác sĩ nhìn người đó, một vài tia khó hiểu xuất hiện trên đôi mắt nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy, cúi chào người đó rồi bước ra ngoài. Miệt Thanh mặt đen sì, cúi gằm xuống không để ý đến người phía trước mặt đã thay đổi. Cho tới khi nghe được một giọng nam trầm ấm, mùi hương quyến rũ thì Miệt Thanh mới ngẩng đầu.
Khuôn mặt vuông vắn, mắt hơi nhỏ, lông mi dài, mày hơi rậm, mũi cao, môi mỏng, yết hầu quyến rũ, vòm ngực to rắn chắc, vai rộng. Ôi đất mẹ thân yêu ơi, con lại gặp được rùa vàng nữa rồi. Miệt Thanh sững người, đơ người đến hết mấy chục giây vẫn chưa nhúc nhích dù chỉ là một cái rung nhẹ con ngươi cũng không hề có. Anh nhìn cô nàng trước mắt, không có dấu hiệu gì ngạc nhiên lắm. Ờ, công nhận sức quyến rũ của anh hữu hiệu thật. Quơ tay trước mặt cô ta nhưng chả thấy có dấu hiệu gì của việc hồn đã trở lại xác. Anh có chút khó chịu khi cô ta cứ nhìn mình chằm chằm như thế. Gì chứ, chỉ có người anh yêu mới được nhìn anh như thế thôi. Anh hắng giọng, liến nhìn vào tờ giấy bệnh án, nói to:
– Cô Miệt Thanh, yêu cầu cô tập trung.
Tách!
Miệt Thanh nghe thế, hồn từ chín tầng mây rơi ạch xuống trở về xác. Cô ả ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại cười e lệ, mắt chớp chớp như muốn rớt tròng làm anh chàng bác sĩ kia rùng mình. Liếc qua cái bảng tên, ồ lên một tiếng, cô ả nói:
– Anh Kim Ngưu, anh có thể làm bạn trai em không?
Kim Ngưu ngạc nhiên, mở to mắt như muốn lòi ra ngoài rớt xuống đất nếu anh không nghĩ đến cô bạn gái yêu dấu kia. Vội trấn chỉnh lại bản thân, anh day day hai mắt, nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi!
Miệt Thanh nghe xong bĩu môi nói:
– Bỏ cô ta đi, đến với em không phải tốt hơn sao? Em đẹp, em giàu, không phải là hoàn hảo khi đến với anh sao?
Kim Ngưu hừ giọng, liếc cô ta một cái khinh miệt, ánh mắt đó anh chưa dùng để nhìn ai bao giờ.
– Xin lỗi, cô ăn nói cho cẩn thận. Tôi đủ sức để nuôi sống hơn 30 người đấy. Bây giờ mời cô ra ngoài, bệnh nhân bên ngoài người ta còn đợi, cô đã chiếm khá nhiều thời gian của người khác rồi đấy.
Miệt Thanh bĩu môi, ngúng nguẩy nhấc mông rời đi, giật lại tờ giấy từ tay anh, đóng sầm cửa lại. Trước khi đi còn bỏ lại một câu khiến Kim Ngưu thở dài.
– Anh đợi đấy, sẽ có ngày em khiến anh phải là của em.
Sáu con rùa vàng, đừng nghĩ là có thể thoát khỏi tay tôi. Các người là của tôi, không phải là của ai khác.
~! End chap 24 !~