Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên: Chương Chương 1: Đến Lockwood Mansion
CHAP 1: Đến Lockwood Mansion
Xin chào ! Tên tôi là Song Ngư, tôi là một phù thủy. Và đây là Cự Giải, bạn thân nhất của tôi, cô ấy là một con ma cà rồng.
Chúng tôi lớn lên tại thị trấn Rocky Mill, nơi mà một bộ phận cư dân là các sinh vật siêu nhiên đủ các loại: ma cà rồng, phù thủy, người sói, linh hồn,… Hầu hết chúng tôi đều sống một cuộc sống vô cùng bình thường, hòa hợp với con người cho đến một ngày đẹp trời nào đó, cha mẹ chúng tôi quyết định gọi chúng tôi đến, nhìn thẳng vào mắt chúng tôi và nói:”Song Ngư, mẹ muốn con biết một điều, con là một phù thủy…”
Hoặc là chẳng cần cha mẹ nào tiết lộ, chẳng hạn như đối với bọn người sói, một đêm trăng thanh gió mát tự nhiên thấy trên tay mình sao mọc thật nhiều lông, ngắm vào gương thì giật mình bởi răng nanh mọc dài ngoằn. Và thế là ố là la, ta là người sói.
Chúng tôi trải qua thời kỳ trung học với vô số rắc rối, một trong số đó là câu chuyện tại sao Cự Giải lại trở thành một con ma cà rồng. Nhưng tôi sẽ kể câu chuyện đó sau, còn bây giờ tôi và Cự Giải phải chuẩn bị hành lý, chúng tôi sắp sửa rời khỏi Rocky Mill thân thương để bắt đầu những năm tháng sinh viên đẹp đẽ nhất của đời người. Hu yeah !
– Ngư này cậu có thấy cái thùng đựng máu đông lạnh của tớ đâu không ? – Cự Giải một tay xách bổng bốn cái vali nặng trình trịch quẳng lên ghế sau chiếc Mercesdes. Từ khi trở thành ma cà rồng, sức khỏe của cô nàng gia tăng đáng kể. Mấy hôm trước bạn Giải nhà ta còn lỡ tay bứng phăng cánh cửa nhà dì Susan, sau đó còn đổ tội cho con chó của dì ấy đúng là xấu tính mà.
Tôi phẩy tay nói.
– Cậu không cần lo lắng, nhà trọ Lookwood là nơi ở của các sinh vật siêu nhiên. Người ta chắc chắn có đủ máu tươi cho cậu dùng. Họ có nguồn cung cấp đặc biệt đó biết chưa. – Tôi cố tình hạ giọng ra vẻ bí hiểm khi nói đến cuối câu.
Cự Giải bĩu môi.
– Tốt thôi, vậy thì tớ cũng không cần mang theo máu đông lạnh làm gì. Tớ chỉ cần thôi miên vài anh chàng đẹp trai ở đại học Lockwood là tự nhiên sẽ có người hiến máu nhân đạo cho tớ thôi mà. Tớ cá là máu của mấy cầu thủ đá banh ở đại học Lockwood là cực phẩm luôn. Hĩ hĩ ! – Cô nàng cười ma mãnh.
– Làm ơn đi. Tôi không phải là ma cà rồng. – Tôi làm ra vẻ nôn ọe.
À tôi quên nói với các bạn nhỉ ? Một trong những khả năng đặc biệt của ma cà rồng là thôi miên. Ma cà rồng có thể thôi miên tất cả các sinh vật khác trừ ma cà rồng nguyên thủy, thần linh và một số phù thủy hùng mạnh. Ma cà rồng nguyên thủy thì khác, họ mạnh đến mức có thể thôi miên cả ma cà rồng lẫn giống lai. Truyện kể rằng có một ả ma cà rồng năm trăm tuổi tên là Katherine Pierce vì quá buồn chán mà thôi miên cả thị trấn để làm bạn với ả. Sức ảnh hưởng của ma cà rồng thật là đáng sợ.
Tôi tuy là một phù thủy, nhưng chỉ là tập sự mà thôi, tôi không thể chống cự được sức thôi miên của ma cà rồng. Cự Giải chết tiệt lấy việc đó làm niềm vui. Có lần cô ta dám thôi miên tôi tự tát mình méo mặt. Khi tỉnh lại tôi điên tiết khiến cho giọng nói của cô nàng biến thành tiếng lợn kêu trong hai ngày liền. Đó là cách mà bạn thân đối xử với nhau. Hê hê.
Chúng tôi lái xe suốt hai giờ mới đến được Lockwood. Cự Giải chết tiệt không bao giờ chịu cầm lái. Nhưng mà tốt nhất là cô ta đừng có lái xe, cô ta là ma cà rồng nên không biết sợ chết là gì.
Chiếc xe cũ xì của tôi đỗ xịch tại bãi xe của một trong những tòa nhà đẹp nhất tại thành phố này. The Lockwood Mansion. Ngoài đời nhìn nó còn khổng lồ hơn trong ảnh, tôi bị choáng ngợp trước vẻ tráng lệ của nó đến mức đứng phỗng như tượng suốt mười mấy giây. Cự Giải vừa xuống xe đã sử dụng tốc độ của ma cà rồng, vù vù xẹt xẹt mấy cái đã mang hết đồ đạc trên xe xuống. Tôi quay sang nhướng mày nói.
– Ít ra mang theo cậu cũng có chỗ xài đó chứ nhỉ !
Cự Giải nhăn mũi.
– Hứ ! Đừng hòng tớ xách đồ lên phụ đấy nhé.
Tôi liếc nhìn hai cái vali to tổ bố của mình, ánh mắt đáng thương hướng về Cự Giải.
– Thôi mà ! Cậu biết là tớ rất yếu ớt, đâu có mạnh mẽ như cậu.
– Xin chào các quý cô nương ! – Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Tôi quay đầu lại thì suýt té ngửa, một anh chàng cao to vạm vỡ và cực kỳ đẹp trai đang vác một cái tủ lạnh ở trên vai tưởng chừng như sức nặng của cái tủ lạnh chả thấm thía gì với anh ta. Anh chàng lực sĩ cười tươi rói.
(minh họa)
– Có cần tôi giúp các cô khuân vali vào không ?
Cự Giải vội chùi nước dãi ở trên mép nói.
– Có có ! Trời ơi, thiệt may quá. Bọn em chân yếu tay mềm, đồ đạc lại nhiều như vậy. Nếu không có anh giúp thì mất cả ngày thôi.
Tôi đừng ở một bên nuốt nước bọt cái ực, không tin những gì mình vừa nghe thấy. Con nhỏ Cự Giải này đóng kịch thiệt quá giỏi a !
Chàng lực sĩ không chần chừ dùng một tay cắp liền bốn cái vali xách lên một lượt rồi nói.
– Đi nào hai bạn. Chắc các bạn là sinh viên mới. Mình tên là Bạch Dương.
Tôi và Cự Giải liền lẽo đẽo theo sau anh ta.
– Mình là Song Ngư aka phù thủy còn cô bạn này là Cự Giải aka ma cà rồng. – Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “ma cà rồng” khi giới thiệu Cự Giải.
Chỉ thấy anh chàng Bạch Dương khẽ quay đầu lại, nheo mắt cười.
– Anh định không cho tụi này biết anh là gì à ? – Cự Giải sau khi lườm tôi một cái thì quay sang Bạch Dương hỏi.
– À ! Tôi là người sói hi hi ! Tôi tưởng cô có thể ngửi thấy mùi của tôi mà đoán ra rồi chứ nhỉ ?
Cử Giải giật mình.
– Mùi ? Uhm, hèn gì nãy giờ tôi thấy hôi hôi ! – Cười ngại ngùng.
Anh chàng Bạch Dương bật cười ha hả.
– Phải rồi, mùi của người sói mũi người thường không ngửi được, nhưng với cái mũi của một con ma cà rồng thì chắc chắn sẽ rất nồng. Dù sao thì đó cũng là bản chất rồi, tôi xin lỗi nếu làm bạn thấy khó chịu.
– Không không ! – Cự Giải xua tay. – Thực ra thì tôi thấy mùi này rất là…nam tính. Tôi nói thật đó !
Tôi lấy tay che mặt, không dám nhìn Cự Giải, ôi con nhỏ này thật không tưởng tượng nổi.
Ba người chúng tôi đi ngang qua sảnh tới một văn phòng, bên trong văn phòng là một người phụ nữ ăn mặc đoan trang. Bà vừa nhìn thấy chúng tôi thì vẫy tay gọi vào trong.
– Xin chào ! Bạch Dương, phiền em giúp các cô gái của chúng ta mang hành lý lên phòng 302 nhé. Cô muốn nói chuyện với họ một chút.
Bạch Dương gật đầu quay người bước lên cầu thang, trước khi đi còn nháy mắt với chúng tôi một cái khiến tôi tim đập chân run.
– A, hai em mời ngồi. – Người đàn bà vừa nói vừa vẫy tay, lập tức hai cái ghế bành từ sau lưng chúng tôi trượt tới vừa vặn cho chúng tôi ngồi xuống.
– Cô là phù thủy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Phải. – Bà cười tít mắt. – Ta tên là Jane Witmore, các em có thể gọi ta là phu nhân Witmore, Ngài Handerson là bố chồng của ta. Hiện tại ta là người phụ trách nhà trọ Lockwood. Nếu các em có điều gì thắc mắc, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.
– Vâng ạ. – Chúng tôi gật đầu.
– Nào, bây giờ các em hãy lên phòng sửa soạn và nghỉ ngơi, chốc nữa ta sẽ nhờ Bạch Dương dẫn hai em vào trường đăng ký lớp học. – Phu nhân Witmore trìu mến nói.
Tôi và Cự Giải không kìm được sự hào hứng muốn xem căn phòng của chính mình. Cả hai chúng tôi chào tạm biệt bà rồi chạy như bay lên gác.
– Đi từ tốn nào các em. Chúng ta là những người thanh lịch. – Giọng của cô Witmore vọng từ dưới sảnh lên.
Tôi và Cự Giải cười khúc khích.