Đọc truyện 12 Chòm Sao: Những Dải Màu Sau Mưa – Chương 31: Manh mối và tan vỡ
Cứ như vậy, ngày qua ngày, Sư Tử vẫn kiên trì mang đồ ăn tới cho Kim Ngưu, cố gắng bắt chuyện với cậu, thế nhưng có vẻ mọi nỗ lực của cô vẫn chưa đem lại kết quả mong muốn. Kim Ngưu vẫn xa cách, không nói chuyện với Sư Tử.
Về chuyện bức ảnh, tụi nó đã giải thích với giáo viên và đính chính lại rằng đó chỉ là một trò chơi, dù hơi khó để mọi người tin, nhưng với quyền lực của gia đình Bạch Dương, bức ảnh đã được ngưng lan truyền trong và ngoài trường. Tuy vậy, vấn đề của tụi nó lại nằm ở chỗ khác…
Bắt đầu có những nghi ngờ
Những mối quan hệ có phần rạn nứt
Tất cả bắt đầu từ hai chữ: lòng tin
Hôm nay, Kim Ngưu và Nhân Mã nghỉ học, theo như đơn xin phép thì nhà họ có việc bận. Không nói cũng biết, đó chắc chắn chỉ là lý do ngụy tạo cho có để nghỉ phép, tụi nó biết thừa là hai đứa đó chỉ lười đến lớp thôi, và.. có lẽ còn một lý do khác nữa.
Sư Tử thở dài, nằm dài xuống bàn. Khó chịu thật đấy! Cô muốn gặp Kim Ngưu để nói chuyện, nhưng cậu lại nghỉ học, cô nên tìm cậu ở đâu đây?
Chờ chút đã, hình như Sư Tử nghĩ ra điều gì đó thì phải. Bật điện thoại lên… nếu cô không nhầm thì thiết bị đó có thể giúp cô tìm Kim Ngưu. Sau một hồi mò mẫm thì Sư Tử cũng tìm ra cách vận hành của thiết bị. Tuy là bình thường học không phải hạng xuất sắc nhưng mấy thứ này cũng trong tầm hiểu biết của Sư Tử. Đôi mắt cô sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười tươi tắn.
– Đi thôi nào!
Trong lúc đó, những người còn lại đang cùng nhau ngồi tại một quán ăn gần trường, suy nghĩ lý do khiến bức ảnh bị rò rỉ ra bên ngoài. Nói cho cùng, chuyện này xảy ra tụi nó cũng có một phần trách nhiệm, cũng cần tìm cách giải quyết thỏa đáng.
Để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Ma Kết đứng dậy lên tiếng:
– Các cậu thử nghĩ xem, bức ảnh đó được lấy từ điện thoại của Sư, nhưng điện thoại của Sư có mật khẩu mà, làm sao vào xem ảnh tùy tiện vậy được?
Bảo Bình thở dài, lắc đầu rồi buông giọng nhẹ nhàng nhưng vô vọng:
– Chả trách Ngưu nó không tin Sư… Chắc Ngưu cũng nghĩ thế…
Suy nghĩ một lúc, chợt Song Tử nghĩ ra điều gì đó.
– Hình như… đúng rồi, hôm trước Sư có để quên điện thoại ở lớp thì phải! Vả lại, bức ảnh đó được đặt làm ảnh nền điện thoại của Sư!!!
– Không phải chứ… không lẽ lớp lại có gián điệp??? – Song Ngư hoảng hốt đáp lại.
Chất giọng lạnh lùng băng lãnh chợt vang lên- cắt ngang câu nói của Song Ngư:
– Hôm đó… Sư không để quên điện thoại trong lớp… là tớ mang vào cho Sư…
Hơn chục con mắt đổ dồn về phía Thiên Yết – người vừa cất giọng. Hàng tá câu hỏi đang hiện ra trong đầu của mỗi người. Hiểu ý mọi người, Thiên Yết tiếp lời.
– Hôm đó khi tớ từ thư viện về, có một cô gái tới gặp tớ, hỏi tớ có phải bạn của Sư Tử không, khi tớ trả lời là phải, cậu ta đưa cho tớ điện thoại của Sư Tử, nói là Sư bỏ quên nên nhờ tớ trả giúp… nhưng khi tớ đến lớp thì không thấy Sư đâu nữa nên đã để nó dưới hộc bàn của Sư, ban đầu quả thật có không an tâm cho lắm, cũng tính đem về rồi… nhưng nghe tiếng Song và Sư đang đến nên tớ yên tâm để điện thoại ở đó rồi về…
Song Tử tiến sát đến chỗ Thiên Yết, gấp gáp hỏi:
– Cậu… có nhớ mặt người đưa điện thoại cho cậu không?
Thiên Yết nghĩ một chút rồi gật đầu. Ánh mắt cô vừa sáng lên lại cụp xuống.
– Nhưng… cho dù tớ có nhớ thì chắc gì cậu ta đã thừa nhận… phải nói có sách mách có chứng mới được!
– Cậu có nhớ nơi cậu ta đưa điện thoại cho cậu là ở đâu không? – Thiên Bình lên tiếng hỏi.
Thiên Yết nghĩ ngợi một chút rồi đáp lại:
– Hình như là đầu hành lang gần nhà vệ sinh thì phải!
– Chỗ đó có lắp camera phải không? – Thiên Bình tiếp tục nói suy nghĩ của mình.
Thiên Yết gật đầu. Một nụ cười hiếm hoi hiện trên môi của cô.
– Bạch Dương, cậu có thể đề nghị trường cho xem lại camera khu vực đó vào khoảng thời gian từ khi ra chơi đến sau khi tan học được không? Cả khu vực nhà vệ sinh nữa!
Bạch Dương trầm ngâm một lát, giọng có phần chần chừ:
– Nhưng… xem nhiều phần như vậy… tớ e là trường khó mà đồng ý…
Song Tử tiến sang chỗ Bạch Dương, cúi đầu thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc đến khó tả:
– Xin lớp trưởng đại nhân đấy… làm ơn… giúp Sư Tử một lần đi… à không… giúp tất cả mọi người mới đúng… Xin mày đấy…
Lần đầu tiên tụi nó thấy Song Tử hành động lạ kì như vậy. Tất cả tập trung tới chỗ Song Tử. Bạch Dương vội vã xua tay, bảo Song Tử đứng thẳng lên.
– Mày không cần phải làm vậy đâu… Tao sẽ cố gắng hết sức!
Không khí có phần dễ chịu hơn một chút…
_____________________________oooooooooooooooooooooooooo______________________
Sư Tử đi theo dấu hiệu hiện trên điện thoại, cuối cùng cũng tìm ra được vị trí của Kim Ngưu.
Nghe tiếng bước chân, Kim Ngưu quay người lại. Nhận ra người đứng trước mặt mình, cậu bực tức nói:
– Sao cậu phiền phức thế nhỉ?
Sư Tử bước tới gần Kim Ngưu, cố gắng nói hết sức bình tĩnh:
– Kim Ngưu… nghe tôi giải thích đã…
Kim Ngưu hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Sư Tử, tự lẩm bẩm một mình: “Sao cậu ta biết mình ở đây nhỉ? Mình không nói cho cả Nhân Mã cơ mà…”
Chợt, ánh mắt cậu chuyển hướng nhìn xuống phía dưới tay Sư Tử, nhận ra cô đang cầm điện thoại, ánh nhìn cậu lạnh, sắc một cách đáng sợ. Sư Tử bất giác tiến lại gần chút nữa.
– Tôi hiểu rồi… nhờ cái này đúng không? – Kim Ngưu vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại của cậu lên, trên đó cũng gắn thiết bị giống điện thoại của Sư Tử. Cậu cười nhạt một cái, nói gọn lỏn:
– Cậu khá thông minh đấy!
Sư Tử đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Kim Ngưu trước mặt cô hoàn toàn khác với Kim Ngưu cô từng biết. Người đứng trước mặt cô quá lạnh lùng, đáng sợ!
Kim Ngưu nhìn cô gái đứng trước mặt mình rồi nhìn lại chiếc điện thoại, “hừ” một cái rồi dùng tay giật phăng thiết bị ra khỏi điện thoại của mình trước sự bất ngờ của Sư Tử. Cậu nhìn Sư Tử một cách bình thản rồi thả thiết bị rơi xuống đất, sau đó quay lưng đi không nói một lời.
Sư Tử ngã khuỵu xuống, nước mắt cô bắt đầu rơi.
Tại sao cậu lại đối xử với cô như vậy?
Sư Tử không hiểu, hoàn toàn không hiểu…
______________________________________________End Chap 27______________________________________________