12 Chòm Sao Và Ngôi Trường Cấp 3

48


Bạn đang đọc 12 Chòm Sao Và Ngôi Trường Cấp 3: 48

P/s: Thank JK giúp mình!
– Cậu có điều gì nghi ngờ không, Xử Nữ?
– Mình chẳng biết nữa vì ngoài Song Tử ra không ai có thể đoán được Bảo Bình đang nghĩ cái gì… Mình thấy chuyện này không ổn tí nào đâu Kết à…
– Thiên Yết… tụi mình có thể thấy quá dễ dàng qua cái ánh mắt mà cậu ấy nhìn Song Tử… còn Bảo Bình thì dựa vào cái gì đây… Cậu ấy là chuyên gia đóng kịch mà… Biết đâu được… Có khi…
– Không… Mình thì lại nghĩ khác… Có thể Bảo Bình bị mất trí thật đó…
– Muốn biết… chúng ta phải tìm bằng chứng…
– Bằng chứng?… Nhưng bằng cách nào?
– Dùng cách của Song Tử đi… Nó có ích đó… ít ra là trong lúc này…
– Liệu có ổn không?
– Nếu như Bảo Bình bị mất trí nhớ thật chắc chắn cô ấy sẽ không có phản ứng gì…
– Không đúng… Chẳng may… Bảo Bình vẫn còn cảm giác gì đó với Song Tử thì làm thế nào? Haizzz…
– Thì cứ thử đi, xem phản ứng của cậu ta thế nào?
– Ừ vậy đi… nhưng… ai sẽ là người thực hiện…

– Mình tưởng là cậu chứ?
– Thôi đi… mình không có hứng đóng kịch… Sao không bảo Ngư Ngư đi… cậu ấy diễn chắc được lắm đó! Hihihi!
– Không bao giờ! Cậu chọn người khác đi!
– Nè! Chưa gì đã ghen rồi sao? Để tình cảm cá nhân xen vô công việc là không tốt đâu đấy!
– Aish! Thôi bỏ đi! Chọn người khác đi!
– Bạch Dương thì sao?
– Cậu điên à? Cho Bạch Dương vô thì chỉ có phá sản thôi!
– Vậy Cự Giải. Dù gì thì trước đây Song Tử cũng giúp Giải một lần!
– Cái tên Thiên Yết nham hiểm đó sẽ để yên cho chúng ta chắc? Mình nghĩ… Thiên Bình là thích hợp nhất đó. Xử à, cậu chơi thân với Bình Nhi vậy nên cậu thử nhờ cậu ấy giúp đỡ thử coi!
– Nhưng… Thôi được… Để mình thử hỏi xem…
Cuộc nói chuyện lập tức bị chấm dứt… Xử Nữ lắc đầu buồn bã và lấy điện thoại ra…
– Alo? Xử à, cậu gọi mình có chuyện gì sao?
Một giọng nói tao nhã và lịch sự từ đầu dây bên kia vang lên. Xử liền đưa đôi mắt nâu sáng lấp lánh nhìn Kết còn anh chỉ gật đầu một cách chắc chắn khiến Xử nhẹ nhàng cất tiếng nói:
– Mình… mình muốn nhờ cậu một chuyện…

– Ra là thế à? Bảo Bình không nhớ gì về mọi người hết sao? Chắc Kim Ngưu cũng biết điều đó… Yên tâm đi… mình sẽ cố giúp mà…
Sau khi nghe xong một cậu chuyện dài từ Xử, Bình Nhi chỉ lặng lẽ trả lời… Nhưng dường như, Xử Nữ đã phát hiện có cái gì đó không bình thường trong giọng nói đó…
– Nhưng… còn Kim Ngưu thì sao? Cậu không lo à?
– Yên tâm đi! Mình biết cách giải quyết mà!
Thiên Bình nói với giọng vui vẻ còn Xử chỉ thở dài và nói tiếp:
– Vậy thì thôi vậy? Cậu đến nhanh lên nhé!
– Ừ… Tạm biệt!

Ngay sau đó, Thiên Bình liền cúp máy với ánh mắt vẫn còn mơ hồ. Cô khẽ hướng mắt nhìn ra chỗ Kim Ngưu đang ngồi ăn ngon lành… Thiên Bình liền tiến đến và ngồi vào bàn…
– Cậu không sao chứ? Đồ ăn ở đây không ngon sao?
– À… không… Cậu cứ ăn đi! Mình không đói! À! Mình… mình… mình cảm thấy hơi mệt… mình về trước… về trước nhé!
Thiên Bình- với bộ mặt sợ sệt làm Kim Ngưu ngừng ăn và lo lắng:
– Sao vậy? Cậu thấy không khỏe chỗ nào! Để mình đưa cậu về!
– Ơ… không cần đâu! Mình tự về được mà! Cậu cứ ngồi ăn nha! Chúc ngon miệng!
Nói rồi, Thiên Bình vội vã cầm túi xách lên và chào tạm biệt Kim Ngưu… Anh chỉ biết nhìn theo bóng của cô với ánh mắt…
– “Bình Nhi…”
—–o0o—–o0o—–o0o—–o0o—–
– “Yêu- có thể chứa đựng những niềm vui sướng và hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng đôi khi… nước mắt nghẹn ngào và sự cay đáng vẫn có thể chen vào… Hai điều… tạo nên một tình yêu bền vững… Khóc… không phải vì quá đau khổ… mà là những âm điệu vô lời thay cho hạnh phúc…”
Một giai điệu quen thuộc vang lên cắt ngang sợi dây vô hình đó. Mơ mộng trong ảo tưởng đã quá lâu… đã đến lúc… trở về với hiện tại… tàn khốc… Hai người nhận ra… bàn tay họ đã dính chặt vào nhau từ lúc nào… Cự Giải bất ngờ vội vã rụt tay lại với khuôn mặt đỏ ửng còn Yết chỉ đứng lên nhẹ nhàng như gió và quay mặt làm lơ… trái tim hai người… vẫn còn vương lại những cảm xúc vừa rồi…
– À… ừm… mình xin lỗi… mình… ra ngoài một chút…
– Khoa… n
Câu nói dở dang của Yết không đủ lớn để giữ Giải ở lại… Cô đã chạy ra ngoài từ khi nào… với ánh mắt có chút bối rối… để lại Yết vẫn đứng thẫn thờ… Anh như chỉ muốn chạy theo cô ấy nhưng lại ngập ngừng…
– Thôi bỏ đi…

Ngay sau đó, Thiên Yết quay lại gường và phát hiện chiếc điện thoại của Cự Giải… Một nụ cười nham hiểm nở trên môi…
– Cậu vẫn hậu đậu như ngày nào…
Nói rồi, Thiên Yết lập tức mở điện thoại của Cua ra một cách tự nhiên…
– “Một tin nhắn chưa đọc”
– “ Cậu đang ở đâu vậy? Tụi mình có hẹn học chung nhóm đó!”
– Kaina? Hẹn hò? Nhảm nhí! Tôi không phải loại người đơn giản như vậy đâu… Một lần là quá đủ… Cự Giải à…”
—–o0o—–o0o—–o0o—–o0o—–
– “Bảo Bình!”
– “Cô ấy…”

– Sao cậu lại bỏ chạy vậy? Cậu có biết là làm mình lo lắm không?
Ngồi trên ghế đá của công viên, Song Ngư nheo mắt hỏi Bảo Bình với ánh mắt giận dỗi nhưng rất chi là đáng yêu(>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.