Đọc truyện [12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi – Chương 40: Duyên?
Xử Nữ tản bộ vòng quanh bệnh viện,anh đi với điếu thuốc hút dở trên tay. Có lẽ hôm nay Xử Nữ đã hút nhiều,thường ít khi anh đụng vào thuốc nhưng có lẽ hôm nay vì căng thẳng và suy nghĩ đủ chuyện nên Xử Nữ hút hơi nhiều.
Trầm lặng nhả làn khói thuốc trắng bay lên và tan vào không trung thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh.
-Anh hút nhiều quá đó-Nhân Mã bước tới trên tay cầm hai lon nước ngọt
-Anh biết-Xử Nữ gật đầu
-Vậy sao? Có chuyện gì với anh à?
-Không hẳn đâu
-Vậy chứ sao?
-Chỉ là anh suy nghĩ vào chuyện thôi
-Chuyện gì mà khiến anh hút nhiều vậy?
-Anh thử nghĩ nếu như hôm đó cô ta không chịu khai ra thì em có tin anh không? Và em có chấp nhận hắn ta không?
-Anh vẫn còn nghĩ về nó sao?-Nhân Mã nhìn Xử Nữ
Anh ít khi nghĩ nhiều về chuyện đã qua nhưng hôm nay anh đã nghĩ thật nhiều về chuyện đó, thật tình Nhân Mã cũng không biết trả lời làm sao
-Không phải anh thù lâu nhớ dai chỉ là nếu trường hợp như vậy thôi-Cười trừ
-Em cũng không biết,vì lúc đó cảm xúc chi phối con người mặc dù em đã nói là em sẽ luôn tin anh. Nhưng nếu trường hợp là vậy thì chắc là em cần thời gian để bình tĩnh trở lại-Nhân Mã đứng dậy bước đến chỗ Xử Nữ,cô ôm anh vào lòng,khẽ vuốt mái tóc xám khói của anh
-Thời gian cũng có thể làm thay đổi tất cả,nói đi nói lại cũng là duyên-Xử Nữ kéo Nhân Mã vào lòng,ôm chặt thân ảnh nhỏ bé mà anh yêu thương
Ngoài trời,từng đợt gió trước khi mưa thổi mạnh đến nổi cách một bức tường vẫn cảm thấy lạnh. Đôi lúc tự hỏi là do cảm giác hay là thực tại?
Nhân Mã và Xử Nữ im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Con người đến với nhau vì duyên,yêu nhau vì nợ nhưng hết duyên lẫn nỡ thì sẽ xa nhau. Có lẽ cô và anh còn duyên sâu nợ lớn nên vẫn còn bên nhau mặc dù gặp nhiều chuyện không hay.
Nhân Mã thiếp ngủ trong lòng anh từ lúc nào,đôi mắt nhắm hờ,mái tóc vàng chanh xoã dài trên tay anh. Phút chốc nhìn tất cả càng khiến Xử Nữ không muốn mất cô. Không vì cô đẹp,vì thể xác chỉ là vì yêu và duyên còn mà thôi.
Mưa cũng trút xuống mặt đường trắng xoá nhưng không có nghĩa sẽ xoá đi yêu thương hay nỗi buồn của mình
“Kiếp này như vậy với anh là quá đủ”
(✿◠‿◠)(✿◠‿◠)(✿◠‿◠)
Song Tử tỉnh dậy trong phòng hồi sức,Song Tử mệt mỏi nhìn xung quanh
-Còn sống sao?-Song Tử nở nụ cười khẽ
-Tỉnh rồi hả?-Bạch Dương bước ra từ phòng thuốc
-Cảm ơn cậu-Song Tử cười
-Cậu làm tớ sợ mấy lần,tim cứ tự nhiên yếu nhịp may mắn là cậu qua khỏi-Bạch Dương
-Vậy là số tớ cũng lớn quá đấy,mà Bảo Bình đâu rồi?-Song Tử nhắc đến Bảo Bình
-Cậu ấy ở phòng của tớ còn đây chỉ là phòng hồi sức thôi,cậu đợi một lát tớ sẽ đưa cậu ấy tới đây
-Cảm ơn cậu
Vừa nghe tin Song Tử đã tỉnh lại Bảo Bình nhanh chóng cùng Bạch Dương đến phòng hồi sức
-Song Tử-Bảo Bình như chưa tin vào mắt mình,mọi thứ như dừng lại khi anh nhìn cô và cười
-Chào buổi tối Bảo Bảo-Song Tử nở nụ cười đặc trưng
Bảo Bình cười nhưng nước mắt lại rơi,cô chạy đến ôm lấy anh thật chặt cho thoải nỗi lo sợ,nhớ thương bao lâu nay mà cô và anh phải chịu đựng
-Ngoan nào,đừng khóc-Song Tử vuốt mái tóc đen mềm mượt của cô
-Song Song…-Bảo Bình khóc gọi tên anh
Còn anh chỉ ngồi để cho cô khóc,khẽ dỗ dành bằng hành động cho tới khi cô bình tĩnh lại
-Khi nào xuất viện anh sẽ đưa em đi chơi chịu không?-Song Tử cười
-Anh mới ra viện thì đừng có đi lung tung chứ
-Anh đi với em chứ có đi một mình đâu
-Rồi lỡ có chuyện gì rồi sao?
-Em lo
-Tất nhiên là em sẽ lo cho anh nhưng em muốn anh khỏe hẳn cơ
-Được rồi,nhưng anh vẫn sẽ đưa em đi,vì sắp tới công ty cũng nhiều việc anh sợ sẽ không có thời gian cho em nữa
-Không sao đâu mà,anh cứ lo công việc đi,khi nào xong rồi lo bù cho em
-Sao em ngoan đột xuất vậy?
-Em ngoan nào giờ rồi
-Hồi ấy anh ôn thi mà còn nằn nặc đòi đi chơi mà,sao bây giờ ngoan quá vậy hả? Hay hôm nay trời mưa?
-Anh thôi nha,em lớn rồi mà
-Giỡn thôi,anh hiểu mà,ngoan,anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho em,bé con
-Thương mày ghê á,Song Tử
-Ờ tao cũng thương mày nhưng mày hỗn quá rồi đấy
-Lâu lâu trở lại xưng hô thôi mà
-Tự dưng thấy thương em
-Tất nhiên là anh phải thương em rồi
-Biết tại sao nói vậy không? Sao mặt tự hào quá vậy?
-Tại sao?
-Tại em khùng quá nên anh sợ người ta khổ nên anh phải vì thiên hạ nên phải xả thân yêu em
-Anh…anh quá đáng,đồ song long,em cho anh chết
Cả hai cứ cười đùa như thời cấp 3 nhưng có lẽ bây giờ họ đã trưởng thành hơn và có suy nghĩ chính chắn,hơn hết cả hai đều biết chờ đợi và hy vọng vào nhau.
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
-Con thực sự muốn như vậy sao?
-Vâng con quyết định rồi,tất cả cũng vì cả hai,con không muốn sống với nhau miễn cưỡng vì người khác
-Nhưng không phải con yêu nó sao?
-Đúng,con yêu anh ấy nhưng hạnh phúc của con là thấy anh ấy hạnh phúc chứ không phải ép buộc người khác là của mình để rồi sống trong dày vò
-Ừm,ta hiểu con,tuỳ con quyết định,ta không có ý kiến,con đã lớn nên hãy tự quyết định cho chính cuộc sống của mình
-Con cảm ơn cha
“Tất cả kết thúc là nên trở về nơi bắt đầu của nó. Nơi mà nó thuộc về để bắt đầu và kết thúc”
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Song Ngư ngồi trong phòng làm việc,ánh mặt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ,hôm nay nắng thật dịu nhưng sao nó cứ có gì đó thật buồn và âu sầu,hay nó đang buồn cùng cô?
-Song Ngư,em vẫn chưa nguôi buồn sao?-Lâm Kiệt bước vào
-Anh đừng lo em không sao-Song Ngư nở nụ cười trừ
-Thực sao? Em nói đôi dở tệ-Lâm Kiệt
-Chẳng gì là mãi mãi buồn cũng sẽ qua-Song Ngư nói vậy nhưng trong thâm tâm cô biết rằng cái buồn này sẽ đeo bám cuộc sống cô mãi mãi
-Sao em không bắt đầu một cuộc sống mới chứ?-Lâm Kiệt
“Cuộc sống mới sao? Nó đây có đơn giản”
-Anh có biết một cái cây chuyển từ mùa đông sang xuân như thế nào không? Nó cũng phải có 1 quá trình biến đổi,thì em cũng vậy cuộc sống mới nói ra đơn giản lắm nhưng làm không bao giờ dễ như nói-Song Ngư cười trừ
-Anh không hiểu tại sao em cứ nhất nhất phải yêu hắn?-Lâm Kiệt
-Yêu không lý do,yêu là sự khó hiểu mà con người tạo ra trong tâm trí mình,chính em còn không hiểu tại sao em lại yêu anh ấy như vậy-Song Ngư rũ đôi mắt buồn xuống. Màu đồng tử xanh lục như sống động khi nó chứa đựng nỗi buồn và nước mắt
Lâm Kiệt chỉ biết nhìn Song Ngư mà đau sót,tại sao cô không nghĩ đến anh? Tại sao luôn nghĩ về Thiên Yết? Anh thua hắn sao?
Từ xa có một người con gái đứng nhìn hai người,cô nở nụ cười buồn
“Sau những gì em làm cho anh thì em vẫn chỉ là kẻ đơn phương ngu ngốc và anh cũng vậy. Tất cả chỉ là số không tròn trĩnh.”
Quay đi để chôn giấu nước mắt của mỗi người. Im lặng để âm thầm chịu đựng nỗi đau đang dáy lên trong lòng mỗi người.