Đọc truyện [12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi – Chương 42: Đừng tự ý nữa!
Nhân Mã được Xử Nữ đưa vào bệnh viện ngay sau đó.
-Cũng may là kiệp nên Nhân Mã không bị mất quá nhiều máu-Bạch Dương thở dài
-Cũng do tớ-Xử Nữ ngã người ra sau
-Cậu không có lỗi đừng tự trách nếu là tớ tớ cũng sẽ trở tay không kiệp với lại Nhân Mã không sao cậu đừng lo-Bạch Dương cười an ủi
Xử Nữ chỉ thở dài như một lời đáp lại chán nản.
-Bạch Dương có người cần cấp cứu-Một bác sĩ có vẻ đứng tuổi vào gọi
-Vâng cháu ra ngay-Bạch Dương cười rồi quay sang Xử Nữ-Trông Nhân Mã cẩn thận,tớ đi đây,gặp cậu sau
Bạch Dương bước ra,Xử Nữ đứng dậy tắt đèn và kéo rèm cửa sổ ra. Ánh đèn bên ngoài chíu vào mờ ảo,tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao cậu lại thích cái thứ ánh sáng ấy nữa.
Bước đến giường Nhân Mã,cậu vuốt mái tóc vàng chanh mềm mại của cô,nhẹ hôn lên trán âu yếm đầy yêu thương.
-Này ngốc,sau này đừng tự làm đau mình nữa,anh không muốn thấy em bị như vậy đâu. Thà là anh bị còn vui hơn đấy
Xử Nữ cười khổ,đôi mắt hướng ra cửa sổ,bầu trời đêm nay thanh tĩnh,yên bình đến lạ thường. Xử Nữ ngắm nhìn một lát rồi chiềm vào giấc ngủ,anh đâu hay biết người con gái ấy đã tỉnh từ lúc nào. Khẽ ngồi dậy tránh để anh thức giấc. Cô nhìn vào gương mặt đang say ngủ của anh thầm mỉm cười
“Chỉ cần anh ổn thì như thế nào em cũng chịu được”
(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)
Song Tử ngồi trong phòng làm việc,anh đang tập trung làm công việc của một chủ tịch trẻ tuổi.
-Mới xuất viện mà anh đã làm việc rồi sao?-Bảo Bình đến từ lúc nào
-A,anh làm cho xong,em đến lúc nào vậy? Công việc tốt không?-Song Tử cười tươi
-Em làm xong việc thì chạy qua đây coi anh có đói không để em đi mua cho anh ăn-Bảo Bình đi ra sau ghế rồi vòng tay ôm Song Tử
-Anh không thích ăn ngoài,anh thích ăn đồ em nấu thôi-Song Tử
-Vậy lát nữa về nhà em nấu cho anh ăn-Bảo Bình cười
Song Tử gật đầu rồi quay lại với công việc của mình nhưng tốc độ làm có vẻ nhanh hơn có lẽ anh đang trông ngóng món ăn do Bảo Bình làm. Đã lâu rồi có nhiều món anh chưa được thưởng thức lại.
Bảo Bình đứng nhìn anh làm,chốc chốc cô lại mỉm cười,hình như cô cười vì hạnh phúc. Cô cứ tưởng sẽ phải mất anh mãi chứ nhưng ông trời hình như không nhẫn tâm làm điều đó với cả hai thì phải.
┏((= ̄(エ) ̄=))┛┏((= ̄(エ) ̄=))┛
Bạch Dương sau khi phẫu thuật xong cho bệnh nhân thì cô bước ra với trạng thái bơ phờ mệt mỏi,cô đã làm quá nhiều trong ngày hôm nay chắc mau già sớm.
Bạch Dương bước vào phòng thấy Xử Nữ đã ngủ,Nhân Mã vẫn tốt nên cô đóng cửa để cả hai nghỉ ngơi.
Bạch Dương bước lên sân thượng nơi mà cô yêu thích nhất bệnh viện ngoài nhà xác thì đây là thiên đường. Bạch Dương ngồi xuống đưa mắt lên nhìn bầu trời đêm
Đêm về bầu trời tĩnh lặng,đẹp đẽ khiến cho tâm hồn cảm thấy nhẹ đi dù cho ban sáng có nặng nhọc đến đâu nhưng có đôi lúc đêm cũng là sự giải toả của nước mắt…
-Em lại lên đây sao?
Anh bước tới cô,ngồi xuống cạnh,cùng hướng mắt lên bầu trời
-Em làm xong nên muốn lên đây thôi-Bạch Dương cười
-Em là một người nội tâm rất nhiều tâm sự đúng không?-Anh vuốt mái tóc cô âu yếm
-Sao anh lại nói vậy?-Bạch Dương nghiêng đầu nhìn anh
-Vì ai thích bầu trời đêm đều như vậy
-Vậy anh có muốn sang sẻ với em không?
-Thì anh nói vậy cũng là ý muốn thế mà
Anh cười nụ cười thoải mái,ngốc nghếch của một tên con trai trưởng thành
-Nỗi buồn của em toàn về anh thôi-Bạch Dương cười nhìn lên bầu trời
-Anh làm em buồn nhiều lắm sao?-Anh nhìn cô khẽ nhíu mày
-Không phải,chỉ là lúc trước chúng ta chưa hiểu nhau thôi
-Ừ
Không gian yên tĩnh,chỉ còn có tiếng gió thổi qua. Hai con người một suy nghĩ,một tình yêu và một niềm đau.
Tất cả cũng qua nhưng sau đó tình yêu lớn hơn hay là chia xa?
Cho em câu trả lời mà đi? Rằng chúng ta đã hiểu nhau hơn chưa? Hay chỉ là sự nhất thời yêu thương?
Em sợ ngày mai thức giấc không có anh. Em sợ cảm giác cô đơn đau thắt từng cơn.
Em à,bầu trời này rộng và cao thì tình yêu của anh dành cho em cũng vậy nhưng em có biết không?
Giữ chúng ta có như bầu trời ấy không? Về đêm nhưng vẫn có vì sao thắp sáng thì tình yêu sóng gió có vượt qua?
Đừng tự ý rời xa anh vì anh cần em…
Đêm lặng và ta yêu nhau,dành cả tuổi thanh xuân và cuộc đời cho nhau…
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
Cự Giải đang viết tiếp cuốn tiểu thuyết của mình. Bên ngoài trời mưa nhưng không lớn chỉ nhẹ nhàng. Bất chợt cô liên tưởng đến anh và cô…
“Trong cơn mưa nhẹ có gió lớn như tình yêu của anh và em đến nhẹ nhàng trong sóng gió”
Cự Giải tập trung viết cho xong chương thứ 8. Chương này có vẻ đã làm cô hao tốn sức.
Cự Giải viết đến tận 11:40 mới xong,đóng laptop lại cô khẽ vươn người ra sau.
-Bạch Dương chắc hôm nay không về rồi-Cự Giải mệt nhìn giờ trên màn hình điện thoại,chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ
Chợt điện thoại cô rung lên
“Xuống mở cửa!”
Tin nhắn từ Ma Kết,Cự Giải lập tức chạy xuống
-Chào anh,sao lại đi khuya thế này?-Cự Giải nhíu mày hỏi
-Anh biết hôm này Bạch Dương trực đêm và em ngoài làm bánh ngọt thì nấu nướng dở tệ mà còn lười ra ngoài ăn với lại giờ này cũng khuya rồi nên anh nấu cơm mang sang cho ăn đây-Ma Kết xoa đầu Cự Giải
Cự Giải mỉm cười nhìn anh. Sau khi Ma Kết vào nhà thì cả hai ngồi xuống bàn và ăn nhưng món ăn Ma Kết nấu. Món ăn anh nấu rất ngon,từng mùi vị khiến người khac chỉ muốn ăn thêm thôi.
Ăn xong thì Ma Kết rửa chén còn Cự Giải thì đứng kế bên hỏi hang anh
-Anh đi làm mệt lắm rồi sao còn lo cho em nữa?-Cự Giải thương Ma Kết khi thấy mắt anh thâm quần đi
-Anh không sao,lo cho em thì anh còn lo cả đời chứ có phải riêng bây giờ đâu-Ma Kết cười
Từng lời nói của anh như ăn sâu vào tâm trí và trái tim của Cự Giải. Anh trầm lặng và nhẹ nhàng tựa hồ nước lạnh nhưng càng sâu thì lại càng ấm áp. Anh không nói nhiều rằng anh yêu em hay anh thương em mà anh chỉ cần hành động thôi cũng đủ khiến cô biết anh yêu cô đến nhường nào.
Sau khi hoàn thành công việc rửa chén của mình Ma Kết đi tắm còn Cự Giải thì xem TV.
-Xem vậy đủ rồi,đi ngủ-Sau 40 trong phòng tắm Ma Kết bước ra lấy romote tắt TV
-Em đang xem mà-Cự Giải xịu mặt
-Ngủ-Ma Kết không thèm nói nhiều mà bước tới tắt đèn
Cự Giải cũng đành ngoan ngoãn nằm trong lòng Ma Kết
-Ngủ đi,em mệt rồi đừng cố sức mà coi mấy cái chương trình có thể xem lại đó nữa. Em có thể xem lại một chương trình TV nhưng sức khoẻ em khó lấy lại-Ma Kết thì thầm,xoa đầu cô
-Em biết mà-Cự Giải ngoan ngoãn gật đầu
Cả hai chiềm giấc ngủ sâu,ngoài trời yên tĩnh những vì sao như đang ngắm nhìn họ.
“Chỉ cần em còn yêu thì anh sẽ còn ở đây”
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
Bảo Bình nấu một bữa cho cô và Song Tử. Bữa tối đầu tiên trong những ngày tháng sóng gió của họ
-Ngon không anh?-Bảo Bình mỉm cười hỏi
-Ngon-Song Tử gật đầu mỉn cười
Từng món ăn Bảo Bình nấu đều rất ngon chỉ cần nhìn thôi là đã muốn ăn rồi nhưng với Song Tử thì cho dù có không ngon nhưng chỉ cần là cô nấu cho anh thì đối với anh đó cũng là hảo vị
-Em muốn xem sao băng không?-Song Tử
-Dạ muốn-Bảo Bình gật đầu ngay vì cô rất thích xem sao bằng. Ngày trước cô và anh vẫn thường hay thức khuya xem sao băng rồi chụp hình lại cho nhau xem nhưng toàn là anh chụp được chứ còn cô thì do không thức khuya nỗi nên không khi nào chụp được
-Ăn nhanh đi rồi anh dẫn lên sân thượng xem
Cả hai ăn xong rồi cùng lên sân thượng. Đêm nay rất đẹp yên bình với những cơn gió nhẹ thổi qua,phong cảnh thật bình yên khiến người ta chỉ muốn như thế này mãi.
-Anh sẽ ước gì?-Bảo Bình hỏi
-Bí mật-Song Tử đưa tay lên miệng ra hiệu bí mật
-Em thì chỉ cần bên anh vậy là đủ rồi-Bảo Bình nhìn lên bầu trời cười tít mắt như đứa trẻ
Song Tử nhìn Bảo Bình rồi ôm cô vào lòng,xoa đầu
-Vậy thì em phải cố thức mà ước-Song Tử hôn lên mái tóc mềm thoang thoảng mùi hoa hồng
3:00 AM
Song Tử mỉm cười nhìn người con gái gục trong lòng anh ngủ ngoan. Rồi anh ngước lên bầu trời lấy điện thoại ra và chụp lại.
Một ngôi sao sáng bay ngang qua đó chính là sao băng. Ngôi sao của điều ước,ngôi sao của hy vọng…
“Em là sao băng của anh rồi nên anh không cần ước nữa”
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
Kim Ngưu mệt mỏi đóng hồ sơ và các bảng báo cáo lại. Từ khi anh thay cha mình thì công ty càng phát triển hơn nữa nhưng bù lại Kim Ngưu chẳng còn thời gian rảnh rỗi mà phải lao đầu vào công việc đến khuya mới xong.
Anh đứng lên định về thì thấy phòng giám đốc vẫn sáng đèn,khẽ nhíu mày anh bước đến gõ cửa. Một cô gái mái tóc hồng phấn,đôi mắt buồn ngủ nhìn anh cười
-Anh xong rồi hả?
-Sao em chưa về?-Kim Ngưu trừng mắt nhìn cô
-Em chờ anh với lại cũng phải giúp anh chứ làm sao để anh một mình mà làm hết chứ?-Cô cười
-Ngốc quá,phải tự lo cho bản thân chứ-Kim Ngưu ôm cô vào lòng
-Em vẫn khoẻ mà-Cô dụi dụi đôi mắt
-Về thôi-Kim Ngưu
Kim Ngưu đưa cô về nhà,suốt quãng đường,cô đã ngủ say
-Vậy mà bảo hay lắm,ngốc-Kim Ngưu nhìn cô lắc đầu cười
Kim Ngưu đưa cô vào phòng,kéo mền ngang người cho cô rồi khẽ hôn lên trán cô như một lời chút ngủ ngon muộn.
Anh bước lại bàn làm việc mở hộc tủ ra có một cái hộp đỏ nhỏ,anh bước lại gần cô nắm lấy bàn tay ấy và đeo một chiếc nhẫn lên tay cô
-Thiên Bình à,vì em ngủ rồi nên anh đồng ý thay em vậy,ngủ ngoan,anh yêu em-Kim Ngưu hôn lên đôi môi Thiên Bình
“Bên anh và đừng đi đâu cả”
≧◉◡◉≦≧◉◡◉≦≧◉◡◉≦
Thiên Yết đến nhà Song Ngư thì thấy toàn bộ tối thui,anh nhíu mày bước lên phòng cô thì thấy cô đang vừa ăn bánh vừa xem hài. Khẽ lắc đầu rồi gõ cửa trêu chọc
-Ơ anh đến lúc nào vậy?-Song Ngư giật mình rồi cười chạy tới ôm lấy Thiên Yết
-Mới đến thôi 12:15 rồi sao em còn chưa ngủ?-Thiên Yết âu yếm vuốt mái tóc cô
-Em chưa buồn ngủ với lại em mới từ trụ sở về thôi,Nhân Mã bị tai nạn nên em cũng mới thăm cậu ấy xong-Song Ngư kéo tay Thiên Yết ngồi xuống ghế
-Anh nghe Xử Nữ nói rồi,nhưng làm gì làm em cũng phải lo mà đi ngủ sớm thức khuya quá không tốt đâu,em lớn rồi đừng để anh phải nhắc hoài chứ-Thiên Yết
-Em biết rồi mà,anh ăn gì chưa?-Song Ngư cười tươi
-Anh ăn rồi thế em ăn chưa?-Thiên Yết xoa đầu cô
-Lúc nãy em ăn trự sở rồi-Song Ngư gật đầu
Thiên Yết như nhẹ lòng khi biết cô đã ăn rồi vì Ngư là một người hay bỏ bữa nhưng lại là người ham công tiếc việc không biết lo cho sức khoẻ của mình.
-Được rồi bây giờ thì đi ngủ cho anh-Thiên Yết đứng lên tắt đèn và TV
-Ngủ sớm quá à-Song Ngư phụng phịu
-12:25 rồi đi ngủ không nói nhiều-Thiên Yết trừng mắt
Song Ngư đành lủi thủi vào phòng tắm vscn rồi đi ngủ. Nói là không buồn ngủ chứ thật ra Song Ngư buồn ngủ lắm rồi,vừa nằm xuống là cô ngủ ngay. Còn Thiên Yết thì cười nhìn cái con người đang ngủ ngon lành kế bên anh
-Toàn cãi bướng-Thiên Yết mỉm cười hôn lên mái tóc cô
Đêm chỉ cần ôm em vào lòng thì anh sẽ ngủ ngon không cần biết hay lo nghĩ về ngày mai sẽ ra sao chỉ cần hôm nay có em ở đây và bên anh.