Đọc truyện (12 Chòm Sao) Số Phận – Chương 137: ter 120
Lái xe một đoạn trở về căn nhà của Xử Nữ, Janus đứng trước nhà mắt hướng về khu nhà cao đối diện, đốt một điếu thuốc bắt đầu rít một hơi rồi quyết định đi lên toà nhà đó, cậu men theo con đường mòn đến gần toà nhà kia. Tới nơi mới nhận ra đây là một khu chung cư bỏ hoang đã lâu, bên trong mọi thứ lộn xộn với những đồ vật bị vứt lại, tường bị bám một mảng rêu xanh lớn, mùi ẩm thấp gây ra một cảm giác khó chịu.
Janus bước nhanh lên đến tầng thượng, cậu bắt đầu lục tìm thật kỹ xung quanh, đến gần chỗ ngày hôm qua tên ám sát kia đứng ngắm bắn. Đứng quan sát xung quanh một hồi thì Janus thấy dưới chân mình có gì đó đang sáng lên do phản chiếu của ánh sáng, cúi xuống nhặt lên chăm chú xem một hồi thì Janus cười một cái đắc ý. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Shan.
-Tôi tìm được một vật rất hay, đợi tôi về.
Janus cầm theo vật mình tìm thấy sau đó lập tức trở về nhà của Xử Nữ định lên xe đi về nhà trọ nhưng cậu chợt dừng lại, suy nghĩ có nên đi vào để xem hay không. Cuối cùng Janus quyết định đi vào, cậu đi vòng quanh khi vườn hôm qua Shan đi kiểm tra, cậu thấy ở dưới mặt đất có in những dấu giày, hôm qua trong bọn họ ngoài Shan thì hầu như không ai đi ra vườn, nhưng ở đây có hai dấu giày khác nhau là của đàn ông, Janus chụp lại những dấu giày sau đó cậu đi vào trong nhà. Quang cảnh bên trong vẫn như hôm qua không gì thay đổi, cửa ra vào lối sau vẫn còn vết lem chút bùn đất do hôm qua Shan vội vã chạy vào để lại. Janus đi tới bên phía cửa sổ lớn, cậu mở cánh cửa ra nhìn thấy trên bên khung cửa có chút đất bám trên thành, có nghĩa là tối hôm qua đã có ai đó leo vào trong, cậu đưa đầu ra ngoài nhìn xuống thấy có một dấu giày in sâu xuống đất do dùng lực để nâng cơ thể trèo qua khung cửa.
Dấu giày này là dấu giày còn lại trong hai dấu giày kia. Với chiều cao của Shan khó mà trèo vào cửa sổ mà chỉ để lại mỗi dấu vết như vậy, Shan rất cao, khung cửa sổ này chỉ có những người có chiều cao bằng hoặc thấp hơn Janus và thân hình phải nhỏ nhắn mới có thể trèo qua. Nhưng dấu giày là của đàn ông, lại kích cỡ giày lớn nữa. Mọi thứ đều trở nên bất đồng, Janus vừa đi xung quanh vừa suy nghĩ cho đến khi điện thoại vang lên là Shan gọi đến
-“Đi đâu giờ chưa về?”
-Đang ở nhà hôm qua, tôi phát hiện ra nhiều việc kỳ quái.
Shan im lặng một chút hình như cũng đang nghĩ gì đó một lát mới lên tiếng “về đây nhanh. Về rồi chúng ta nói chuyện. Nhanh lên” giọng có vẻ rất gấp, Janus nhanh chóng trở về, trên đường đi Shan vẫn không tắt máy nhưng cũng không nói gì với Janus, hình như anh đang theo dõi hành động của cậu. Điều này khiến cho Janus trùng xuống, cậu biết trong trường hợp hiện tại thì Shan có quyền không tin ai thế nhưng Janus vẫn có chút bực mình.
Cậu lái xe nhanh trở về nhà trọ, đi vào phòng thấy Shan đang hút thuốc trên tay vẫn cầm điện thoại chăm chú nghe, Janus nhíu mày bực mình- Tắt được rồi đó.
Shan tắt máy định quay sang hỏi Janus đã thấy gì thì cậu đã thảy điện thoại về phía anh và một vật mà lúc nãy cậu gọi điện nói đến, sau đó thì ngồi một gốc hút thuốc mà không nói lời nào.
Anh quan sát vật kia, nó là một sợi dây chuyền có mặt bằng sắt mỏng trên đó có khắc ký hiệu của băng đảng ST Hell.
-Đây là vật của ST Hell, cậu tìm đâu ra vậy?
-Toà nhà đối diện-Janus trả lời mắt liếc qua Shan nhưng anh không để ý đến mà vẫn chăm chú quan sát sợi dây chuyền kia.
Shan cầm điện thoại của Janus mà nhìn hình mà cậu chụp lại, điểm quan trọng là khung cửa sổ kia. Anh nhíu mày nói-Nếu đúng thì chỉ có hai chúng ta là nam, cỡ giày cậu nhỏ hơn tôi, khung cửa này vừa đủ cho người bằng hoặc thấp hơn cậu trèo qua. Tôi nghĩ là tráo giày. Có người tráo một đôi giày bên ngoài to hơn so với chân của mình, đi vòng quanh ngoài vườn sau khi tiếng súng vang lên liền chạy vào.
Janus dụi điếu thuốc bước tới chỗ của Shan nhìn thẳng anh-Tôi muốn trở lại đó lần nữa.
-Để làm gì?-Shan nhìn Janus đang tỉ mỉ nhìn sợi dây chuyền kia.
-Vì tôi biết chỉ có một người có khả năng làm việc này.
Janus đứng dậy định bước ra ngoài thì Shan giữ cậu lại-Tôi đi với cậu.
Cậu nhìn Shan bằng ánh mắt phức tạp rồi quay đi-Anh đi sẽ không ai bảo vệ Thiên Yết. Dù bỏ đi một người bớt lo một người.
Janus đi nhanh ra ngoài còn Shan thì đứng đó, anh không hiểu cậu đang tức giận cái gì. Nhưng theo lời cậu nói thì cậu biết ai có khả năng, ngày hôm qua cậu cũng đã đề cập tới với anh nhưng đó chỉ là suy đoán, bây giờ có một số chứng cứ quan trọng là dấu giày kia.
Shan đi sang phòng của Thiên Yết, anh gõ cửa một hồi thì Thiên Yết mở cửa, cô có vẻ rất khó nhọc với cái chân bị thương của mình.
-Có chuyện gì vậy Shan?-Thiên Yết nhìn Shan hình như anh đang có việc gấp.
-Eri có ở đây không chị?-Shan nói nhỏ vừa đủ cho Thiên Yết nghe.
-Không, sao vậy?
Shan nhìn xung quanh sau đó nói nhỏ với Thiên Yết cái gì đó khiến cô ngạc nhiên nhưng khi nhìn anh để xác nhận thì Shan gật đầu có vẻ chắc chắn.
-Được chị sẽ kiểm tra.
Sau khi nói chuyện với Thiên Yết xong, Shan gọi cho Janus nhưng cậu không bắt máy, anh gọi đi gọi lại mấy cuộc nhưng cậu vẫn không trả lời, lúc này anh có cảm giác không lành. Shan định đi tìm Janus nhưng còn Thiên Yết, anh không thể để Thiên Yết một mình,trong thời gian này không thể để xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cửa phòng Thiên Yết mở, cô gọi anh lại nói gì đó, nghe xong sắc mặt Shan xấu đi, anh không nói mà đưa Thiên Yết sang phòng mình sau đó đưa cho cô một cây súng ngắn rồi dặn dò-Em phải ra ngoài có việc, chị chịu khó ở trong tủ đồ này, em sẽ khoá chốt cửa, dù bất cứ ai kêu cũng không được mở. Em đi sẽ về ngay, có việc gì nguy hiểm cứ bắn chết hắn. Nhớ tuyệt đối dù bất cứ ai kêu chị cũng không được trả lời, kể cả Eri.
Thiên Yết tuy không nắm rõ Shan đang có chuyện gì nhưng cô hiểu rằng tình trạng lúc này đang nguy hiểm và tất cả những gì cô có thể làm chính là tự bảo vệ bản thân yên lặng trong 1 thời gian.
Sau khi Shan rời đi và khoá chốt cửa kỹ càng, Thiên Yết yên lặng ở trong tủ quần áo với cây súng ngắn trên tay. Trong lòng cô rất lo lắng, lúc này thì bọn sát thủ có thể bất cứ khi nào lấy mạng cô. Nhưng lo sợ thế nào Thiên Yết vẫn cố giữ mình thật bình tĩnh, cô biết chân cô đang bị thương nếu lúc này còn hoảng loạn chắc chắn sẽ hỏng chuyện.