Đọc truyện [12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi – Chương 38: Liệu chúng ta có thể…?
Bảo Bình ngồi bên giường bệnh của Song Tử,một tiếng nữa là anh sẽ phẫu thuật ghép tim. Một tiếng nữa quyết định cô có mất anh hay là không
-Bảo Bình đừng suy nghĩ nữa,dù thế nào anh cũng bên em mà-Song Tử cười nụ cười không một chút lo lắng vướng bận
-Song Tử,em không muốn đây là lần cuối em thấy anh cười-Bảo Bình nắm lấy bàn tay Song Tử,giọng nói đầy nỗi buồn
-Anh biết,anh cũng không muốn đây là lần cuối anh được nắm tay em,nhưng mà có những thứ ông trời sắp đặt chúng ta không thể cãi lại,cứ bình thường đi Bảo Bảo-Song Tử an ủi Bảo Bình như cũng chính là đang an ủi lấy bản thân mình
-Song Tử,anh hứa với em đi là sẽ không sao được không anh?-Bảo Bình càng lo sợ trong lòng cô cứ nóng lên như lửa đốt
-Bảo Bảo anh….
-Anh hứa đi-Bảo Bình bật khóc như sợ sẽ không còn gì để hy vọng
-Ừ,anh hứa…ngoan nào-Song Tử ngồi dậy mỉm cười ôm Bảo Bình vào lòng
Bảo Bình cứ ôm Song Tử mà khóc,cô sợ,sợ lắm nếu ngày mai cô lại ôm anh nhưng anh không cười và ôm lại cô như bây giờ nữa
Bên ngoài mọi người chỉ biết đứng nhìn,lòng ai cũng sót xa vì họ cũng sợ,nỗi sợ mất đi một người bạn tri kỷ và một phần kỷ niệm thiếu vắng.
Bạch Dương bước đến phòng bệnh,mọi người lui ra cho cô ấy vào. Cô bước vào cất giọng run run như cũng sợ tính mạng của chính bản thân mình
-Tới giờ phẫu thuật rồi-Bạch Dương không dám nhìn thẳng vào Song Tử cũng như Bảo Bình
-Tớ biết rồi-Song Tử gật đầu rồi quay sang Bảo Bình
-Sẽ ổn thôi-Song Tử nói rồi cậu được bác sĩ đưa đến phòng phẫu thuật
Tất cả đều theo đến đó,đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại,tất cả mới yên vị chỗ ngồi. Mặt ai cũng căng thẳng,hồi hộp
Thiên Yết,Sư Tử,Xử Nữ,Kim Ngưu và Ma Kết thì không chịu nỗi không khí nghẹt thở này nên đã đi ra ngoài khoa tim. Một phần khác cũng là vì sự khó đối mặt của Yết và Ngư khiến không khí thêm nặng nề. Một phần cũng không muốn chính mình phải bật khóc
Bước ra khỏi khoa tim họ ngồi xuống ghế đá, châm một điếu thuốc,ngồi đó và theo đuổi suy nghĩ riêng
-Thiên Yết-Sư Tử bất chợt gọi tên cậu
-Sao?
-Có cần phải làm như vậy không?-Sư Tử nhả một làn khỏi trắng bay lên rồi tan đi
-Tao không biết-Thiên Yết trầm ngâm
-Mày làm vậy được ích gì,sống với Hoàng Như không tình yêu mày nghĩ đi cuộc sống mày sẽ ra sao?-Xử Nữ cười,nụ cười khinh rẻ cuộc sống hôn nhân của bạn mình
-Mày đừng hỏi tao chính tao cũng đang không biết đây. Tao thật thấy nực cười,đính ước quái quỷ gì thế này? Sao tao lại không có điều kiện huỷ hôn như mày chứ Ma Kết?-Thiên Yết cười chính bản thân mình
-Mày hiểu vì sao mà,tao chỉ thấy mày và Song Ngư thật nghiệt duyên thôi-Ma Kết nhếch mép
-Nghiệt duyên sao?-Thiên Yết nói nhỏ
-Đúng là nghiệt duyên-Thiên Yết cười khẩy
-Hôm qua tao và Cự Giải có đến nhà Song Ngư,nó buồn lắm,vật vã như xác sống vậy-Ma Kết rảy tàn thuốc,giọng nói chua xót
-Thiên Yết tao nghĩ mày nên xem lại đi-Kim Ngưu nhìn Thiên Yết
-Tao mệt rồi chả muốn làm gì nữa,rồi nó cũng sẽ biến mất như khói thuốc thôi-Thiên Yết nhìn khói thuốc bay lên
-Nhưng mày không thể so tình cảm với khói thuốc-Kim Ngưu dụi điếu thuốc đi
-Ừ nhưng sẽ mờ đi giống như khi nó bay lên-Thiên Yết cười buồn
Mọi thứ không thể so sánh với khói thuốc nhưng hãy so sánh với điếu thuốc khi dập tắt và khói thuốc khi nó tan vào không trung
(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)(=^・ω・^=)
Hoàng Như bước vào phòng Thiên Yết khi anh đã đi. Cô ít khi có cơ hội bước vào phòng anh có cũng chỉ là đứng ngay cửa mà thôi.
Hôm nay cô bước vào đây,cô thấy mình như chiềm vào tình yêu giữ anh và cô gái kia,trong phòng anh rất nhiều tấm hình của cô ấy. Anh đặt khắp nơi.
-Cô ấy thật đẹp-Hoàng Như cầm một khung hình lên ngắm nhìn bức ảnh trong đó,mỉm cười chua chát
Cô gái tên Song Ngư có vẻ đẹp hồn nhiên và vô tư,nụ cười ngây thơ,xinh đẹp có lẽ Thiên Yết yêu cô ấy là vì thế.
Hoàng Như ngồi đó một lúc,cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớn,đôi mắt buồn thẩm sâu,bất chợt đôi môi cô mỉm cười
-Mọi thứ nên như vậy-Hoàng Như đứng dậy bước ra ngoài cánh cửa khép lại như chôn nỗi buồn tại đây
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Trong phòng phẫu thuật Bạch Dương và các bác sĩ khác đang tập trung ghép tim cho Song Tử
Bạch Dương lo sợ đến nỗi nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mạnh và nhanh. Mồ hôi cô đổ ra như tắm,tay run run nhưng vẫn cố giữ chặc nhưng dụng cụ y tế
“Song Tử,cậu phải sống,làm ơn”
Bạch Dương như muốn khóc vì lo sợ. Chưa bao giờ cô thấy lo sợ như lúc này cả. Trong đâu cô nghĩ đến Bảo Bình nếu Song Tử không qua khỏi cô biết ăn nói sao với cậu ấy?
Tiếng máy đo nhịp tim bỗng nhiên báo hiệu tim yếu
-MAU TRỢ TIM GẤP ĐI,NHANH LÊN-Bạch Dương hét lên tất cả y tá nhanh chóng trợ tim cho Song Tử
“Này đừng đùa,cậu sẽ sống đúng không?”
Bạch Dương cố gắng tập trung cao độ với hy vọng mọi chuyện sẽ ổn
Bên ngoài không khí nặng nề cũng không kém gì bên trong. Từng người cứ đi đi lại lại,đứng ngồi không yên,lâu lâu lại đến bên cửa cố nhìn vào trong xem tình hình
Nhưng Bảo Bình vẫn là người chịu sức ép lớn nhất với nỗi lo lắng dày vò tâm trí cô. Nhịp tim cô đập mạnh chóc chóc lại thắt lại.
Bảo Bình sợ đến nỗi khóc không được chỉ biết cắn chặt môi như sang sẻ nỗi đau của trái tim
-Bảo Bảo sẽ ổn thôi mà-Nhân Mã an ủi Bảo Bình
-Bình tĩnh đi Bảo Bình,cậu phải tin Song Tử chứ-Song Ngư nở nụ cười trấn an
-Còn 20 nữa,cố lên Bảo Bình-Cự Giải nhìn đồng hồ rồi nhìn Bảo Bình sắc mặt ngày càng xanh
-Bảo Bình,ổn thôi,ổn thôi mà-Thiên Bình ôm Bảo Bình vào lòng chính cô cũng đang khóc. Cô không chịu nỗi khi thấy cảnh này,thực sự cô cũng lo lắm nếu Song Tử xảy ra chuyênn thì Bảo Bình sẽ ra sao?
Chờ đợi
Hy vọng mong manh
Lo lắng
Hồi hộp
Mọi chuyện sẽ ổn chứ?
1 tiếng đã trôi qua
Mọi thứ ngày càng căng thẳng khi thời gian Song Tử phẫu thuật sắp kết thúc.
Tất cả hồi hộp khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Người ta đẩy một chàng trai nằm trên giường ra.
Bạch Dương cũng bước ra,trong mặt cô vẫn còn xanh và mồ hôi vẫn còn đổ ướt cả gương mặt
-Song Tử sao rồi?-Bảo Bình là người chạy đến đầu tiên,ánh mắt lo sợ,đôi tay run run đan vào nhau
-Cậu ấy….