12 Chòm Sao Và Chuyến Đi Về Thế Giới Tương Lai

Chương 30: Nếu có thể


Đọc truyện 12 Chòm Sao Và Chuyến Đi Về Thế Giới Tương Lai – Chương 30: Nếu có thể

– Hức… Xử Nữ, Ngưu Ngưu, Mã Mã, Giải Nhi. Tớ nhớ các cậu, nhớ các cậu rất nhiều. Các cậu mau tới cứu tụi tớ đi.

Ở một góc nhỏ nào đó của giấc mộng, bốn thân ảnh quen thuộc hiện ra. Bao trùm lấy không khí lạnh giá là những tiếng khóc nức của cô nàng Song Ngư. Dường như sự sợ hãi đã đẩy con người xuống vực của sự yếu đuối – cái làm con người ta tuyệt vọng hơn mà thôi. Như hiểu được tình trạng hiện giờ của cô bạn, Song Tử chỉ biết vỗ vai an ủi Song Ngư, nàng chẳng nói được gì ngoài câu.

– Đừng… đừng khóc nữa, nín đi, nín… đi.

Lúc này hai chàng trai Thiên Bình và Sư Tử vẫn thư thái lắm, đơn giản hai người ngồi tám chuyện. Trong câu chuyện kia là những câu nói bông đùa mong một phần nào an ủi hai cô nàng đằng kia.

– Này Song Ngư, lớn rồi mà khóc như trẻ con vậy hả. Không sợ ta nói với mọi người hả.

Song Ngư liếc xéo Thiên Bình một cái, hất mặt nói.

– Thèm cậu nói đấy, bà đây không sợ nhé.


Thấy Song Ngư có phần hơi đỏ mặt Song Tử giải vậy, bằng vài lời nói xéo Thiên Bình.

– Ý chà… ông giỏi nhỉ. Ông thì đáng mặt người lớn lắm ý… Sư Tử, Ngư Nhi nghe ta kể nè. Chuyện là lúc nãy…

Không để Song Tử nói hết câu, Thiên Bình đã giật mình, vội chạy lại bịt miệng Song Tử. Song Tử chỉ có thể “ú ớ…”, nhân cơ hội Thiên Bình nói.

– Úi dào, có chuyện gì đâu. À, mà các cậu đói không?

Cũng như một lí do giải vây chính đáng, ba người kia chưa nói mà cái bụng là lên tiếng “cô ơi, cậu ơi chúng em đói”. Thôi thì đành tìm cái gì lấp đầy bụng đã, chuyện khác tính sau vậy. Song Ngư lên tiếng trước.

-Nhắc mới nhớ, tớ cũng đói bụng lắm rồi.

Song Tử cũng ậm ừ mà chấp nhận chuyện ăn, uống trước. Thật ra cô nàng cũng đói bụng lắm rồi.Ba cặp mắt long lanh nhìn về phía Thiên Bình, cùng đồng thanh.

– Bình nhi… nhi cậu đi kiếm đồ ăn đi.

Thiên Bình há hốc nhìn bọn bạn ý chi là dễ thương.

– Cái gì, sao là mình, mình đâu biết nấu ăn, mình đâu phải đầu bếp, mình đâu phải phụ nữ nữ công gia chánh… bala bala.

Để Thiên Bình nói chán chê… tiêu tốn biết bao calo, ba người bạn yêu dấu mới đáp lại.

– Ai là người hỏi tụi mình “có đói không?”.


Ba người cố ý nhấn mạnh cụm từ “có đói không?” cho chàng Bình Bình hết đường tìm ý. Thế là mình chàng lủi thủi đi bày đổ ăn. Nhưng… vấn đề lớn là đồ ăn ở đâu? Quay lại với thực tế, cả bốn người đang lạc trong thế giới mộng ảo do Quỷ Vương tạo ra. Làm sao biết hắn có tình người không? có còn để lại hay đưa vào chút thức ăn nào cho bọn họ không. Bốn người ngồi chụm đầu vào nhau mà sắp xếp lại dữ kiện. Càng những lúc như thế này mới thấy thế giới bên ngoài thật tuyệt đẹp biết bao. Muốn ăn có đồ ăn, muốn đi đâu thì đi, không như trong này tất cả đều bị gò bó. Mỗi người ôm bụng đói của mình theo đuổi một ý nghĩ riêng, nhưng tất cả đều một ước nguyện “ước gì có thể thoát khỏi đây”. Bao trùm lấy bốn thân ảnh nhở bé là màn đêm dần buông, là những khóm cây cụp lại, là những tiếng gió heo hút. Thứ cần nhất bây giờ là ánh lửa, là một bữa ăn và một chiếc giường để ngả lưng nằm ngủ. Bốn người ngày càng sát vào nhau, có lẽ truyền hơi ấm cho nhau. Họ bắt đầu thử thỉ với nhau những câu chuyện. Sử Tử – một anh chàng hoạt bát, thích bông đùa là vậy nhưng những lúc này chàng dường như khác hẳn. Chàng ngỏ chuyện trước.

– Này, các cậu lạnh không? Lạnh thì cọ tay vào nhau thế này này (vừa nói vừa làm) cho ấm lên.

Đáp lại anh chàng là một tiếng ừ nhẹ với một nụ cười ấm. Sâu trong họ đều muốn trấn an người bạn của mình. Song Ngư khẽ nói.

– Các cậu biết không, nếu có thể ra khỏi đây tớ sẽ làm những điều tớ không thể làm. Làm những điều mà tớ thầm ao ước. Sẽ yêu thương baba, mama nhiều hơn, sẽ tâm sự với các cậu nhiều hơn, sẽ cố gắng lắng nghe nhiều hơn…

Nói đến đây những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt nàng. Đưa đôi tay lau đi những giọt nước mắt cho Ngư Nhi, Song Tử thủ thỉ.

– Nín đi, đừng khóc… cậu khóc tớ buồn lắm. Tớ hiểu cậu mà, tớ cũng có những luyến tiếc còn chưa thực hiện. Nếu có thể tớ sẽ cố gắng ăn nhiều hơn, không phải để baba, mama nhắc nhiều nữa. Sẽ quan tâm các cậu nhiều hơn, sẽ đi chơi nhiều nơi hơn nữa.

Câu cuối này làm cho ba người ngồi sát khẽ bật cười. Thiên Bình cóc nhẹ đầu cô bạn rồi nói.

– Nếu có thể tớ sẽ đưa cậu đi nhiều nơi, tớ hứa đó Song Tử ngốc a.

Không khí im ắng hẳn sau câu nói của Thiên Bình. Một phần có lẽ Song Tử ngượng, Song Ngư vì khóc sụt sịt, còn Sư Tử, chẳng hay chàng không có ước muốn gì. Không đâu chàng nói.


– Nếu có thể tớ sẽ ngỏ lời thương với một cô gái?

Câu nói của Sư Tử gây một sự tò mò không hề nhẹ. Câu hỏi đặt ra “cô gái đó là ai? cô ấy trông như thế nào? mình có biết cô ấy không nhỉ?…” Ba sao cứ nghĩ, Sư Tử như hiểu tất cả chàng bông đùa đáp.

– Ai ư? các cậu biết hay không ư? Tớ sẽ không nói đâu cho các cậu tò mò chơi.

Tất cả hội đồng cóc đầu chàng Sư Tử. Sư Tử vừa ôm đầu kêu đau vừa liếc mắt sang Song Ngư nghĩ thầm “cuối cùng cậu cũng cười rồi, đừng khóc nữa nhé tớ xót lắm.”

Xung quanh mỗi lúc mỗi đen kịt, bốn sao chìm sâu vào giấc ngủ. Họ ngủ vì mệt, ngủ vì đói bụng, ngủ vì nghĩ về ngày sẽ trở về…

……… hết chương 29……….

Mọi người tối ngủ ngon.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.