[12 Chòm Sao] Và Khoảng Thời Gian Cấp Ba Vui Vẻ

Chương 22


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Và Khoảng Thời Gian Cấp Ba Vui Vẻ – Chương 22

Cũng là sáng thứ bảy…
“Alo?”
“Mẹ à? Con chuẩn bị về nhà đây. Vâng ạ, dạ dạ. Bye mẹ!”
Song Ngư cúp máy, miệng nở một nụ cười nhạt, trên tay cô là xấp tài liệu cần đưa cho mẹ. Haiz… Cũng lâu rồi cô không về nhà, không biết mẹ có khoẻ không.
Cạch.
“Tiểu Ngư Nhi…”
Mẹ cô, một người phụ nữ thành đạt, là người làm trong Sở giáo dục. Lâu nay luôn làm tốt nhiệm vụ, được người người kính trọng. Bà cỡ chừng 40 mấy tuổi, phong thái sang trọng, thanh lịch. Chồng bà mất sớm, để lại hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Song Ngư rất biết đỡ đần cho mẹ, luôn ngoan ngoãn nghe lời.
“Mẹ… Con nhớ mẹ quá…” Song Ngư vừa về nhà đã ôm lấy mẹ, hít hà mùi hương ấm áp trên người bà.
“Con bé này, con mới dọn ra ở riêng có mấy tuần thôi chứ có phải mấy tháng đâu.”
“Hì hì… Mẹ à, đây là tài liệu của mẹ.” Song Ngư ngồi xuống ghế, hai tay để xấp tài liệu lên bàn.
“Ngư à, bên Úc cũng đã gửi thư nhập học đến, khoảng hai tháng nữa con chuẩn bị đồ đạc sang đó là được rồi.”
“Dạ…”
“Sao vậy? Chẳng phải mơ ước sau này của con là được học ngành hội hoạ kiến trúc à?”

“Con biết, nhưng mà… bỏ lại các học sinh như vậy, con không đành lòng.”
“Con gái à, con cũng không phải là giáo viên, chuyên môn của con mới là không đủ để dạy dỗ, ngốc quá đi. Đâu phải không có con, chúng nó không thành tài được đâu.”
“Uhm… Con biết rồi…” Song Ngư cười nhạt, đoạn lại được mẹ ôm vào lòng.
Sắp tới sẽ phải xa rời ngôi trường đó rồi, phải xa rời Bạch Dương… Bạch Dương…
Song Ngư hai tay siết chặt lấy mẹ. Cô sẽ xa cậu, sẽ tập quên dần, sẽ không còn thích cậu nữa…
————————–
Reng… reng…
“Alo? Não Cá? Có chuyện gì?” Song Tử tay cầm điện thoại áp vào má, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
“Bà Não Dơi ấy! Chuẩn bị đi, thư mời nhập học của tui cũng đến rồi, sau Hội thao là tụi mình hết nhiệm vụ ở trường, tui với bà đường ai nấy đi. Bà cũng bắt đầu qua Mỹ du học, đừng có mải chơi quá lại quên.” Song Ngư cằn nhằn trong điện thoại, cái con bạn này, ai chứ Song Tử thì lúc nào cũng phải để người khác phải nhắc nhở.
“Ờ ờ, biết biết… Mấy cái đánh giá trường học gì đó xong hết rồi hả? Bà đưa rồi phải không? Okay, còn sau Hội thao là xong nửa cuối cùng. Nhưng mà nói nghe, để hết HKI được không? Dù sao tụi mình cũng còn 1 tháng chuẩn bị bay mà, lo gì?”
“Ừ okay, để tui nói lại với mẹ. Bye Não Dơi.”
“Bye Não Cá!”
Song Tử cúp mắt, mắt hướng về phía căn nhà lụp xụp đằng xa.
Cốc… Cốc…
“Song Tử?” Ma Kết mặt tối sầm khi thấy người đứng trước cửa là cô giáo sinh thực tập thân yêu của mình.
“Ấy khoan khoan! Cô có điều muốn nói!” Song Tử vừa thấy Ma Kết toan đóng cửa liền lách người vào trong, hậu quả là nửa người bị kẹp bên ngoài. “Ây ya ya~ đau nha… Em đó! Đừng có lạnh lùng như vậy chứ, người ta đến đây thăm em cơ mà…”
Song Tử chu môi luyên thuyên, không để ý khoé môi Ma Kết khẽ nhếch lên một cái.
“Kết Kết yêu dấu, xem cô đem cho em cái gì nè! Tada~ bắp cải xanh!”
Ma Kết mặt đen như đít nồi:”…………..”
“Khoan khoan, còn nữa! Tada~ cà chua!”
“Cô về được rồi đó…”
“Aiz… Cô sẽ làm mì xào cho em ăn! Để coi a~ cái chảo ở đâu nhỉ?”
Song Tử giả vờ không chú ý đến Ma Kết, lúi húi đi vào nhà bếp. Cậu đứng đó nhìn cô lắc đầu, cơ mặt giãn ra, ánh mắt chứa đầy ấm áp yên lặng theo dõi bóng lưng nhỏ bé đó.

Ma Kết ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, mắt hướng về phía bàn thờ. Mẹ ơi, mẹ thấy không, con trai mẹ cũng đào hoa lắm đấy chứ… Ma Kết mỉm cười chống một tay lên cằm. Nhưng cái khoảnh khắc yên ắng này chẳng giữ được bao lâu, vì cứ vài phút lại có một tiếng hét.
“Ai da! Dầu bắn vào tay rồi!”
“Ối ối! Hết hồn, mém đổ.”
“Ủa ủa, một gói bột nêm, một gói rau, còn cái gì nữa ta?!”
Song Tử sau một hồi loay hoay dưới bếp thì hai tay bưng một đĩa mì xào hoành tráng bước ra.
“Tèn ten~ mì xào đặc quyền của Song Tử ta đây! Kết Kết, chỉ có em với Yết Yết là được ăn thôi đó nha, ha ha!”
Song Tử phô trương quảng cáo một hồi cũng bắt đầu dọn chén đũa ra.
Ma Kết im lặng không nói, cậu đưa tay gắp thử vài sợi mì đưa vào miệng.
“Thế nào? Thế nào?” Song Tử nín thở hỏi, ánh mắt to tròn chờ đợi câu trả lời.
“Không tồi.” Ma Kết cười nhạt, tay bắt đầu gắp thêm mì vào chén.
“Ha ha ha! Cô nói rồi mà, nói rồi mà!”
Song Tử vừa ăn vừa liến thoắn kể chuyện. Nào là lúc Thiên Yết còn bé bị cô ăn hiếp ra sao, nào là lúc mới vào lớp một cô hồi hộp thế nào, còn có chuyện lúc quen tên Pan nữa.
“Đó đó, hồi đó hắn đẹp trai lắm, ai ngờ đâu lại là tên lăng nhăng như thế. Haiz… Cô cũng chẳng biết hắn muốn quay lại làm gì nữa.”
“Vậy tại sao lại đồng ý?” Ma Kết cất giọng trầm trầm, có vẻ rất quan tâm đến chuyện này.
“À… Tại… khó nói lắm… Haiz…”
Một bầu không khí im lặng bao trùm, Song Tử cũng không biết nói gì, chỉ im lặng cắm đầu ăn. Còn Ma Kết cậu lại đắm chìm với hàng ngàn những suy nghĩ vẩn vơ. Cứ thế, hai tiếng đồng hồ bắt đầu trôi qua nhanh chóng.

—————————–
Nhân Mã dạo này chẳng hiểu sao rất siêng, sáng nào cũng chạy qua giúp Cự Giải dọn đồ ra chợ bán.
“Giải Giải, em dọn bên đó đi, chị bên này.”
“Uhm, em biết rồi.”
Nhìn Nhân Mã lúi húi bưng đống trái cây ấy là trong lòng, Cự Giải lại nảy sinh ra một cảm giác khá là kỳ lạ. Cậu muốn che chở cho cô.
Cái what the…?! Cậu có là cái gì của cô đâu nhỉ? Huống hồ gì, đó lại là đàn chị… Cự Giải lắc lắc đầu, đoạn cùng Nhân Mã chất đồ lên xe kéo.
Bộp.
Một trái táo đỏ rơi xuống đất.
Nhân Mã thấy vậy, vội vàng cúi xuống nhặt, cùng lúc Cự Giải cũng đưa tay ra. Thế là, tay chạm tay a~
“À, xin lỗi, chị…” Nhân Mã lúng túng rụt tay lại, cảm giác tim đập thình thịch.
“Em… ờ… không sao, không sao, ha ha!” Cự Giải cười gượng, vội nhặt trái táo lên rồi một mình đẩy xe đi mất (không hiểu sao lúc này mạnh dữ).
Nhân Mã đứng một lúc, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Cự Giải, trong đầu bỗng hình thành những suy nghĩ kỳ lạ.
Tại sao… tại sao lúc nãy, Cự Giải lại ra dáng con trai như thế… Ấy gượm đã, cậu trước giờ vẫn là con trai cơ mà… Cô là đang bị cái gì vậy nè?! Nhân Mã giật mình lắc lắc đầu, vội vã chạy theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.