Đọc truyện [12 Chòm Sao] Và Khoảng Thời Gian Cấp Ba Vui Vẻ – Chương 17
5h chiều…
Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Thiên Bình, ừm thì cũng không trọng đại lắm. Chẳng qua là cô sẽ đến nhà Kim Ngưu để giúp việc thôi.
Kính cong…
Cạch.
“À… Chào cậu.” Thiên Bình tay cầm chặt lấy cái giỏ đeo chéo, miệng lí nhí nói.
Kim Ngưu cậu mặc áo phông với quần Jeans lửng, trông rất bắt mắt. Vì đây là lần đầu tiên cô thấy cậu mặc thường phục nên có chút ngại ngùng không quen.
“Vào đi.”
“Ya, uhm…”
Thiên Bình chầm chậm bước vào nhà. Phải nói là, căn biệt thự này của Kim Ngưu rất đẹp, như một toà lâu đài nhỏ ấm cúng. Thiên Bình đảo mắt một vòng rồi dừng lại nơi treo bức tranh gia đình. Nhưng mà… chỉ có Kim Ngưu và mẹ cậu thôi sao? Thiên Bình lấy làm lạ, miệng định hỏi nhưng rồi lại thôi.
“Thiên Bình.”
“Uhm… Hả?”
“Công việc ở đây cũng không nhiều lắm. Cô thích gì thì làm, lau nhà, rửa chén, nấu cơm gì đó… Okay?”
“Uhm.” Thiên Bình đưa mắt nhìn vào phòng khách.
Nơi đây rất sạch sẽ! Mẹ của Kim Ngưu quả là đảm đang mà. Căn nhà rộng thế này, cô đoán chắc phải lau tới 1h mới hết được.
“Cô được phép dọn dẹp hết tất cả các căn phòng, trừ phòng tôi và căn phòng số 2 bên trái.”
“Tại sao vậy?”
“Cứ như vậy đi.”
Nói rồi, Kim Ngưu đút tay vào túi quần, đoạn xoay người đi vào phòng, để lại Thiên Bình với hàng trăm câu hỏi.
——————————
“Được rồi, em cứ chia cái này với cái này. Uhm… Đúng đúng, sau đó lại nhân với cái này.” Bảo Bình đánh dấu bút chì vào vài con số rồi xoay sang Evangel và Jelly. “Có hiểu không?”
“Dạ… Tụi em hiểu mà…” Evan ngán ngẩm cắn cắn cây bút chì. “Đâu phải em không biết làm, tại vì lúc đó em không học bài chứ bộ.”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Jelly cũng phụ hoạ. “Vì lần đó có Star vs. The forces of evil tập mới, tụi em thấy hay quá nên…”
“Hây ya~ tụi em muốn bị điểm kém không hả?” Bảo Bình lườm lườm hai đứa nhóc.
“Cinderaqua, hay là chúng ta nghỉ một chút đi, em thấy chóng mặt quá à…” Jell lay lay cánh tay Bảo Bình với vẻ nũng nịu.
“Đúng rồi, chơi trốn tìm đi! Anh Xử rất hay chơi trốn tìm với bọn em.”
“Chị sẽ chơi với một điều kiện.” Bảo Bình day day thái dương, làm ra vẻ mệt mỏi. “Đừng gọi chị là Cinderaqua nữa, okay?”
“Okay!” Evan và Jell reo lên, haha, không ngờ Bảo Bình lại dễ bị dụ như vậy. “Nhưng tụi em phải là người trốn.”
“Tuỳ em thôi, chuẩn bị chưa? Chị đếm đây! 1 2 3…”
Lời vừa dứt, Evan và Jell đã chạy trối chết ra phía cửa.
“Haiz… Cái tụi nhóc này. Để xem ai sẽ là người bị bắt.” Bảo Bình phì cười, ánh mắt thoáng lên một tia tinh ranh.
Nơi đầu tiên Bảo Bình đi tìm chính là phòng ngủ của hai đứa.
“Oh, không có sao? Thông minh đấy.” Cô cười thầm, ánh mắt khẽ liếc sang chiếc tủ âm tường. “Gotcha! Không có ai sao?” Bảo Bình nhún vai, bắt đầu lại vòng sang phòng bếp.
Cô mở tất cả các cánh cửa tủ vừa đủ cho một đứa nhóc chui vào. Đúng vậy, người mà cô tìm thấy đầu tiên chính là Evan, con bé này rất thích đồ ăn mà.
“Chị bắt được em rồi nhé!” Bảo Bình ôm con bé vào lòng, lấy tay nhéo đôi má phấn nộn của Evan.
“Chưa a~ chị còn phải kiếm Jell nữa.” Evan phụng phịu lắc lắc đầu.
Bảo Bình cười ranh, đoạn cùng Evan đi về phía phòng khách. Nhưng vừa đi tới phòng Xử Nữ thì cô bỗng khựng lại. Có khi nào nó ở trong đây không nhỉ?!
“Chị muốn tìm thì cứ vào đi, anh Xử lúc chiều mới đi rồi.”
“Ok!”
Bảo Bình nhún vai, chầm chậm mở cửa vào. Bên ngoài, Evan mâu quang chợt loé, miệng khẽ nhếch lên một đường cong vô cùng tinh ranh.
“Jelly?”
Bảo Bình gọi khẽ, mắt đảo khắp các ngóc ngách. Ồ, phòng tắm đang có người sao? Là tiếng nước chảy! Không lẽ Jelly ngốc tới nỗi trốn mà vẫn bật nước? Oa, hay là trộm? (Đọc đến đây thì biết rồi nhé :3)
Bảo Bình chạm nhẹ vào nắm cửa. Không khoá? Cô sau khi định thần lại, một tay liền mở tung cửa ra.
“Aaaaaaaa!!!” Bảo Bình hét lớn, mắt chữ A, miệng chữ O không ngậm lại được.
Bên trong, Xử Nữ đang nude toàn tập cũng giật mình không kém. Cậu nhanh chóng giật lấy cái khăn bông, che đi phần dưới cơ thể.
“Hừ… Tôi là người bị thiệt thòi còn không la, cô la cái gì?”
“Tôi… tôi… tôi…” Bảo Bình con mắt trái giật giật, không lẽ lại nói mình vào đây chơi trốn tìm?
“Được rồi, đi ra ngoài đi.” Xử Nữ hắc tuyến giăng đầy đầu vội đẩy Bảo Bình ra ngoài. Nếu là người khác, khi gặp cảnh này sẽ che mắt quay đi, còn Bảo Bình lại đứng ngây ra đó, mắt không rời khỏi cái kia, hỏi cậu làm sao không ngại cho được.
Cạch.
Bảo Bình vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc nãy. Cô bay nhanh ra khỏi phòng liền nhìn thấy Evan và Jell đang đứng cười lớn.
“Hừ…”
Bảo Bình cô đây không thèm nhìn hai đứa, một nước đi nhanh về phòng làm cả hai lại nhún vai nhìn nhau rồi tiếp tục cười.
—————————–
Ta thật sự xin lỗi vì chương này khá ngắn, chưa đến 1000 từ vì đầu ta bây giờ rất choáng váng (sau khi đi máy bay) @@ À… Còn một điều nữa, truyện sau này có lẽ post sẽ không còn nhanh như trước vì ta phải đi học rồi :v Ta xin tạ lỗi, nhưng dù có gì đi chăng nữa, ta quyết không drop đâu :))) nên đừng lo. Đa tạ vì đã thông cảm cho ta. Yêu mọi người nhiều lắm, đọc rồi nhớ vote và cmt cho ta nhé :>