(12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận

Chương 29! 17!~Ngất!


Đọc truyện (12 Chòm Sao)Yêu Em Không Hối Hận – Chương 29! 17!~Ngất! tại website TruyenChu.Vip

“Em bị sao vậy?” – Trích lời Sư Tử.
O
Rất tội nghiệp cho bạn Cá ngố nhà mình. Chỉ vì sức chạy yếu hơn bé Cừu Bông kia mà chỉ chạy được vài vòng quanh sân trường đã bị bắt ngay giữa sân. Và cái gì thì các bạn cũng biết rồi đó. Song Ngư bị Bạch Dương… nhéo má cho sưng đỏ hết cả lên khiến cô nàng khóc òa lên ôm lấy Song Tử, còn Bạch Dương cười ha hả thỏa mãn, mặt hếch lên trời như thể ta đây là bà hoàng. Nhưng bà hoàng thì bà hoàng chứ hết thời huy hoàng cũng chỉ vì…
– Hắt-xì!
Song Ngư đang mếu máo nhìn bà hoàng Bạch Dương thì đột nhiên thấy cô hắt xì, cười hô hố lên tiếp. Kết quả là bị Cừu Bông nhéo má cho phải về nhà đắp khăn lạnh.
O
Sáng hôm sau, Song Ngư ôm má cảnh giác ngó xung quanh để vào trường. Ai dza, phải canh chừng con Cừu Bông đó a, không là bị nhéo cho rớt má luôn á. Sau khi yên phận vào được phòng chung, Song Ngư bước vào đã thấy Bạch Dương đang nằm chình ình ở ghế, Thiên Bình thờ ơ ngồi ở bậu cửa sổ, Xử Nữ lắc đầu chép miệng nhìn Bạch Dương. Song Ngư tiến lại gần Bạch Dương, thấy một khí nóng mỏng bao quanh cô, cái mũi cô đỏ ửng như tuần lộc, tay gác lên mắt, chân phải chống lên ghế, chân trái duỗi thẳng chiếm hết diện tích ghế. Trông cô rất mệt mỏi a. Song Ngư nhìn mà nghĩ ngợi, chẳng lẽ mình nói linh vậy sao? Chết chết, không đem họa cho mấy đứa bạn nữa, đem cho đứa khác thì được chứ dính vào mấy đứa này thì lại rụng má mất. Song Ngư rùng mình ngồi xuống chỗ của mình.
O
Ố dè, hôm nay được gặp Cừu Bông rồi. Sư Tử vui vẻ hoàn thành công việc nhanh nhất có thể. Đam Từ cũng thấy Tổng Giám đốc của mình hôm nay hơi…bất thường nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng quan sát và phán đoán. Chỉ cần một phút sau, anh hỏi:
– Được gặp em nào rồi phải không Sư Tổng?
Sư Tử cười toe toét nhìn Đam Từ, bảo:
– Đừng dùng từ “em nào”, cô ấy quan trọng với tôi lắm đấy.
Đam Từ ngạc nhiên nghe Sư Tử nói. Đây là lần đầu tiên Sư Tử xem trọng một người con gái đó. Có khi nào bên kia Trái Đất sẽ nổ không? Đam Từ lắc đầu bó tay. Chẳng lẽ là cái cô nàng bữa trước Sư Tổng nhờ anh tìm đó sao? Chậc, phải xem xem cô ấy là người như thế nào mới được.
O
Tan học, Bạch Dương mệt mỏi chả còn sức để cãi nhau với ai hết. Bước chân liêu xiêu của cô khiến cho năm con bạn thấy mà tội. Song Ngư hối lỗi đỡ Bạch Dương đi xuống sân trường.
– Này, tớ đưa cậu về nhà nhé?

Bạch Dương không muốn Song Ngư hay các bạn mình về muộn, cô liền lắc đầu cười mệt mỏi:
– Thôi, hắt-xì, các cậu cứ về đi, tớ tự về được.
Rồi cô rời khỏi tay Song Ngư, chống tay vào tường bước từng bước mệt mỏi về nhà. Đi được một đoạn, Bạch Dương thấy phía trước mình mờ mờ, và rồi thế giới đảo lộn, trước mắt cô tối sầm đi.
Sư Tử hoan hỉ lái xe tới trường đón Bạch Dương. Đang mừng khấp khởi vì sắp gặp được Cừu Bông yêu dấu thì đột nhiên một bóng hình quen thuộc rơi vào mắt anh bên lề đường. Bạch Dương? Chỉ biết rằng bóng hình ấy đổ gục xuống, anh đã hốt hoảng dừng xe lại, vội vàng chạy ra lay Bạch Dương.
– Bạch Dương! Bạch Dương!
Đáp lại anh chỉ là khuôn mặt nhợt nhạt làm nổi bật cái mũi đỏ ửng của cô. Sư Tử bế xóc cô lên rồi đưa vào xe, nói:
– Bạch Dương, em phải vào bệnh viện thôi.
Trong mê man, cô không biết cái tiếng ù lòa lên tai là gì nhưng dường như tiếng “bệnh viện” hiện rõ bên tai cô, Bạch Dương hoảng hốt nói mê:
– Đừng, tôi không muốn…bệnh viện…đừng…
Sư Tử nhíu mày vò đầu. Bây giờ không vào bệnh viện thì đi đâu mới được cơ chứ.
– Vậy về nhà em đi!
Bạch Dương không chịu, cô không thể để cho ba mẹ biết chuyện cô bị bệnh được, họ sẽ mắng cô mất. Mất lúc cô về nhà họ đã nghi rồi, giờ về với tình trạng này thì sau khi được họ lo lắng thì cũng sẽ bị mắng thôi.
– Không, đừng…
Trời ạ, giờ không về nhà thì về đâu. Cái cô nhóc này, bực mình quá. Ốm không về nhà thì về đâu cơ chứ. Được, không về nhà thì… Sư Tử cấp tốc đạp chân ga, đôi lông mày nhíu chặt nhìn chăm chăm về phía trước. Không đến bệnh viện, không về nhà em, hừ, vậy thì về nhà tôi.
Sư Tử dừng trước căn biệt thự lớn, bấm một cái gì đó, lập tức cửa mở ra, anh phóng xe đi vào. Nhanh chóng bế thân ảnh nóng bừng bừng kia vào phòng mình, rồi đi vào phòng vệ sinh lấy khăn ấm đắp lên trán cô. Rồi anh kẹp nhiệt kế vào người cô và kết quả nhận được…bốn mươi độ C. Thế này thì không ngất mới lạ. Sư Tử ngồi phịch xuống giường, nhìn khuôn mặt khó chịu vì cơn sốt hành hạ của Bạch Dương, anh thấy thương cô thật nhiều. Không phải thương theo kiểu anh trai em gái hay là thương hại, mà anh hiểu cảm giác thương của mình đúng chất một tình yêu.

Lần đầu tiên Sư Tử anh – một người phong lưu đa tình vốn dĩ không coi phụ nữ ra gì lại bị một đứa con gái hại cho lo sốt vó. Tức giận nhìn cô nàng vẫn ngon lành chìm vào cơn mê kia, anh cúi xuống, ép môi mình lên đôi môi nóng kia.
Sáng hôm sau, Bạch Dương đã bớt sốt nhưng đầu cô vẫn còn choáng quá. Chợt tâm trí cô vụt một phát nhớ lại hình ảnh cô mơ hôm qua khiến cho khuôn mặt hồng hào của cô hồng lên trông thấy. Cạch một tiếng, Sư Tử bước vào, trên tay là một bát cháo thịt.
– Dậy rồi sao?
Bạch Dương tròn mắt nhìn anh, lập tức cúi xuống kéo áo mình ra nhòm vào trong. Yêu tâm rồi cô mới nhìn anh, kéo chăn cảnh giác, hỏi:
– Anh làm gì ở nhà tôi?
Sư Tử nhíu mày, nhìn cô thờ ơ, hỏi:
– Em xem em đang ở nhà ai?
Bạch Dương nhìn ngó xung quanh. Ờ, không phải nhà cô thật a, phòng lạ lắm a, toàn màu đen, đỏ, trắng, nâu thôi a.
– Vậy…
Sư Tử gật đầu, đặt bát cháo lên bàn và một viên thuốc hạ sốt:
– Đúng, em đang ở nhà tôi. Ăn đi rồi uống thuốc, tôi đưa đi học.
Bạch Dương vào nhà vệ sinh, thay đồ đồng phục đã được Sư Tử giặt sạch vào hôm qua. Ăn xong bát cháo do chính tay Sư Tử nấu, cô mới bê xuống nhà. Hình ảnh anh nhàn nhã ngồi trên sô pha, vừa uống cà phê vừa đọc báo buổi sáng, cô thấy nó hệt như một ngày mới của đôi vợ chồng mới cưới vậy. Bạch Dương lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ quái dị ấy đi, nhanh chóng bỏ tô cháo vào bồn rửa bát. Sau đó cô vác cặp lên vai, dù có còn hơi choáng một chút nhưng phong thái vẫn dửng dưng như mọi ngày.
– Đi được chưa?
Sư Tử buông tờ báo, uống hết ly cà phê trên bàn rồi đứng dậy.
– Được rồi, đi thôi.

Chiếc xe của Sư Tử phóng vèo một phát đã đưa Bạch Dương tới trường. Sau khi nhìn cô xuống xe chuẩn bị đi vào trường thì anh chợt nhớ ra một cái gì đó, nói lớn:
– Đừng có trốn tôi đấy. Em là của tôi nên tôi sẽ phạt em bất cứ lúc nào, biết chưa?
Bạch Dương nghe xong ấm ức quay ra nhưng chỉ còn thấy xe của Sư Tử đẫ cao chạy xa bay nơi đường lớn rồi. Nhưng mà anh ta nói như vậy có nghĩ là…anh ta tỏ tình với cô á hả? Cái chữ “biết chưa” cuối cùng sao anh lại nói dịu dàng như vậy nhỉ? Mặt Bạch Dương không tự chủ đỏ bừng bừng, đành cắm đầm đi vào trường để che đi gương mặt của mình.
Ra chơi xong vào học tiếp nhưng có vẻ như đối với cái trường kinh khủng đứng bét toàn nước này là giờ nào cũng là giờ chơi nên họ chả thèm quan tâm là đã reng chuông hay chưa, cứ thế cắm cổ chơi thôi. Bạch Dương hôm nay rất lạ, cứ ngồi thở dài. Mà hết thở dài thì khuôn mặt cô nàng lại đỏ bừng lên như ăn ớt, nhưng nếu hết đỏ rồi thì lông mày lại nhíu lại, sau đó lại thở dài, và rồi nó cứ lặp đi lặp lại trong suốt nửa tiếng vừa rồi. Tất cả những biểu hiện đó của Bạch Dương đều được năm người nào đó thu hết vào tầm mắt. Lại chuyện gì nữa đây. Mấy ngày trước là Nhân Mã, bây giờ lại Bạch Dương, không biết chắc mốt là ai quá. Xử Nữ khó chịu nhìn con bạn cứ như vậy hoài nên cô đành phải ra tay trước.
– Có chuyện gì với cậu vậy Bạch Dương?
Bạch Dương dường như không để ý đến ý nghĩ của câu hỏi, mắt nhìn từ ghế sô pha ra ngoài bầu trời chỗ khung cửa sổ nơi Thiên Bình, buột miệng hỏi:
– Anh ta bảo tớ là của anh ta, có khi nào chỉ là tình bạn không nhỉ?
Vâng, chỉ số tình cảm năm phần trăm của bạn ấy đã bộc lộ khiến cho tất cả như muốn ngã đập đầu xuống đất.
Nhân Mã từ lúc yêu Kim Ngưu đến giờ, trên tay cô toàn là những cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc. Có hôm vì đọc hăng say quá mà nguyên cuốn Tam sinh tam thế thập lý đào hoa đã bị cô nàng lột hết quần áo xem hết bên trong. Lúc đầu nhìn cái cuốn đó, bốn bạn kia đã ớn rồi, sang hôm sau thấy cô nàng cầm cuốn Hướng về trái tim vừa dài vừa dày, hỏi thì cô bảo cuốn kia đọc hết rồi. Bởi vậy mà chỉ số tình cảm của Mã Mã nhà mình từ không phần trăm đã miệt mài leo cầu thang lên mức năm mươi phần trăm, còn bạn Bạch Dương vẫn lè tè yên vị tại chỗ không nhúc nhích gì. Bởi vậy nhờ kinh nghiệm đúc kết từ những cuốn tiểu thuyết, Nhân Mã liền nói:
– Anh ta thích cậu đấy!
Câu nói hay nhất trong ngày của Mã Nhi đã xuất hiện. Bạch Dương trong một giây nghe được đã đứng hình ngay lúc đó. Cái…gì??? Thật…sao???
– Tám phút bốn mươi sáu giây.
Vầng, nhờ Thiên Bình, bạn Bạch Dương đã biết mình đứng hình sắp được mười phút. Cô nhanh chóng hoàn hồn, hồn nhiên hỏi:
– Lỡ không phải thì sao?
– Lên mạng đọc truyện đi cô nương, đầy nhóc những kiểu như vậy. – Nhân Mã bĩu môi, ý nghĩ sâu xa chỉ Bạch Dương quá lạc hậu.
– Lỡ là bạn bè thì sao?
– Yên tâm, không phải đâu. – Nhân Mã vẫn cắm cúi đọc.
– Lỡ thì sao?

– Không phải đâu! – Giọng Nhân Mã hơi gắt.
– Lỡ phải thì sao? – Bạch Dương bộc lộ đúng cái ngu trong tình cảm rồi.
– Yên tâm, cứ yêu đi! – Nhân Mã nghiến răng.
– Lỡ thì sao? – Bạch Dương tròn mắt ngây thơ.
– …



– Á, sao cái cảnh này hoài vậy? – Song Tử mếu máo ôm tay Nhân Mã.
– Đừng như vậy mà Mã Nhi! – Song Ngư mếu máo hét ầm lên, ôm chặt chân Nhân Mã.
– Ai dừng con ngựa điên này đi! – Xử Nữ nhăn nhó giữ eo Nhân Mã.
– Các cậu buông ra, tớ phải nướng thui con cừu thối đó! – Nhân Mã nổi đóa hét ầm lên. Con cừu đó ngu thiệt hay giả ngu vậy hả trời.
– Tin đi, không sai đâu Dương Nhi. – Tiếng Thiên Bình vang lên đều đều trông chả có vẻ gì đùa giỡn cả.
Bạch Dương bỗng xìu xuống, cụp mắt, ngồi phịch xuống ghế. Nhân Mã thấy vậy cũng dịu hẳn đi nên ba người kia buông cô ra. Thiên Bình nhìn cô, rồi nói như tra hỏi:
– Cậu thích tên đó.
Bạch Dương thót tim nghe câu nói của Thiên Bình. Đúng, cô thích anh ta. Nhưng…cô sợ tình cảm của mình không được đáp lại. Cô quá ngây thơ trong tình yêu, cô không biết gì thậm chí là những hành động của những cặp đôi yêu nhau. Cô sợ Sư Tử sẽ chán cô rồi bỏ mặc cô để đi theo đứa con gái khác hiểu biết hơn cô. Vậy là hiểu rồi nhỉ? Cừu Bông nhà mình biết yêu đó, nhưng sợ không ai chấp nhận cô ấy thôi. Còn Sư Tử thì sao? Có lẽ anh vẫn chấp nhập yêu cô không lý do thôi. Tại sao cơ chứ? Bởi vì tình yêu tự đến mà!
~! End chap 17 !~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.