Đọc truyện 12 Chòm Sao Và Lớp Học Vui Nhộn – Chương 15: Cậu Ấy Là Con Gái
“Cừu trắng cố lên!”
“Tiểu Dương number one!”
“Dương Ngáo vô địch!
“Ồ le ố ồ le…..le le le ố ồ le. Cừu ngao, ngáo ngào ngao……”
“Một, hai, ba Bạch Dương….bốn, năm, sáu Bạch Dương”
“Bảy, tám, chín Bạch Dương….mười, bồi, đầm, già, xì…Bạch Dương. Tiến lên!”
Nghe tiếng hò reo, cổ vũ của mấy đứa dở hơi bên cạnh, Kim Ngưu và Song Tử chỉ biết chấp tay cúi đầu lạy. Cái gì mà “Mười, bồi, đầm, già, xì……” Tiếng xì kéo dài, nghe sao cũng thật buồn nôn. Ngay sau tiếng hò reo, cổ vũ là hàng loạt âm thanh chói tai, nhức óc “Quét – Tét – Bụp – Bốp – Binh – Xeng” vang lên dữ dội giữa chốn sân cỏ, gây khó chịu cho những ai không nghe quen.
Ở trên sân bóng, Ma Kết nhíu mày, Sư Tử nhíu mày, Thiên Yết nhíu chặt mày, Nhân Mã cũng nhíu mày. Chỉ riêng Bạch Dương là vừa chạy vừa cười toe toét, hôn mi gió ném tới tấp về phía đội kèn trống không chuyên.
Cự Giải, Song Ngư và Thiên Bình phồng mang trợn mắt thổi chiếc kèn vuvuzela xanh,vàng, đỏ y hệt như cột đèn giao thông do Bảo Bình tạo ra. Âm thanh “vu vu…zela” hoàn toàn bị thay thế bằng những hơi thổi kéo dài: “Quét..quét…tét…tét” lạ lùng. Bảo Bình cùng với Kim Ngưu thì hớn hở với trò chập cheng nắp nồi. Cả hai nhảy loạn xạ, hết tung nắp xoong, rồi lại vỗ nắp nồi như một bậc Thầy Mo lão luyện ở trong làng. Âm thanh xoong, nồi phát ra “Xeng….xẻng” ầm ĩ, liên tục. Song Tử cầm chai nhựa, Xử Nữ cầm đôi dép lào, cả hai đua nhau vỗ chai, vỗ dép bôm bốp.
Thủ môn Huy Sún và đội bạn A5 thì chẳng xa lạ mấy với những hành động quá dĩ quen thuộc kia. Trận đấu nào có sự hiện diện của Bạch Dương là cứ y như rằng bọn họ đang đá cho một trận đấu lớn tầm cỡ quốc tế ấy. Trong khi đó, Ma Kết, Thiên Yết, Sư Tử và Nhân Mã không thể nào tập trung vào trận đấu. Cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ bại trận thảm hại ngay giữa hiệp một mất thôi.
“Thôi ngay đi!” Thiên Yết lớn tiếng quát, khuôn mặt xám ngoét.
“Ồ!” Cả đám đồng loạt đáp lời Thiên Yết.
Sự im lặng trên sân bóng chỉ kéo dài được vài phút thì lập tức náo nhiệt trở lại. Lần này so với lần trước còn rình rang hơn rất nhiều. Lúc này đây, Ma Kết, Thiên Yết, Sư Tử, Nhân Mã chỉ biết vỗ trán than trời. Sao bọn họ lại học cùng với một lũ dở hơi thế này.
Cho đến khi trọng tài Hiếu Đàm là một cậu bạn lớp bên, rút ra một tấm thẻ màu vàng chóe cảnh cáo Bạch Dương, vì cái tội làm rối loạn lòng fan. Cả đám người ngồi bên lề sân cỏ mới tạm ngưng không làm loạn, không gây náo.
Buổi chiều, mặt trời hồng tô đỏ vàng chân mây. Ánh nắng vàng ươm trải dài trên thảm cỏ như đang nhảy nhót, vui đùa cùng những nàng bướm trắng xinh đẹp bay lượn lờ bên những khóm hoa dại nhỏ li ti tô điểm thêm cho nền cỏ xanh mướt tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, nhưng chẳng có ai thưởng thức chúng. Tại thời điểm này, bầu không khí quanh sân cỏ có vài điểm không đồng nhất lắm, một bên là tiếng kinh hô vui mừng, một bên là tiếng thét giận dữ như muốn cấu xé người khác ra thành trăm mảnh.
“Cả hai cậu lập tức ra khỏi sân”
Ma Kết bực dọc, chỉ thẳng vào Sư Tử và Bạch Dương còn đang ngơ ngác chưa hiểu vừa rồi mình đã làm ra loại hành động gì. Chỉ là mười phút trước hai người cùng hung hăng tranh giành một quả bóng. Mặc kệ tiếng kêu gọi của đồng đội, cả hai cứ lăn lóc quả bóng về phía trước. Một cú sút quá chuẩn đẹp mắt của cả hai đã đưa quả bóng tròn bay thẳng vào khung thành trước sự kinh ngạc của nhiều người.
Thiên Yết và Nhân Mã chỉ biết xoa trán, lắc đầu nhìn toàn cảnh thua cuộc của đội mình một cách vô duyên và lãng xẹt. Vài phút trước, bọn họ đã rất phiền não với cái đám loai choai bát nháo ngoài kia. Vào trận đấu chưa được bao lâu bọn họ lại đau đầu với tiếng tranh cãi, một mực không chịu hợp tác của hai cái người đang đứng chình ình ở kia. Giờ thì hay ho rồi kết quả “Một không” nghiêng về đội bạn, khi mồ hôi vẫn chưa thấm ướt áo.
Nhận thấy dấu hiệu đổi người của Ma Kết, Song Tử và Kim Ngưu nhanh chóng đứng dậy chạy vào sân. Một đám người ngồi ngoài sân vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn Bạch Dương và Sư Tử lườm nguýt nhau cùng song song đi ra khỏi sân.
“Sao cậu lại làm thế?” Bạch Dương nắm lấy cổ áo của Sư Tử, ánh mắt hừng hực lửa giận nói.
“Cậu làm gì vậy hả?” Sư Tử gắt gỏng, hất tay Bạch Dương ra, rồi chỉnh sửa áo đã bị Bạch Dương làm cho nhăn nhúm. Sư Tử lách người khỏi Bạch Dương, rồi bước đi. Cậu vừa đi được vài bước, thì bị Bạch Dương nắm giữ lại.
“Cậu cố tình không chuyền bóng cho tôi có phải không?”
“Thế thì sao nào. Tôi không chuyền bóng cho cậu, thì cậu cũng tự động tranh giành bóng với tôi đấy thôi!”
Sư Tử hất hàm nói. Thật ra lúc đầu, cậu cố tình không chuyền bóng cho Bạch Dương là sự thật. Nhìn Bạch Dương tươi cười rạng ngời với mọi người, trừ cậu ra. Chẳng hiểu vì sao, cậu lại cảm thấy rất bức bối. Gạt bỏ cảm xúc lạ thường, không nên có giữa một thằng con trai với một thằng con trai. Cậu muốn chấm dứt tình trạng rối bời này, cậu dự định sẽ chuyền bóng cho Bạch Dương thì Bạch Dương đã chắn ngang trước mặt cậu. Bạch Dương ra sức tranh giành bóng với Sư Tử. Sư Tử cũng theo tự nhiên đùa giỡn cùng với Bạch Dương. Không ngờ cả hai vì bất phân thắng bại đã lập nên công trạng vua phá lưới nhà. Một công trạng không được ca ngợi, còn bị đuổi cổ ra khỏi sân.
“Tôi chỉ là….” Bạch Dương đang suy nghĩ, phải giải thích như thế nào cho hành động nông nổi vừa rồi của mình, thì liền bị Sư Tử cắt ngang.
“Cậu muốn chứng tỏ cậu tài giỏi. Một đứa mồ côi như cậu thì chứng tỏ cho ai xem chứ.”.
Lời Sư Tử vừa dứt, Bạch Dương kích động đánh vào mặt Sư Tử. Cơn đau điếng bất ngờ ập tới Sư Tử chỉ khẽ rít lên một tiếng. Sư Tử nghiến răng nhìn Bạch Dương tóe lửa: “Cậu muốn chết à”. Sư Tử vừa nói vừa vung nắm đấm đến trước mặt Bạch Dương.
“Ngay cả con gái, cậu cũng muốn ra tay sao”. Thiên Yết không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Sư Tử, ngăn không cho Sư Tử hành động lỗ mãng. Cậu dùng cả người che chắn cho Bạch Dương.
“Cậu nói cái gì, cậu ấy là con gái.”
Sư Tử kinh ngạc, mở to mắt, miệng há hốc như thể chưa tin vào những lời Thiên Yết vừa nói. Cậu thật không ngờ cái người ngồi cạnh cậu mấy ngày qua lại là một cô gái, nhưng cậu lại không hề hay biết. Một niềm vui nho nhỏ chợt lóe lên trong lòng Sư Tử. Nhưng nhìn cái cách Thiên Yết bảo vệ Bạch Dương như một cô gái nhỏ. Cậu cảm thấy không vui tí nào.
___________________________
*Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử
-Khoai Tây: Tớ là Khoai Tây tinh nghịch.
-Xú Tiểu Tử: Còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy.
“Chào mừng các bạn đã đến với chương trình – Mỗi chương truyện là một câu đố của chương 15. Truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn.”
Khoai Tây: Ô..ô…ô
Xú Tiểu Tử: Tại sao con khóc?
Khoai Tây: Con khóc là do…Mà ông là ai, tự dưng không không vô nhà tôi vậy trời.
Xú Tiểu Tử: Ta là một ông tiên chính hiệu, có cả tem chỉ định chống hàng giả.
Khoai Tây: Ông có chắc ông là ông tiên chứ không phải ông điên chứ.
Xú Tiểu Tử: Điên điên cái đầu nhà người.
Khoai Tây: Ông tiên ơi…ông tiên hỡi…ông tiên à….
Xú Tiểu Tử: Ngưng…ngưng..Nói trọng tâm. Mày cứ ông tiên ơi, ông tiên à đến sáng Ông tiên cũng chẳng biết tại sao con khóc.
Khoai Tây: Con khóc là do con hổng có biết “Ranh giới hai vùng khí hậu miền Bắc và miền Nam nước ta nằm ở đâu?
Xú Tiểu Tử: Chỉ vậy thôi hả?
Khoai Tây: Dạ, vâng chỉ vậy thôi.
Xú Tiểu Tử: Con nhỏ này đúng thật là tào lao hết sức. Chỉ có vậy thôi mà nó khóc như là trận hồng thủy ngập tràn cả nhà nó. Ranh giới hai vùng khí hậu miền Bắc và miền Nam nước ta nằm ở dãy núi Bạch Mã biết chưa.
Khoai Tây: Con biết ngay là dãy núi Bạch Mã mà. Ông không nói con cũng biết nữa.
Xú Tiểu Tử: Dạ. Vâng thưa anh đúng ạ. Con nhỏ này chắc chắn vừa mới trốn viện ra ngoài.