[12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi

Chương 25: Gặp lại sẽ ra sao? (P1)


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Thích Thì Yêu Thôi – Chương 25: Gặp lại sẽ ra sao? (P1)

Bạch Dương thức dậy,nhìn đồng hồ chỉ mới 6:00 sáng cô vào phòng tắm vscn rồi sang phòng Tiểu Giải xem đã thức chưa
Khẽ mở cửa ra,Cự Giải vẫn ngủ say trên giường. Bạch Dương thở dài, cô biết Cự Giải đã mệt lắm rồi
Bước xuống phòng ăn,Bạch Dương nấu cho Cự Giải vài món ăn rồi làm lẹ cho mình cái bánh mỳ thịt. Xong tất cả cô thay đồ rồi đến bệnh viện.
-Bạch Dương à,có người trong ca của em đấy-Tiếng của Minh Hàn
-Em biết rồi-Bạch Dương bước nhanh vào phòng
Cô thấy một người con trai cao 1m8 mái tóc đen undercut,đôi mắt đỏ lạnh băng… Người này…
-Sư Tử…-Bạch Dương nói nhỏ đủ đến cô nghe
Hít thật sâu để giữ bình tĩnh,cô bước vào ngồi vào bàn làm việc,sau khi khám cho anh cô gượng gạo nói
-Anh không sao,chỉ là nhức đầu thôi,tôi đi lấy thuốc cho anh-Bạch Dương đứng lên quay đi
Ra ngoài cô ôm lấy lòng ngực mình,cô nghe rõ nhịp tim mình đập liên hồi.
“Không nhớ em sao?”
Bạch Dương lê bước đến chỗ lấy thuốc,cố gắng không để người khác thấy cô buồn
-Em sao thế Dương nhi?-Minh Hàn hỏi thăm
-Không sao-Bạch Dương trả lời cho qua rồi bước ra ngoài
“Tại sao lúc nào em cũng lạnh lùng với tôi”
Bạch Dương quay lại phòng thì thấy một người con gái chăm sóc cho anh trông rất thân mật. Vậy là…4 năm cô cũng có câu trả lời
-Thuốc của anh đây uống theo toa-Bạch Dương lạnh lùng để thuốc bên cạnh anh rồi quay đi
-Đứng lại-Anh gọi lại giọng trầm khiến cô dừng bước
-Có chuyện gì?-Bạch Dương cắn môi hỏi
Anh không trả lời chỉ bước qua cô nhưng trước khi bước khỏi cửa anh nói nhỏ vào tai cô
-Chào,Bạch Dương-Rồi anh bước đi còn cô như người chết đứng ánh mắt vẫn nhìn theo anh
“Tại sao? Anh…”
Nước mắt lăn trên khoé mi nhưng cô nhanh gạt đi
-Người đó là ai vậy?-Minh Hàn đến từ lúc nào
-Để làm gì?-Bạch Dương không mấy quan tâm anh
-Bạn trai cũ em sao?-Minh Hàn
-Không-Bạch Dương vẫn dán mắt vào điện thoại
-Hắn là gì của em?-Minh Hàn quay mặt Bạch Dương đối diện mình

-Không liên quan đến anh-Bạch Dương hất tay Minh Hàn ra rồi bước ra khỏi phòng
Minh Hàn căm hận nhìn theo bóng Bạch Dương khuất dần
Tại sao cô không chọn anh? Tại sao chứ?
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
Bạch Dương ra khỏi bệnh viện thì gặp Nhân Mã
-Cậu đi đâu đây?-Bạch Dương hỏi
-Tớ đi ngang qua thôi,mà này sao cậu ra đây không đi làm sao?-Nhân Mã
-Tớ mới gặp Sư Tử-Bạch Dương dựa vào xe Nhân Mã đôi mắt mệt mỏi nhìn phía trước
-Cậu ấy nhận ra cậu không?-Nhân Mã hỏi Bạch Dương nhưng đã biết trước kết quả rồi
-Biết kết quả mà còn bày đặc hỏi à-Bạch Dương cười nửa miệng
-Hôm qua tớ nghe Song Ngư bảo cậu ấy thấy Xử Nữ-Nhân Mã thở dài giọng nói trầm buồn
-Thế sao? Ma Kết,Xử Nữ,Sư Tử đã xuất hiện ngay trước mắt nhưng họ xem mình là người dưng-Bạch Dương rũ đôi mắt xuống
-Nghe nói Bảo Bảo cũng thấy Song Tử ở trên cây cầu hồi ấy Bảo và Song hay tới-Nhân Mã
-Thấy là vậy chỉ mình nhớ họ,Sư Tử hình như có bạn gái mới rồi,sáng nay tớ thấy 1 cô gái đi cùng cậu ấy-Bạch Dương vuốt mái tóc ngược ra sau,khuôn mặt mệt mỏi lộ ra
-Vậy cậu sẽ làm gì?-Nhân Mã nhìn xa xăm hỏi
-Không biết nữa-Bạch Dương lắc đầu
-Cậu có thấy Sư Tử tàn nhẫn không?-Nhân Mã
-Không-Bạch Dương
-Thôi đi uống vài ly không?-Nhân Mã như muốn giải thoát nỗi buồn
-FBI đây sao?-Bạch Dương cười xéo
-FBI cũng là người mà-Nhân Mã bỉu môi
-Ừ thì đi-Bạch Dương gật đầu
Cả hai đến 1 quán bar nổi tiếng,gọi cho mình 2 chai rượu vang. Từng ly từng ly cứ rót rồi uống,Bạch Dương và Nhân Mã cũng say nên không còn biết trời trăng gì….
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Cự Giải thức dậy thì đã 11:30 rồi,cô nhìn quanh nhà vắng lặng đoán là Bạch Dương đã đi làm rồi. Cô vscn xong rồi xuống bếp lục đục tìm đồ ăn lót dạ
“Mỳ ý của cưng đây,chế đi làm chiều về,ăn xong rồi làm gì làm!
Bạch Dương”
Đó là mẫu giấy note ghi lại lời nhắn của Tiểu Dương dán bên cạnh dĩa mỳ ý được bao bọc kỹ càng

Cự Giải khẽ cười rồi đem dĩa mỳ đi hâm nóng lại rồi vừa ăn vừa suy nghĩ ý cho cuốn sách mới
Điện thoại Cự Giải bỗng vang lên là số máy lạ
-alo?….Cự Giải xin nghe….alo?…ai vậy ạ?-Cự Giải cứ nói nhưng đầu bên kia đáp lại bằng sự im lặng rồi cúp máy ngang
-Ai vậy ta?-Cự Giải nhìn số điện thoại khẽ nhăn mày
.
.
.
“Chào em!”
Nụ cười chợt nở trên môi một người nào đó
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
Bảo Bình đang ở trung tâm nghiêng cứu thì nhận được 1 món hàng từ một người không để tên gửi đến
-Là một con gấu bông? Song sinh?song sinh….-Bảo Bình cằm chặt con gấu lẩm bẩm hai từ “Song Sinh”
-Không lẽ là Song Tử???-Bảo Bình nhìn con gấu bông gương mặt khẽ chau lại
Bảo Bình cầm con gấu bông chạy thật nhanh lên cầu. Cô có linh cảm ai đang chờ cô ở đó…
Hộc…hộc
Bảo Bình dáo dác nhìn xung quanh,mọi người phía bên kia vẫn đi lại bình thường,trên cầu hiện chỉ có cô đứng đó mà thôi.
Dựa vào thành cầu nhìn con gấu bông song sinh trên tay
“Không lẽ mình sai sao? Nó chỉ là con gấu song sinh thôi mà”
Bảo Bình buồn chán lủi thủi quay đi
-Này
Một giọng nói vang lên,Bảo Bình quay lại,trước mặt cô một cậu con trai mái tóc vàng lãng tử bay theo từng đợt gió,khuôn mặt điển trai quen thuộc nhưng trong cậu chững chạc hơn
-Song Tử…-Bảo Bình vẫn nhìn đăm đăm vào người con trai tên Song Tử
-Cậu quên tôi rồi sao?-Song Tử tiến lại gần Bảo Bình
“Cậu? Tôi? Nghe sao xa lạ quá..”
-Không…Không quên-Bảo Bình ngập ngừng
-Vậy sao lại nhìn đăm đăm thế?-Song Tử nghiêng đầu nhìn Bảo Bình

-Không…chỉ là ngạc nhiên thôi-Bảo Bình cầm chặc con gấu bông
-Không có gì để nói với tôi sao?-Song Tử dựa vào thành cầu đôi mắt hướng về dòng người bên kia
-Cậu…cậu vẫn khoẻ chứ?-Bảo Bình cắn môi
-Ừ vẫn tốt-Song Tử gật đầu hình như đây không phải câu hỏi cậu mong muốn
-Song Tử…-Bảo Bình khẽ gọi
-Gì?-Song Tử vẫn cái cách trả lời cộc lóc ấy
-Cậu có bạn gái rồi đúng không?-Bảo Bình nghe rõ tiếng tim mình đập
Song Tử lặng im một lúc rồi thở dài
-Ừ
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
Thiên Bình hôm nay tan sở sớm,cô quyết định về trường hôm nay
Lấy điện thoại trong túi xách ra,lướt số trong danh bạ tên “Cự Giải” trong bấm vào đó
Tiếng reo chờ trong 1,2 giây thì người con gái phía bên kia bắt máy
-Alo,Thiên Bình cậu gọi có chuyện gì không?-Giọng nói vui vẻ phía bên kia vang lên
-Cậu quên chúng ta hẹn nhau hôm nay về trường à?-Thiên Bình thở dài
-À,xin lỗi tớ quên,cậu đang ở đâu thế?-Cự Giải cười khoải
-Tớ đang ở trước công ty-Thiên Bình trả lời
-Đứng đó đi tớ đến đón cậu-Cự Giải nói rồi cúp máy
Thiên Bình đứng dựa vào tường,đảo mắt nhìn xung quanh…
Một chiếc xe sang trọng màu đen dừng ngay đó,1 người con trai rất ưa là soái ca bước xuống cuống hút sự chú ý của Tiểu Thiên
Người đó bước vào công ty được chào đón rất lễ nghĩa càng khiến Thiên Bình tò mò,cố nhìn thật kỹ thì cô nhận ra khuôn mặt đó…
“Kim Ngưu???”
Thiên Bình muốn chạy tới anh nhưng tại sao chân cô cứ đứng yên như dính chặt vào đất. Cô cứ đứng nhìn anh vào khuất bóng trong công ty
“Kim Ngưu…”
-Này Thiên Bình-có ai đập vào vai Thiên Bình
-A Cự Giải,cậu đến lúc nào vậy?-Thiên Bình giật mình
-Đến lúc cậu nhìn theo cái người đi vào trong kia ấy-Cự Giải cười trêu chọc
-Đừng có cười kiểu ấy-Thiên Bình bối rối
-Này,cậu thích người ấy rồi à?-Cự Giải lại nụ cười ấy
-Không…chỉ là người đó giống “người kia” thôi-Thiên Bình lúng túng
-Biết đâu lại là “người kia” rồi sao?-Cự Giải hếch mày
-Thôi…đi-Thiên Bình ngượng ngùng

-Rồi đi được chưa cô nương?-Cự Giải phì cười
Thiên Bình lên xe rồi Cự Giải bắt đầu rò ga và chạy đến trường
(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)
-Song Ngư,sao trong em có vẻ buồn vậy?-Thiên Nga bạn đồng nghiệp của Song Ngư
-À,em không sao-Song Ngư cười trừ
-Thường người ta buồn thì hay bảo là không sao-Thiên Nga rót 1 ly cafe nóng
-Em nói thật mà,chẳng qua là đang chán thôi-Song Ngư gượng cười
-Chị chừng này tuổi mà không đoán được sao,có phải em đang buồn vì cậu này không?-Thiên Nga chỉ vào tấm hình trên bàn Song Ngư
-Cậu ấy…có gì để buồn chứ?-Song Ngư nhỏ giọng
-Buồn vì tình có trăm có nghìn cái buồn,đôi lúc không biết mình buồn vì cái gì nữa kìa-Thiên Nga nhìn xa xăm
-Chị cũng đang buồn sao?-Song Ngư nhìn Thiên Nga
-Em có biết đơn phương là như thế nào không?-Thiên Nga
-Là tình yêu từ 1 phía-Song Ngư nhíu mày
-Ừ,cứ cho là vậy,ít ra nhìn em vẫn hơn chị Song Ngư-Thiên Nga cười nhìn ly cafe vẫn còn bốc khói
-Chị đơn phương ai sao?-Song Ngư
-Người chị đơn phương thích người khác,nhắc đến làm gì em-Thiên Nga
-Tình nào cũng đẹp cả chị,chỉ cần một khoảng khắc nhỏ thôi vậy tại sao chị không muốn nhắc?-Song Ngư khó hiểu
-Em biết không đơn phương mà ngoài như bạn thoải mái thì nói làm gì đằng này chị như người vô hình,thì em bảo chị nhắc là nhắc làm sao?-Thiên Nga nực cười
-Vậy chị yêu ai?-Song Ngư nổi máu tò mò
-Vậy người trong hình là ai vậy?-Thiên Nga
-Là bạn trai em…mà cũng…hazzz hiện tại em cũng không biết vì cậu ấy đi du học 4 năm bây giờ không biết sao nữa-Song Ngư buồn rười rượi
-Sao không liên lạc với người ta-Thiên Nga
-Mất liên lạc mới đau-Song Ngư tức
-Bó tay cô rồi-Thiên Nga cười
-Còn chị?-Song Ngư
-Lâm Kiệt-Thiên Nga nhỏ giọng
-Lâm Kiệt?! À có phải cái anh mà đẹp đẹp gì đó không?-Song Ngư đập bàn
-Dà dạ đó là sếp trên của cô đó,Thiếu Uy Lâm Kiệt-Thiên Nga giật mép môi
-tại nói chuyện không nhiều nên em chả nhớ-Song Ngư gãi đầu
-Thôi chị phải đi làm việc,bữa nào gặp em sau nha-Thiên Nga cười rồi bước ra
Song Ngư quay lại nhìn tấm hình trên bàn
“Này Thiên Yết…em nhớ anh,sắp mệt rồi đây”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.