Đọc truyện [12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm – Chương 22: Một ngày dạo phố của hoàng đế (2)
Một đôi nam nữ bước vào Thiền Ảnh lâu, hiển nhiên chính là Nam Cung Thiên Yết cùng Mã Song Ngư vừa thành công vượt qua bức tường phòng vệ của cấm vệ quân trốn ra ngoài.
Đương nhiên, mỗ hoàng đế nào đó vô cùng không hài lòng. Thầm nghĩ, đến khi trở về nhất định phải kêu Bạch Dương hảo hảo “chiếu cố” lại đám cấm vệ quân đó.
Bách Lý Nhân Mã bên kia còn đang nghĩ trả lời thế nào cho tự nhiên một chút. Phóng mắt một cái, liền nhận ra bóng dáng quen thuộc. Y đứng lên vẫy vẫy tay:
– Tiểu Ngư! – Thanh âm bừng bừng sức sống mang theo chút hân hoan vang lên.
Người trong tửu lâu vốn dĩ đã chú ý tới đôi nam tuấn nữ mỹ kia, nay lại thấy hai người họ cùng với hai mỹ nam tử kia có quen biết liền không khỏi cảm khái một phen. Lão thiên gia thiệt bất công nha, trên đời này sao lại nhiều người xinh đẹp như vậy a! Chẳng lẽ mỹ nhân thường họp theo đoàn sao?
– Mã ca! – Song Ngư bên kia cũng thập phần hào hứng đáp lại. Nàng thuận thế chụp lấy ống tay Áo Thiên Yết lôi đến chỗ Mã Bảo hai người.
Tu La tràng nha! – Một đám chúng nhân xung quanh hóng hớt thầm nghĩ. – Này có được tính là tình địch nhìn nhau trào máu họng không a.
– Tiểu Bảo Nhi! – Nhân Mã hào hứng lôi kéo Bảo Bình nói. – Ta giới thiệu với muội, vị này là hảo bằng hữu của ta, cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta, Tức Mặc Phi Ngư.
Vừa dứt lời, cả Thiên Yết lẫn Bảo Bình đều vô cùng kinh ngạc. Tức Mặc Phi Ngư, “Phi ngư phi vũ, thiên hạ nhất kiếm” chính là danh xưng mà chúng nhân giang hồ đương thời đặt cho vị thiếu hiệp nhất kiếm thành danh nơi Mạc Vọng Lâu mấy năm trước. Tức Mặc Phi Ngư một mình một kiếm, một đường đánh lên Mạc Vọng Lâu giam giữ hơn hai trăm thiếu nữ vô tội, giết sạch đám ma đầu khiến dân chúng ghê sợ.
Bất quá… Ánh mắt hai người rơi xuống thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt. Cổ tay nhỏ, vòng eo mảnh khảnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như nguyệt. Tựa hồ còn muốn thấp hơn Bảo Bình một chút.
– Huynh không gạt ta chứ? Tức Mặc Phi Ngư không phải là đại hiệp sao, nàng ấy là nữ nhân a! – Hồng Vũ Bảo Bình một dạng bất khả tư nghị, nói thế nào cũng khó có thể tin được tiểu cô nương này lại chính là giang hồ đệ nhất kiếm được.
– Ta làm sao có thể gạt muội chứ! – Bách Lý Nhân Mã cười cười nói.
– Đúng vậy. Ta thực sự là Tức Mặc Phi Ngư, không gạt cô đâu. – Bên kia Mã Song Ngư sảng khoái cười lớn. Đôi tay trắng như ngọc nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đũa đặt trên bàn. “Phiu” một tiếng, chiếc đũa cắm thẳng vào chiếc cột trụ Thiền Ảnh lâu sâu hơn hai lóng tay.
Bảo Bình bất ngờ, chúng nhân Thiên Ảnh lâu kinh ngạc. Mà Thiên Yết lại là một bộ sửng sốt.
– Phi Ngư đại hiệp. Ngươi thực sự là Phi Ngư đại hiệp? – Đôi mắt Bảo Bình sáng lên, nhào đến đối diện nắm lấy cánh tay của Song Ngư hỏi.
– Ân! Không phải ta còn có thể là ai được chứ! – Khuôn mặt nhỏ nhắn hất lên đầy kiêu ngạo, hiên ngang đứng thẳng hai tay chống hông. Một bộ dáng ta đây anh tuấn tiêu sái, thiên hạ đệ nhất.
– Hừ, nhóc con! – Nhân Mã không vui hừ một tiếng. Ánh mắt liếc qua Thiên Yết đứng bên cạnh Song Ngư khẽ đánh giá. – Không định giới thiệu vị bằng hữu này sao.
– A. Ta chút xíu nữa quên mất. Tiểu Thủy Thủy, đây là nghĩa huynh của ta, Bách Lí Nhân Mã. – Song Ngư vỗ vô trán, một tay lôi kéo, cũng không để ý sắc mặt ai đó hiện tại đen như đít nồi.
Nhân Mã cùng Bảo Bình mím môi nhịn cười không nói. Thiên Yết thì trừng mắt, ý tứ “ai là Tiểu Thủy Thủy của ngươi”, nhìn nàng