Đọc truyện 12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn – Chương 18: Hải Tặc Tí Hon
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu một ngày học kết thúc. Học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Sân trường đang yên ắng, phút chốc lại trở nên ồn ào, náo nhiệt. Từng tốp, từng tốp học sinh không kéo nhau ra về, mà lại lũ lượt kéo nhau đi ngược hướng cổng trường. Nữ sinh trong trường vừa bước vào sân bóng đã bắt đầu hò hét, cuồng nhiệt. Trên sân cỏ các chàng trai vẫn đang say mê với trái bóng, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo. Càng nhìn càng cuốn hút.
“Kim Ngưu…..Soái ca của lòng em”
“Anh Sư Tử phong độ quá đi!”
“Anh Ma Kết chơi giỏi quá đi thôi!”
“Nhân Mã cố lên. Em yêu anh”
“Thiên Yết đẹp trai quá! ”
“Anh Song Tử đang nhìn tao kìa tụi bây ơi! ”
Vào mỗi buổi chiều, sân bóng là nơi vui chơi của bọn con trai. Bọn con gái trong trường rất ít khi bén mảng tới đây. Mấy người Bảo Bình, Xử Nữ, Thiên Bình, Song Ngư, Bạch Dương, Cự Giải bị cả đám người mới tới chen lấn, xô đẩy lùi hẳn ra sau, khiến mấy cô không khỏi bực mình. Song Ngư, Cự Giải, Thiên Bình cầm chiếc kèn vuvuzela thổi te tét. Xử Nữ, Bảo Bình cầm nắp nồi, vỗ xeng xẻng. Một lần nữa, âm thanh ầm ĩ vang lên, vọng khắp sân bóng, khiến những cô nàng đang đứng gào thét, phải tránh sang một bên, nhường đường cho những con người đang ra sức đục thủng màng nhĩ của bọn họ. Nghe những âm thanh khó chịu ấy, những chàng trai trên sân cỏ mỗi người một tâm trạng. Có người nhíu mày, có người nhoẻn miệng cười, nhìn ai đó không rõ cảm xúc.
Trận đấu kết thúc với kết quả chung cuộc là Ba – Hai nghiêng về đội nhà A2. Nữ sinh trong trường la hét ầm cả lên, khi những chàng trai mà bọn họ thầm mến thắng cuộc. Mặt trời dần xuống núi, mọi hoạt động ở ngôi trường cũng tạm ngưng. Ai nấy cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi quay trở về nhà. Trận đấu vừa kết thúc, Bảo Bình, Xử Nữ, Bạch Dương, Song Ngư đã vội vàng chào tạm biệt Thiên Bình và Cự Giải. Bảo Bình lo sợ Kim Ngưu gây khó dễ. Bởi lúc nảy, cô dám bày trò đùa giỡn với cậu ta ở trước mặt nhiều người. Xử Nữ thì muốn né tránh cái tên Song Tử lắm lời. Bạch Dương và Song Ngư, hai người bọn họ phải cấp tốc quay trở về, trước lúc bà Hai Keo trở về nhà.
“Thiên Yết, cậu chở Cự Giải về giúp tớ nhé!”
Thiên Bình vừa nói vừa nháy mắt ra dấu cho Cự Giải. Cơ hội tốt đấy, em gái yêu của chị, cố mà nắm bắt lấy. Thiên Bình vẫy tay chào tạm biệt Cự Giải và Thiên Yết, rồi nhảy phốc lên yên sau xe đạp của Nhân Mã. Chẳng cần hỏi Nhân Mã có đồng ý hay không. Thiên Bình đã hối thúc Nhân Mã mau chóng rời đi. Tránh làm kỳ đà cản mũi. Chuyện Thiên Bình giận Nhân Mã ấy hả. Thiên Bình đã quên sạch sành sanh mất rồi.
Nhìn Nhân Mã chở Thiên Bình đi xa khuất, không còn thấy bóng. Cự Giải bối rối, khẽ ngước lên nhìn Thiên Yết. Cậu ấy chỉ im lặng không nói gì. Cự Giải có chút ái ngại, muốn nói với Thiên Yết rằng, cậu không cần phải đưa tớ về đâu, tớ có thể quá giang người khác. Ý nghĩ trong lòng của Cự Giải chưa kịp thốt ra, thì từ đằng xa Cự Giải đã nghe thấy giọng nói của Kim Ngưu vọng tới: “Cự Giải, Cậu có muốn quá giang tớ không?”.
Cự Giải chưa kịp đáp lời Kim Ngưu, thì bị hành động của Thiên Yết làm cho sửng sốt. Giọng nói lạnh lùng của Thiên Yết vang lên: “Lên xe”. Thiên Yết không biết từ lúc nào đã cướp mất chiếc xe đạp trong tay Ma Kết. Nhìn chiếc xe đạp thể thao không có yên sau, Cự Giải bỗng chốc đỏ mặt. Cự Giải chần chừ không biết phải làm sao để ngồi lên thanh ngang phía trước, khi mà hai tay của Thiên Yết vẫn nắm giữ ở tay cầm. Cự Giải cứ thế đứng ngây ngốc, cho đến khi Thiên Yết kéo Cự Giải, ngồi lên thanh ngang phía trước cậu.
Cự Giải cười ngượng ngạo, nói lời cám ơn với Kim Ngưu, vì cậu đã có lòng tốt muốn đưa cô về nhà. Kim Ngưu nhìn Cự Giải cười hề hề, bảo rằng không sao cả, rồi cậu nhảy tọt lên chiếc xe đạp của Sư Tử.
Mặt trời xa xa đang dần khuất núi, những chòm mây trôi nhẹ như muốn ở lại giữa tầng không bát ngát. Tiếng cười nói vui vẻ của đám trẻ con trong xóm, đang lùa những đàn trâu, đàn bò trở về chuồng, vang vọng khắp đường làng. Cảnh chiều tối ở làng quê thanh bình như thế ấy. Thế nhưng sự im lặng kéo dài của Thiên Yết, khiến Cự Giải cảm thấy ngột ngạt. Bầu trời có chút mờ tối. Cự Giải ngồi phía trước, chẳng biết làm gì. Cự Giải liền liên tưởng Thiên Yết thành một anh chàng ma cà rồng đầy đáng sợ, cậu ấy đang đe dọa cô. Nếu có thể hát lên “Bài ca thủy thủ và con tàu”, mà lúc nhỏ cô thường hay hát thì thật là tuyệt. Cự Giải vừa tưởng tượng vừa bất giác cất tiếng hát:
“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện
hải-tặc- ma-cà-rồng,
Một câu chuyện xưa như sự thật.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe
bài ca về một con tàu cổ,
Và thủy thủ đoàn vô cùng đáng sợ.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe
bài ca về con tàu cổ,
Vượt đại dương xanh…
Ám ảnh đại dương xanh.”
Giọng hát của Cự Giải ngọt ngào như những viên kẹo đường thơm ngon. Khúc hát cứ nhẹ nhàng, chậm rãi, như mê như hoặc dẫn dắt người nghe bước vào một câu chuyện cổ tích, với một cuộc hành trình dài trên đại dương mênh mông, khám phá những con tàu cổ đầy thần bí mang tên hải tặc ma cà rồng.
Thiên Yết đang lẵng lặng đạp xe, bỗng chốc cả người cậu cứng đơ, khi nghe Cự Giải cất tiếng hát. Thiên Yết cực kỳ xúc động. Môi cậu hé mở hát khúc ca tiếp theo:
“Tàu hải-tặc-ma-cà-rồng với những cánh buồm
tơi tả,
Phần phật bay như những cánh chim.
Người ta bảo, thuyền trưởng luôn che mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắc như đêm tối.
Ồ…người ta bảo thuyền trưởng luôn che mạng
Và đôi mắt ông ta chẳng nhìn ánh sáng bao giờ.”
Cự Giải nghe giọng trầm thấp của Thiên Yết vang lên, tiếp theo khúc ca của cô. Cự Giải mỉm cười, thầm vui mừng. Không thể ngờ rằng, cậu ấy cũng biết đến “Bài ca thủy thủ và con tàu”.
“Con ơi, hãy sống tốt – tốt như vàng,
Tốt như có thể tốt.
Nếu không ta sẽ trao con cho hải-tặc-ma-cà-rồng
Và đuổi con ra biển.
Con ơi, hãy sống tốt – tốt như vàng,
Vì – nhìn kìa! Thấy chưa?
Đêm nay, trên bến cảng, có một con tàu tăm tối
Và có một căn phòng để giam giữ con!
(Nhiều phòng dành cho con!)”.
Giọng hát ngọt ngào của Cự Giải hòa quyện cùng chất giọng trầm thấp của Thiên Yết, nghe có phần rùng rợn lành lạnh y như lời khúc ca. Tưởng chừng hai giọng ca đối nghịch nhau, sẽ tạo thành những đường kẻ song song, không có điểm tụ. Cả hai người bọn họ đều đắm mình vào những lời ca tiếng hát, đầy nhẹ nhàng mà mê luyến.
“A…Nếu cướp biển xấu xa
Và ma-cà-rồng còn xấu xa hơn,
Ta cầu nguyện dù sống tới bao lâu
Dù ca hát về hải-tặc-ma-cà-rồng
Ta sẽ không bao giờ gặp chúng.
Phải, nếu cướp biển nguy hiểm
Và ma-cà-rồng là sự chết
Ta cũng sẽ cầu nguyện cho con…
Để mắt con không bao giờ nhìn thấy một hải-tặc
ma-cà-rồng…”
Khúc ca vừa kết thúc, Cự Giải đã bị một vòng tay ôm thật chặt. Thiên Yết cúi đầu, cằm để lên đỉnh đầu Cự Giải. Cự Giải kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy, thì đã nghe giọng nói chứa vài tia xúc động của Thiên Yết vang lên bên tai cô:
“Hải Tặc tí hon, cậu không nhận ra tớ sao. Tớ là Ma cà rồng khóc nhè của cậu đây”.
Thiên Yết xúc động, dạt dào nói. Mười năm xa cách, giờ bỗng dưng phát hiện người mà cậu vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại ở ngay bên cạnh cậu. Bài ca thủy thủ và con tàu, chỉ có cậu và hải tặc tí hon biết mà thôi. Đây là bài hát do chính cậu sáng tác. Nếu lúc ấy, cậu biết cô bạn nhỏ hải tặc tí hon tên thật là gì, thì cậu cũng không phải chờ đợi lâu đến vậy.
Cự Giải choáng ngợt trong cái ôm của Thiên Yết. Gió trời chợt thổi lồng lộng, cái ôm của Thiên Yết thật ấm áp. Cự Giải mong muốn thời gian cứ dừng lại tại nơi đây. Khi Thiên Yết nhắc đến hải tặc tí hon, giọng nói cậu ấy ấm áp lạ thường, không còn vẻ lạnh lùng của ngày thường. Cự Giải quay đầu lại nhìn Thiên Yết. Ánh mắt của Thiên Yết sáng rực, chứa bao nhiêu là sự trìu mến yêu thương. Giờ phút này, Cự Giải rất ghen tị với cái người được cậu ấy gọi là hải tặc tí hon.
Thiên Yết nói tiếp:
“Tớ đã tìm được cậu rồi. Cậu có nhớ tớ không?. Tớ thì rất là nhớ cậu. Cậu có biết không, chiều nào tớ cũng ngồi rất lâu, ở cánh đồng hoa lau để đợi cậu. Cậu có còn nhớ trò chơi Hải tặc ma cà rồng không?”.
Thiên Yết nói rất nhiều, hỏi cũng rất là nhiều. Cự Giải im lặng, không trả lời Thiên Yết. Nói đúng hơn là Cự Giải không biết phải trả lời Thiên Yết như thế nào. Một tuần qua, chắc có lẽ cậu ấy cũng không có nói nhiều với cô đến như vậy. Đầu óc Cự Giải ong ong, những lời nói của Thiên Yết như một cuộn băng quay chậm, nhưng rất tiếc nhân vật chính không phải là cô. Cậu ấy đã nhận lầm người. Cô phải làm sao đây. Hải tặc tí hon là ai, chẳng lẽ là cậu ấy. Càng nghĩ, lòng Cự Giải càng đau thắt. Trông thấy ánh mắt chứa đầy sự mong đợi của Thiên Yết. Cự Giải không thể nói lên lời “Tớ không phải là Hải tặc tí hon. Cậu có biết không. Cậu đừng có nhìn tớ bằng cái ánh mắt ấy. Tớ thật sự rất thích cậu, Thiên Yết”. Cự Giải cúi thấp đầu, môi mấp mấy câu xin lỗi. Cự Giải như thôi miên chính mình bằng lời xin lỗi, đó cũng là cách cô tự an ủi trái tim nhỏ bé của mình. Có thể cô là một người ích kỉ, là một kẻ lừa dối. Thế thì đã sao, cô yêu Thiên Yết. Cô cũng muốn Thiên Yết yêu mình. Lừa dối tình cảm của người khác là không đúng, nhưng vì cái gọi là tình yêu cô muốn bất chấp tất cả. Chẳng phải người ta thường nói “Khi yêu con người thường hay mù quáng sao”.
*Bài hát “Bài ca thủy thủ và con tàu” được trích trong truyện “Hải tặc ma cà rồng” của tác giả JusTin Somper.
Vì mình rất thích lời bài ca thủy thủ và con tàu, nên mình đã đưa bài hát vào trong truyện. Trong truyện mình có viết bài hát này là do Thiên Yết sáng tác. Viết như vậy , là để phù hợp với tình huống của câu chuyện thôi nhé!.
________________________________
*Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử
-Khoai Tây: Tớ là Khoai Tây tinh nghịch.
-Xú Tiểu Tử: Còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy.
“Chào mừng các bạn đã đến với chương trình – Mỗi chương truyện là một câu đố của chương 18. Truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn.”
Khoai Tây: Cô xin mời em Tiểu Tử Biết Tuốt lên bảng.
Xú Tiểu Tử: Cô cứ tự nhiên mà hỏi, cô hỏi cái gì em cũng biết tuốt.
Khoai Tây: Thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ là thành phố nào?
Xú Tiểu Tử: Dạ thư cô đó là Thành phố Hồ Chí Minh. Câu hỏi này dễ ợt, thế mà cô cũng đem ra hỏi em. Cô đánh giá thấp em lắm rồi đấy.
Khoai Tây: Dạ thưa em Biết Tuốt là Thủ đô của Thổ Nhĩ Kỳ là Ankara. Cô thật là sai lầm khi đánh giá em quá cao.