Bạn đang đọc 12 Chòm Sao – Chương 55: MINH ÁM CHI QUÂN
Hoàng cung, ngự thư phòng…
– Hoàng huynh, Kim Quốc phái sứ giả tới, nghe nói là muốn cầu thân – Thiên Ân tay cầm một chiếu thư vàng nhạt hướng về phía XÀ PHU đang trầm tư nói.
– Hừ, bản đồ còn ở Caidoz, bọn họ dám không tới sao ?… – XÀ PHU nhìn tới hai chữ “cầu thân” liền nhíu mày – …Cầu thân cho ai ?
– Hình như là Ngũ công chúa của Kim Quốc – Hoàng Phủ Lâm Uyên. Mệnh danh đệ nhất mĩ nhân, tinh thông cầm kì thi họa, tính tình đoan trang lại hiền thục. Là người thiện tâm có tiếng – Thiên Ân dùng giọng như trả bài tuôn ra một tràng, không bận tâm hoàng huynh nhà mình có để ý hay không.
XÀ PHU nghe đệ đệ nói xong liền cười nhẹ :
– Thiện tâm ? Nữ nhân trong cung cấm cũng có kẻ thiện tâm sao?… – nói đến đây, XÀ PHU giật mình, cúi đầu lẩm bẩm – …Có, Dung nhi, ít nhất là có muội.
Thiên Ân cảm thấy XÀ PHU không bình thường, cũng loáng thoáng nghe được câu nói thầm ấy. Hắn đột nhiên hỏi :
– Đại ca, cái kia…huynh đối với Lan phi…là thế nào vậy ?
XÀ PHU giật mình, nhớ tới nữ nhân kì lạ kia, ánh mắt chứa một tia ôn hòa. Thực nhẹ, thực nhỏ, đến chính hắn cũng không biết :
– Nàng…ta cũng không biết. Đối với Dung nhi, ta cũng chưa từng có cảm giác này. Nói ghét không ghét, nói thích…hẳn là có một chút đi… – rồi lại như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn buông một tiếng thở dài – …lúc thấy nàng ta đi với người khác sẽ vô thức khó chịu, gặp mặt nhau lại muốn gây sự, đôi khi vô thức nghĩ đến lại cảm thấy…muốn gặp.
Thiên Ân siết chặt chiếc quạt trong tay, thở dài một tiếng :
– Huynh thích người ta rồi.
– Ta không biết. Thiên Ân, nếu ta thực thích Y Lan, vậy trước đây, ta đối Dung nhi là gì ?
Chết tiệt, không phải chuyện tình của ngươi sao ? Hỏi ta làm quái gì ? Chẳng lẽ muốn ta nói : “Mỗi người có kiểu thích khác nhau”. Quên đi, không chắc thì không nên nói bừa.
– Được rồi, đại ca, chúng ta không nói chuyện này nữa. Huynh tính xử lý cô công chúa kia thế nào ?
– Còn thế nào nữa… – XÀ PHU nở nụ cười “hồ ly” – …người ta đã tặng đồ thì phải nhận. Cứ để cho cô ta nếm chút thủ đoạn của hậu cung thôi.
—o0o—
Tướng quân phủ…
Ngày nắng đẹp trời, mười hai người không có gì làm liền lôi tấm bản đồ ra nghiên cứu.
KIM NGƯU nhìn nhìn tấm bản đồ, lại ngẩng đầu lên, nhãn thần mờ mịt như đang cố nhớ gì đó, lại cúi xuống, lại ngẩng lên, lại cúi xuống…
– NGƯU ca, anh không mỏi cổ hả ? – SONG NGƯ ngồi bên cạnh hết sức tâm lý mát xa vai cho KIM NGƯU.
Bạn NGƯU thưởng thức tay nghề của người yêu, cười hết sức thỏa mãn nói :
– Ân, anh cảm thấy chỗ này quen quen – KIM NGƯU chỉ vào một cái dấu đỏ đặc biệt lớn.
Mấy người kia nghe vậy cũng bay sang châu đầu vào.
– Cái chấm này hả ? Sao cậu biết nó quen ? Nhìn bản đồ này thì hiểu gì – NHÂN MÃ.
XỬ NỮ kí đầu MÃ một cái, bắt đầu lên giọng :
– Dốt, mấy tiết địa lý bay đâu rồi ? Ăn học vậy đó hả, nhìn bản đồ mà cũng nhìn không ra nữa. Sau này ra ngoài lỡ bị người ta dụ đi thì sao ?
– Lo gì, có Tiểu SƯ mà. Ai dám đụng tới em chứ – NHÂN MÃ nghênh mặt lên ca ngợi con mèo nhà mình.
SƯ TỬ nghe xong liền đỏ mặt, gãi đầu cười hết sức ngu với NHÂN MÃ.
– Quay lại chủ đề đi, NGƯU, cậu nói chỗ nào quen ? – SONG TỬ.
– Chỗ này nè, phía Tây núi Hải Thạch, bên cạnh là rừng rậm, giữa có một ngôi làng.
Mười hai người nghía vào, bắt đầu rặn óc suy nghĩ.
– Chỗ đó là chỗ tụi mình rớt xuống – MA KẾT đột nhiên nói, giọng nói lạnh lẽo từ tính giữa không gian im lặng khiến mọi người run một cái.
– Ừ, cái làng này là làng của Tử Y – THIÊN YẾT nhìn cái dấu đỏ.
– Vậy không lẽ tiểu cô nương đó cũng là quân binh ? – BẢO BÌNH.
Mọi người bảo trì im lặng.
– Mình nghĩ… – CỰ GIẢI nhẹ giọng phá vỡ im lặng – …chắc không đâu. Tử Y vẫn là một tiểu cô nương mà.
– Ừ, ai lại mang một cô nương như thế đi đánh trận – SONG NGƯ.
– Vậy cái làng này… – THIÊN BÌNH nhìn chăm chú vào tấm bản đồ – …sao lại màu đỏ ?
– Kế bên có chữ nè – BẠCH DƯƠNG chỉ tay vào hàng chữ nhỏ xíu phía trên cái dấu đỏ.
– Độc, 35 – SƯ TỬ đọc xong liền gãi cằm suy nghĩ.
– Ý là chỗ đó chuyên dùng độc dược, có 35 người. Mới hôm qua nói hôm nay đã quên rồi, ăn ở kiểu đó hả ? – XỬ NỮ vừa nghiến răng giải thích vừa liếc xéo con mèo một phát làm SỬ TỬ lông lá đều dựng đứng hết lên.
– Nhưng mà đó đúng là làng của Tử Y mà. Hôm qua đại bá nói, trong làng của quân bình không có dân thường. Hay là lộn chỗ rồi ? – BẢO BÌNH.
– Chắc không đâu, phía tây núi này chỉ có mấy cái làng, nằm kế rừng thì có hai cái, mà ở dưới chân núi thì chỉ có một cái thôi – SONG TỬ.
Mười hai người nhíu mày suy nghĩ, không khí im lặng một cách quái dị.
Triệu Lam sáng sớm bước vào đại sảnh, hình ảnh đầu tiên chính là mười hai người quay xung quanh cái gì đó, không khí im lìm khác hẳn thường ngày. Gió lạnh thổi qua, Triệu Lam xoa xoa cánh tay nổi đầy những nốt nho nhỏ được dân gian đặt cho cái tên “thân thương” là da gà. Hắn vừa bước vào sảnh vừa nghĩ xem lại có chuyện kinh thiên động địa gì đây.
– Mấy đứa làm gì đó ? – Triệu Lam vừa hơi nhướn người lên định xem đám cháu này đang chú ý cái gì liền bị BẠCH DƯƠNG lôi vào giữa.
– Đại bá, người xem cái làng này đi – KIM NGƯU chỉ vào cái dấu đỏ.
Triệu Lam vừa liếc qua, mặt liền chuyển thành màu xanh. Lát sau, hắn quay sang hỏi :
– Có chuyện gì vậy ?
– Đại bá, lúc bọn con tới đây có đi qua làng này. Còn gặp được hai huynh muội đã giúp đỡ bọn con. Có điều đây là làng của binh lính, không lẽ tiểu muội muội đó cũng là binh lính sao ? – SONG TỬ
Triệu Lam run lên một cái, nhìn chằm chằm đám người kia, sau đó hỏi :
– Có phải một tiểu cô nương tên Tử Y cùng một ca ca tên Tử Đạt đúng không ?
Mười hai người nhìn thái độ của Triệu Lam cảm thấy quái lạ nhưng vẫn gật đầu.
Triệu Lam co rút khóe miệng, hít sâu một hơi từ từ giải thích :
– Hai người đó không phải huynh muội, là phu thê đó (đả kích tập 1).Tuổi tác cũng trên bốn mươi rồi, ta gặp mặt còn phải gọi một tiếng tiền bối mà (đả kích tập 2). Một người gọi là “Độc nhất phụ nhân tâm”, một người là “Vô độc bất trượng phu”. Hai người này chuyên dùng độc công, luyện Trú Nhan Thuật nên có được dung nhan bất lão. Tử Đạt phong lưu có tiếng, thích trêu chọc thiếu nam lẫn thiếu nữ. Tử Y tính cách kì dị, thích cải trang thành tiểu cô nương suốt ngày chạy tới chạy lui. Hai người này tuy hơi “bất thường” nhưng trên giang hồ vẫn là có danh tiếng.
Triệu Lam nói xong liền thở ra một hơi dài, uống hết chung trà nhìn mười hai cục đá trước mặt.
Cái…cái…cái gì vậy ???
Tiểu cô nương Tử Y đáng yêu dễ thương thực ra là một lão thái bà trên bốn chục tuổi ??????????
Hai người đó là một đôi phu thê chuyên dùng “độc” ??????????
Mười hai người bất giác nhớ lại nụ cười tươi tắn đáng yêu dễ thương của Tử Y cùng với bữa cơm mà tối hôm đó bọn họ ăn.
– Mình cảm thấy thực may mắn vì còn sống – SONG TỬ bật ra một câu giữa không khí căng thẳng.
Mười hai người lại cảm thấy lạnh người.
Lát sau, THIÊN BÌNH chợt hỏi :
– Uy, vậy sao bọn họ lại thành quân binh ? Không phải giang hồ với triều đình luôn là nước sông không phạm nước giếng sao ?
– Thực ra, vốn là vậy. Có điều là hoàng thượng lên tiếng nên bọn họ phải đi làm.
Mười hai người cảm thấy kì quặc. Con rắn đó là hoàng thượng chứ không phải mấy loại minh chủ gì gì đó. Lấy tư cách gì mà ra lệnh cho người ta ?
Triệu Lam nhìn đám người vẻ mặt nghi hoặc liền hảo tâm giải thích :
– Thực ra có chuyện mà mấy đứa chưa biết. Nhị vương gia Thiên Ân là Minh chủ của Võ lâm minh đứng đầu bạch đạo. Mà hoàng thượng là Cung chủ Xích Nguyệt cung đứng đầu hắc đạo.
“WHAT THE HELL ???????”
Bọn họ vừa mới nghe cái gì ??????
Thiên Ân = Minh chủ võ lâm ?????
XÀ PHU = Đại ma đầu ?????
Ai nói cho bọn họ biết tại sao hai cái loại hình tượng không có một chút xíu tính liên quan lại cố tình đứng chung một chỗ là sao ?????????
Cái tên Thiên Ân cà lơ phất phơ đó thì làm Minh chủ quái gì ?????
Còn con rắn kia, hắn dù sao cũng là hoàng thượng a. Luật pháp chính là lấy hiệu của hắn mà đặt tên nha. Hắn có thể nào mà quăng hết qua một bên chạy đi làm một tên Đại ma đầu chứ ????
Thực ra là bọn họ đang mơ đi
Thế giới này loạn rồi
~
Mười hai người chìm trong đả kích mạnh mẽ chưa tỉnh lại. Quên đi, họ còn phải hảo hảo gia cố tinh thần phòng sau này lại bị đả kích tiếp.
Triệu Lam nhìn mười hai người “xuất hồn” lắc đầu. Tuổi trẻ đúng là có năng lực tiếp nhận cao nha. Lần đầu nghe thấy tin này hắn chính là trực tiếp ngất xỉu nga.
Triệu Lam hết sức tự giác không làm phiền đám người đang hóa đá, tự châm trà tự uống (tự kỉ).
– Thời tiết đẹp nga.
—–o0o—–
Một ngôi làng phía Tây núi Hải Thạch…
Trong ngôi nhà nhỏ, đôi “độc phu thê” đang trình diễn mang “ân ái” như thường :
– Phu quân ơi…. – cô nương áo tím gọi người bên cạnh.
– Ơi… – nam nhân bên cạnh cưng chiều vòng tay ôm eo vợ.
– Chàng nói bọn họ có nhớ chúng ta không ?
– Tất nhiên nhớ, Tử Y của ta là người gặp người thích, gặp rồi sẽ không quên
– Phu quân ơi….
– Ơi…
– Lúc trước chàng trêu chọc MA KẾT ca ca có vẻ rất là chân tâm nha – giọng nói đã có mùi chua.
– Ai da, nương tử đừng hiểu lầm vi phu nha. Trong lòng vi phu chỉ có mình nương tử thôi. Mấy người khác cùng lắm là dùng để ngắm thôi – Tử Đạt nghe vậy vội ôm bình dấm nhà mình vào lòng dỗ dành.
– Ừ, biết vậy thì tốt.
– Nha, ăn bánh nè – Tử Đạt cầm một khối điểm tâm lên đút cho nương tử.
– Ân, ngon… – Tử Y chớp chớp mắt – …Phu quân ơi~
– Ơi…
– Muội nhớ tới mấy ca ca đẹp trai nha~ – Tử Y hai mắt mơ màng không chú ý tới nam nhân bên cạnh đã đen mặt – …Vừa anh tuấn vừa có tài, đúng loại muội thích nha. Lại còn….Oái, huynh bế muội làm gì ? Nè, thả xuống…thả…
Tử Đạt đen mặt ôm thê tử mang vào phòng :
– Thê tử còn tinh lực nhớ tới nam nhân khác chứng tỏ vi phu chưa tận sức. Đến, chúng ta kiểm nghiệm xem ai mới là loại nam nhân muội thích.
– Oa…thả xuống…thả…chết tiệt…
Thời tiết đẹp, thích hợp làm vài loại vận động cải thiện tâm tình a~