Đọc truyện 12 Chòm Sao… Xuyên Không!!! – Chương 35
Tên của các sao trong Bách Hoa Lâu:
Bạch Quan – BẠCH DƯƠNG
Ngân Quan – SONG TỬ
Mộc Quan – SƯ TỬ
Kim Quan – KIM NGƯU
Ngọc Lan – THIÊN BÌNH
Quế Hoa – THIÊN YẾT
Kim Yến – MA KẾT
Như Nguyệt – XỬ NỮ
Bạch Mai – BẢO BÌNH
Bách Hợp – SONG NGƯ
Thanh Ngân – CỰ GIẢI
Dã Qùy – NHÂN MÃ
– Dã Quỳ, cô mau dậy đi, Dã Qùy…
Một cô nương mặt áo hồng lay con ngựa đang ôm cứng cái mền không buông. THIÊN BÌNH lại gần, thỏ thẻ vài câu, sau đó thì ai cũng biết rồi. Con ngựa phóng như bay với tốc độ kinh người làm vị cô nương kia trơ mắt ra mà nhìn.
– Ngọc Lan, vừa rồi cô đã nói gì với Dã Qùy vậy?
– Nói chuyện có thể đánh thức con ngựa đó.
– Ngựa?
– Ý tôi là Dã Qùy ấy mà – THIÊN BÌNH giật mình vội chữa lại.
– À, phải rồi, cô mau gọi bạn của cô tới khu phía Tây đi. Hạnh Nhung tỉ sắp đến đó.
– Hạnh Nhung? Ai vậy? Mà bọn tôi tới đó làm gì?
– Cô quên sao, những cô nương mới tới đây phải học hành một thời gian mới được cho đi ra tiếp khách.
– Aaa…tôi nhớ rồi, tôi đi gọi họ đây. NHÂN…Dã Qùy, đi mau – THIÊN BÌNH lôi NHÂN MÃ đang ngơ ngác chạy sang chỗ các sao nữ (và 2 sao nam ^.^) đang đợi.
Hiện tại, XỬ NỮ và tất cả các bạn nữ đã dậy. Nhìn đôi mắt hình viên đạn của NỮ, MÃ biết mình sắp được nghe “bản tình ca không tên” độc quyền của chị XỬ. Nhưng XỬ NỮ vừa mở miệng đã có một giọng khác chen vào:
– Đầy đủ chưa chúng ta sẽ bắt đầu học. Tôi tên là Hạnh Nhung sẽ dạy cho mấy người.
Một nữ tử mặc hồng y nói. Khuôn mặt thanh tú hiện rõ vẻ khinh thường, giọng nói cao ngạo khó nghe. Các bạn sao ức chế, liếc cô ta một cái rồi quay đi, không thèm ngó tới nữa. Hạnh Nhung nổi giận, đám người mới này chẳng lẽ không biết cô là mỹ nữ đứng thứ 3 trong Bách Hoa Lâu, dám nhìn cô bằng ánh mắt đó. Được lắm, hãy chờ coi. Hạnh Nhung nén giận, nói:
– Mama bảo ta tới dạy dỗ các ngươi nhưng xem ra các ngươi không cần học, cũng không muốn học. Vậy để ta nói mama cho các ngươi trực tiếp ra ngoài tiếp khách. Được chứ?
Đúng như ý của Hạnh Nhung, bọn họ sợ run người, vội quay lại cúi đầu hành lễ với cô. Hạnh Nhung nở nụ cười đắc thắng. Trong khi đó, các bạn sao cắn răng nguyền rủa cô gái trước mặt: “Chết tiệt, nếu không học mà không phải tiếp khách, ngươi đã sớm bị đá ra ngoài rồi. Đáng ghét, đợi đó”. Thấy đám người trước mặt ngoan ngoãn cúi đầu, Hạnh Nhung cười nói:
– Chúng ta sau này là tỉ muội, không cần hành lễ như vậy đâu. Tất cả ngẩng đầu lên để ta xem mặt nào.
Tám người ngẩng đầu lên. Boong….Hạnh Nhung cô nương tự xưng là đệ tam mỹ nhân của Bách Hoa Lâu nay đã đơ toàn tập. Tại sao? Còn phải hỏi, tất nhiên là vì nhan sắc “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” (t-g: cụ Nguyễn Du cho con mượn tí ạ. ND: ok, con cứ lấy) của các bạn nữ (và hai bạn nam ^.^) rồi. Vừa xinh đẹp lại có nét sắc sảo, bọn họ hoàn toàn có khả năng chiếm lầy ngôi vị đệ tam của cô nga. Không được, chuyện đó không thể xảy ra, cô không cho phép.
Hạnh Nhung bày ra bộ mặt xem thường nói:
– Nhan sắc cũng tạm được. Tốt nhất sau này các ngươi nên biết thân biết phận một chút, ta nói gì thì phải làm theo. Rõ chưa?
– Rồi
– Phải là “Đã rõ thưa Hạnh Nhung tỉ”
– Đã rõ thưa Hạnh Nhung tỉ
Hạnh Nhung vui vẻ mỉm cười mà không biết, tên mình vừa xuất hiện trong sổ của tử thần.
– Hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi cách đi đứng, ăn nói. Ngày mai sẽ học vũ đạo (vũ đạo này không phải múa mà là…). Đã nhớ chưa?
– Đã nhớ thưa Hạnh Nhung tỉ
– Được, bây giờ đi theo ta.
Tám bạn nữ theo sau Hạnh Nhung, sát khí ngập trời, hận không thể phanh thây xẻ thịt nữ nhân đáng ghét kia. Hạnh Nhung, sau vụ này ngươi sẽ có diễm phúc chầu trời đầu tiên nga.
Trong lúc đó, bốn bạn nam của chúng ta cũng đang vô cùng khổ sở…
– Bạch Quan, Kim Quan, Ngân Quan, Mộc Quan ta là Lưu Quan sẽ đảm nhiệm việc dạy dỗ các ngươi.
Lưu Quan tay cầm khăn thêu, mặt đánh một lớp phấn dày vừa nói vừa uốn éo làm các bạn nam phải cố lắm mới không nôn tại chỗ. Hắn chớp chớp đôi mắt nói:
– Tiểu Quan chúng ta có nhiều thứ phải học hơn kĩ nữ nhiều. Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi cách đi đứng ăn nói, ngày mai học cầm kỳ thi họa, ngày kia sẽ học vũ đạo. Hiểu chưa?
– Đã hiểu
– Được rồi, xem nào…hum…cũng rất được nha, rất xinh đẹp.
Hắn nâng cằm BẠCH DƯƠNG nhận xét, bạn BẠCH siết tay lại thành nắm đấm, kiềm chế để không đấm vào mặt tên kia. Lưu Quan, bọn ta sẽ nhớ kỹ ngươi.
– Các ngươi mau theo ta, chúng ta tìm chỗ để học.
Tại sân nằm phía sau Bách Hoa Lâu…
Hiện tại đang có một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa một nữ và một nam. Tình hình là các bạn nữ theo Hạnh Nhung đến “lớp học” thì đụng đầu Lưu Quan cũng đang dẫn các bạn nam đến “lớp học”. Trong Bách Hoa Lâu xưa nay, tiểu quan và kĩ nữ như chó mèo. Gặp nhau là cãi vã. Hạnh Nhung nhìn thấy Lưu Quan liền liếc mắt, nói xéo một câu:
– Hôm nay không biết có phải là bước chân trái ra khỏi cửa không nữa? Mới đi được mấy bước đã gặp phải sao chổi.
– Hôm nay đúng là xui xẻo, mới bước ra khỏi cửa đã gặp mầm mống tai họa
– Ngươi nói ai là mầm mống tai họa?
– Nói cô chứ ai, đồ không có đầu óc.
– Nói ai không có đầu óc, tên biến thái.
– Cô cũng như tôi thôi, đồ gái bán thân.
– Coi ra ngươi chê mình sống quá lâu rồi.
– Dù tôi có sống quá lâu thì cũng hơn cô, đồ mệnh yểu chết sớm.
– Ngươi…ngươi đáng chết…
– Cô…đồ kĩ nữ…
12 bạn sao ngán ngẩm nhìn hai người:
– Chừng nào họ xong đây? – SONG NGƯ
– Kệ đi, họ cãi càng lâu chúng ta càng lợi – KIM NGƯU
– Mà mấy tên này cãi ngu quá, gặp mình là cứng họng nãy giờ rổi – SONG TỬ
– Ai chẳng biết cậu là “đệ nhất cãi lộn” chứ, khoe khoang quá – BẠCH DƯƠNG
– Khen hay chê đó
– Ai biết
– Hai người thôi đi – XỬ NỮ
– Wey, chúng ta đứng tới bao giờ đây? – NHÂN MÃ
– Tới chừng nào họ cãi xong – SƯ TỬ
– Hay là ngăn họ lại đi, chúng ta không nên cứ đứng đây như vậy, dễ bị nghi ngờ lắm – THIÊN BÌNH
– Cho mỗi tên một nhát – MA KẾT + THIÊN YẾT
– Hai cậu đang là nữ nhá, thùy mị tí đi – SONG TỬ
Hai bạn liếc TIỂU SONG một phát làm bạn SONG run rẩy, nép sau lưng THIÊN BÌNH. CỰ GIẢI nói nhỏ với THIÊN YẾT:
– Cậu ấy đùa thôi mà. Mà cậu cũng đừng nói chuyện như vậy, dễ bị lộ lắm
THIÊN YẾT lập tức không liếc bạn SONG nữa, khuôn mặt trở lại với “nụ cười duyên dáng” – tác phẩm của BÌNH NHI.
– Hạnh Nhung tỉ, Lưu Quan ca, hai người đừng cãi nữa. Chúng ta phải học nữa mà.
– Bảo hắn tránh sang một bên nhường đường đi.
– Tôi mà phải tránh đường sao? Có mà cô tránh ấy
– Ngươi là nam nhân mà tranh giành với nữ nhân sao? Mà cũng phải, ngươi đâu phải là nam nhân đâu.
– Cô…chết tiệt…
– Lưu Quan đại ca… – SONG TỬ lại gần vuốt nhẹ hắn nói – …huynh bình tĩnh đi, hôm nay chúng ta nhường họ một bước, ngày sau sẽ tính cách trả lại cả vốn lẫn lời. Bây giờ huynh cãi với cô ta chỉ phí thời gian thôi. Hãy nhớ… – SONG TỬ ghé sát vào tai Lưu Quan nói nhỏ: “Chó chỉ sủa khi không biết ta là ai”
– Hahaha…Ngân Quan, giỏi lắm, nói rất hay. Được, hôm nay ta nhường các người.
Hạnh Nhung liếc mắt nhìn SONG TỬ, mày nhíu lại khó hiểu. Tên này đã nói gì mà có thể khiến cho tên kia cam tâm nhường cô một bước, khó hiểu. Bỏ qua mối nghi ngờ trong đầu, Hạnh Nhung gọi các bạn nữ hiên ngang lướt qua mặt Lưu Quan tiến thẳng về phía trước. Lưu Quan mỉm cười, dẫn các bạn nam đi theo hướng ngược lại.
Phía sau một cây cột lớn nơi có thể nhìn toàn cảnh cuộc tranh đấu vừa rồi, một bóng đen khẽ nói:
– Tốt lắm, làm rất tốt.
Quán trọ Minh Nhật…
Trong phòng, một kẻ nhàn nhã ngồi uống trà, mắt nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên, y đặt chung trà xuống, nhảy lên mái nhà:
– Tình hình sao rồi – giọng nói hướng về người áo đen, thanh ý như đang trêu đùa
– Chưa sao, có tin mới – người kia đáp lại, giọng lộ rõ vẻ khó chịu
– Tin gì? – hai mắt y sáng lên, bộ dáng như đứa trẻ sắp có đồ chơi mới
– Trong Bách Hoa Lâu có bất hòa, giữa tiểu quan và kĩ nữ. Có vẻ rất gay gắt
– Vậy sao…cũng có thể đó là vẻ bề ngoài, tiếp tục theo dõi đi. Có gì mới thì về báo, không có tin thì đừng về
“Đáng ghét, đồ đáng ghét. Sao ngươi không tự đi mà làm, con rắn nham hiểm, xấu xa …#@%$*…”
– Nhìn gì, đi mau đi. Ta vào ngủ đây
XÀ PHU trở lại căn phòng, bỏ bên ngoài tên hắc y nhân tức trào máu.
Sau khi người kia rời đi, một hắc y nhân khác xuất hiện đuổi theo y. Đột nhiên, kẻ ấy né sang một bên tránh, một chung trà bay tới. Là XÀ PHU.
– Đó là người của ta, ai cho ngươi đuổi theo?
– Nội gián, tên ấy phải chết. Ngươi cũng phải chết.
Nói rồi, người kia lao tới, mũi kiếm nhắm thẳng ngực trái XÀ PHU đâm tới. XÀ PHU né qua một bên trêu chọc:
– Trình độ này mà đòi giết ta sao, ngươi đang mơ à?
Nói rồi chiếc quạt gấp xòe ra, đỡ lấy mũi kiếm. Kiếm đâm xuyên qua giấy, XÀ PHU liền gấp quạt lại. Khéo léo đoạt lấy kiếm của tên kia.
– Muốn giết ta ít nhất cũng phải thế này.
Tên sát thủ chưa hiểu chuyện gì đã bị một mũi kiếm xuyên tim mà chết. XÀ PHU đá cái xác xuống đường, cười nhẹ. Bách Hoa Lâu xem thường đương kim thánh thượng này quá rồi.
Trong mật thất của Bách Hoa Lâu…
– Báo cáo đi – Lục Nhạn ngồi trên cao nhàn nhã uống trà, bên dưới là thân ảnh màu đen đang quỳ một chân xuống đất.
– Bọn chúng vẫn án binh bất động, không có hành động gì mới – người kia trả lời
– Ngươi chắc chứ? – câu hỏi đầy ý nghi ngờ
– Chắc chắn thưa chủ nhân, chính mắt tôi đã nhìn thấy
– Dạo này ngươi rất lạ Dương Duy, ngươi có biết không?
– Thưa thuộc hạ không hiểu?
– Ta phát hiện ngươi hay lẻn ra ngoài. Ngươi đi đâu?
– Thuộc hạ đến quán trọ Minh Nhật để xác định thông tin chính xác trước khi báo cho người.
– Trước đây ngươi chưa từng làm thế.
– Là do dạo gần đây, Bách Hoa Lâu nhận thêm 12 người mới. Thuộc hạ vô cùng nghi ngờ nên muốn kiểm ta rõ ràng.
– Uhm…về chuyện này ta cũng rất hoài nghi nhưng đây không phải chuyện của ngươi. Sau này đừng để ta phát hiện ngươi lén lút ra ngoài. Rõ chưa?
– Đã rõ
– Được rồi, lui đi
Hắc y nhân quay đi, gương mặt lạnh băng hiện lên tia lo lắng. Lục Nhạn đã nghi ngờ, y phải hành động cẩn trọng hơn nữa.