[12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm

Chương 16: Quá khứ muốn quên


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm – Chương 16: Quá khứ muốn quên

– Thủy Nhược Hà? – Song Ngư lập tức nghiêng đầu thắc mắc. – Tại sao ta chưa bao giờ nghe về người vậy?

– Ờm, thì là, tại… tại ta chỉ là một thư đồng không chút địa vị, dĩ nhiên cô chưa từng nghe về ta. – Thiên Yết lắp bắp, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn thề, từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh này, người trước mắt, chính là thê tử, à không, là một trong những thê tử của hắn ở hậu cung, cớ gì hắn lại phải ấp a ấp úng như vậy a?

– Ra vậy. – Song Ngư nhún vai, sau đó liền quay người bước đi. Chỉ là chậm rãi cất tiếng. – Vậy, tam vương gia là người thế nào.

– Ừm, là người khá hiền lành, nhưng bên ngoài thì khá lạnh lùng. Một người thông minh, cẩn trọng, đa mưu túc trí, luôn đặt huynh đệ lên hàng đầu. – Thiên Yết đi bên cạnh Song Ngư, nhẹ giọng nói, giống như đang hồi tưởng về quãng thời gian hai huynh đệ hắn còn là Hoàng tử. Mỗi lúc hắn bị phu tử gọi khảo bài, Ma Kết luôn là người nhắc bài cho hắn. Nghĩ đến đây, Thiên Yết bất giác nở nụ cười, khiến Song Ngư không khỏi ngẩn ngơ.

– Ngài ấy tốt vậy sao? – Song Ngư hỏi, – Vậy còn hoàng thượng, ngươi là thư đồng của Tam Vương, chắc cũng đã từng gặp qua hoàng thượng rồi phải không?

Gặp, không chỉ là gặp, hắn chính là hoàng thượng đây, nàng đang muốn hắn tự khen mình, hay là muốn tự mắng mình đây.

– Ừ, ta gặp rồi. Ngài ấy và Tam vương rất giống nhau…


========================================================================

– Hôm nay thực sự đa tạ huynh, giờ ta phải về rồi. – Cự Giải cười nói, sau khi mua xong quà sinh thần cho Thiên Yết và Ma Kết, Sư Tử liền đưa cô đi dạo khắp thành. Toàn là những nơi cô chưa bao giờ được tới, cũng đúng thôi, từ nhỏ đã sống trong hoàng cung, cô dĩ nhiên không có cơ hội ra ngoài.

– Không có gì! Cứ xem như ta và cô có duyên đi. – Sư Tử phe phẩy cây quạt giấy trong tay, ôn hòa đáp. – Ừm, chúng ta còn có thể gặp lại không?

Giọng nói ẩn ẩn tiếc nuối trong khoảnh khắc khiến Cự Giải có cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như, đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn gặp nhau.

– Có lẽ đi! – Khẽ mỉm cười, Cự Giải liền bước đi.

Sư Tử nhìn theo, ánh mắt lưu luyến không rời thân ảnh đang dần đi khuất. Bất chợt, y chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét qua một đường, hoàn toàn khác với vẻ mặt nhu hòa lúc nãy đối với Cự Giải. Nửa khắc sau, thanh âm nửa phần lười nhác, nửa tùy ý vang lên:

– Không cần trốn nữa, ta biết cô đang ở đây.


Thoáng chốc im lặng, ngay lập tức, một bóng bạch y lướt ngang, nhẹ nhàng đáp lại phía sau y. Gương mặt xinh đẹp không cảm xúc, ánh mắt sắc bén trong khoảnh khắc lóe lên tinh quang rồi lại mau chóng tan biến.

– Sao ngươi biết là ta?

– Với khả năng của cô, muốn theo dõi một người không biết chút công phu như Cự Giải thì rất thuận lợi, nhưng muốn qua mặt ta, dĩ nhiên không đơn giản như vậy. – Sư Tử hạ giọng nói, khuôn mặt yêu nghiệt cười đến hại nước hại dân, nhưng lại ẩn ẩn sát khí. Y bước đến trước mặt người kia, từng bước từng bước ép sát cô. Không để cô kháng cự, một bên tay liền vây lấy cô, một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vẻ mặt như đang thưởng thức một thứ rất thú vị. – Băng hồ điệp, a, hay ta nên gọi là Xử Nữ tiểu thư ha.

Đáp lại, là cái xoay mặt cự tuyệt từ người trước mặt. Xử Nữ vùng ra khỏi đôi tay thoạt nhìn thư sinh nhưng lại mạnh mẽ vô cùng kia. Đôi mắt long lanh không một gợn sóng, thanh âm lạnh lẽo lần nữa vang lên:

– Ta biết ngươi nghĩ gì, ta và Cự Giải là bằng hữu. Chẳng qua lúc nãy vô tình nhìn thấy ngươi đi cùng tỷ ấy, tò mò nên đi theo thôi.

– Cô yên tâm, trên đời này ta thể giết bất kì kẻ nào, kể cả cô, duy chỉ có nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương dù là một sợi tóc.


Xử Nữ có chút cảm thấy mình nhìn thấy ảo giác, bằng không, tại sao mỗi lần y nhắc đến Cự Giải, ánh mắt tuyệt đối sẽ mang mười phần ôn nhu mà người bình thường không bao giờ nhìn thấy được.

– Còn nữa, nhân tiện ta muốn thỉnh giáo cô một chút. – Sư Tử cất giọng nghi hoặc nhìn Xử Nữ. – Ta suy đi nghĩ lại không ít lần cũng không thể hiểu, tại sao cô lại giúp Nam Cung Song Tử? Lẽ nào, hai người…

Giọng điệu nghiêm túc cũng xen chút tò mò, nếu như Hoàng Lưu Xử Nữ cô mà có được mấy phần tính cách của Song Tử nhất định sẽ nói hai người họ sắp thành thân, dọa cho người trước mặt một trận. Thật đáng tiếc, cô không những không có phần tính cách đó, ngược lại còn cực kì không muốn dính dáng tới bất kì rắc rối nào. Do đó, liền dứt khoát cắt đứt câu nói của người kia:

– Bọn ta không phải loại quan hệ đó.

– Vậy tại sao… – Hiển nhiên người kia vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

– Ta nợ hắn một mạng, này xem như trả nợ đi. – Xử Nữ cau mày đáp, trước đây chưa tiếp xúc nên chưa biết, hóa ra y lại là một kẻ lắm chuyện như vậy.

– Ai, – Sư Tử vẻ mặt như đã hiểu rõ thở ra một tiếng, sau đó không nhanh không chậm nói một câu khiến Xử Nữ cứng người. – Ta còn tưởng cô đã biết chuyện “tốt” kia của Nam Cung gia mà vẫn nguyện ý ở bên hắn chứ.


– Chuyện tốt là chuyện gì? – Mắt thấy người kia muốn li khai, Xử Nữ lập tức cao giọng hỏi.

Khoảnh khắc Sư Tử quay người đi, trên khuôn mặt yêu nghiệt như có như không nở một nụ cười lạnh lẽo cùng mười phần gian xảo.

– Lẽ nào cô không biết, năm đó người hạ lệnh giết chết toàn bộ ba mươi sáu mạng người của Lưu gia là Nam Cung Mạch Thiên, cố hoàng đế Ngạc Thiên Quốc. – Sư Tử mang vẻ mặt “ngây thơ” hỏi ngược lại. – Ai, cũng không thể trách a, lúc đó cả ta và cô đều chỉ là những tiểu hài tử, ta cũng chỉ là nghe sư phụ kể lại. Năm đó, Lưu Sở Văn biết được bí mật nào đó của hoàng thất Nam Cung gia, hoàng đế liền âm thầm hạ mật chỉ xử tử toàn bộ Lưu gia, tuyệt không chừa người nào. Chậc, khi biết cô giúp Nam Cung Song Tử, ta còn nghĩ cô đã biết rồi, hóa ra…

Từng lời mà y nói ra, khiến Xử Nữ liên tục biến sắc. Không sai, tên của cô vốn phải là Lưu Nguyệt Xử Nữ, phụ thân nàng chính là Lưu Sở Văn – Lưu cố thượng thư nhị phẩm đương triều. Vốn là một danh gia vọng tộc, vậy mà chỉ trong một đêm, huyết tẩy Lưu gia, ngoại trừ cô hôm đó ra ngoài chơi, không một ai thoát được. Trước giờ cô luôn nghĩ, đây là một vụ tư thù, hoàn toàn chưa từng nghĩ… Gương mặt lạnh băng của mẫu thân, còn có toàn thân đầy máu của phụ thân luôn miệng nói cô phải chạy đi, không được để người khác phát hiện năm đó dần dần xuất hiện trong mắt Xử Nữ. Cô áp chế cảm xúc đang mãnh liệt dâng trào trong tim, cố chấp níu lấy một tia hi vọng, trừng mắt với người kia:

– Nếu là thầm hạ chỉ, ngươi làm sao biết? Hàn Sư Tử, chỉ vì muốn ta không giúp Song Tử, ngươi lại bịa ra một câu chuyện như vậy, thực sự quá đê tiện.

– Ha, cô không tin ta? Nếu vậy, cô trực tiếp trở về đối chất với hắn đi. Mà quên, sẵn đây ta nói luôn cho cô biết, Triệu Xử Anh – người có dung mạo giống cô như đúc đó, tên thật là Lưu Nguyệt Xử Anh, nói cách khác, nàng ta chính là tỷ tỷ song sinh của cô. Mặc dù không rõ lý do, nhưng nàng ta thực sự đã thoát khỏi thảm sát năm đó. Xử Nữ, phụ mẫu cùng tỷ tỷ của cô đều chết trong tay người gia Nam Cung, vậy mà cô còn muốn giúp Song Tử, nếu thực sự như vậy, sau khi chết, cô làm sao đối diện với họ đây?

Dứt lời, y lập tức vận khinh công đi mất, trong nháy mắt liền vô tung vô ảnh. Khóe môi khi rời đi còn lưu lại một nụ cười đắc ý. Nam Cung Mạch Thiên, năm xưa là ngươi bất nghĩa trước, hiện tại không thể trách ta bất nhân, huống hồ, ta nói cũng không nói dối. Cha nợ, con trả, ngươi ở dưới suối vàng chống mắt lên mà xem, Hàn Sư Tử ta làm sao hủy diệt giang sơn mà ngươi gầy dựng.

Đợi cho người kia rời khỏi, Xử Nữ toàn thân vô lực dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Hai hàng lệ trong suốt nghẹn khuất hơn mười mấy năm rốt cuộc chậm rãi tuôn trào. Từng tiếng nấc không rõ ràng bật ra dù đã cố gắng kiềm nén. Trong đầu bất chợt hiện ra dung mạo tuyệt thế mà lạnh lùng của người nào đó, nhớ đến cử chỉ nhu hòa của hắn, nhớ tới thanh âm run rẩy ẩn ẩn bi thương của hắn. “Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, rốt cuộc ta phải làm sao đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.