[12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên

Chương Chương 16: Mất Tích


Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên: Chương Chương 16: Mất Tích

CHAP 16: Mất tích

[Lời kể của Song Ngư]
– Ááaaaaaaaaaaaaaaa !
Một tiếng thét thất thanh vọng từ ngoài hành lang vào khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vẫn chưa hoàn toàn trút được hơi men từ đêm qua, cái đầu của tôi cảm giác như một hòn đá nặng trịch cắm chặt vào gối nằm không thể lay chuyển nổi. Tôi gồng hết sức lực chống tay lên thành giường và ngồi dậy. Đầu óc xoay mòng, tôi đảo mắt nhìn về phía giường Cự Giải thì không thấy cô ấy đâu.
Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân người rầm rập. Trong lòng đinh ninh có chuyện, tôi liền cắn răng lảo đảo bước ra mở cửa.
Cách phòng tôi chừng bảy thước đi về cuối hành lang chính là phòng của Mary Woodland, trước cửa phòng là chị giúp việc Debbie với tư thế nửa nằm nửa ngồi, nét mặt kinh hãi nhìn vào bên trong phòng. Lúc này, trong hành lang bắt đầu xuất hiện thêm Colby Walker, cậu ta ở ngay phòng bên cạnh ngơ ngác ló đầu ra xem. Sau khi nhìn vào phòng của Mary, Colby liền lập tức quay mặt đi. Tôi vừa ngạc nhiên vừa tò mò hỏi to.
– Debbie, Colby, chuyện gì thế ?
Vừa nói tôi vừa thận trọng bước đến gần. Khi tôi vừa đi được vài bước thì từ dưới cầu thang gần đầu hành lang, vài bóng người vun vút lướt qua và xuất hiện trước cửa phòng Mary Woodland. Khi mấy cái bóng dừng lại thì hiện ra Bạch Dương và Bảo Bình, bên cạnh còn có Cự Giải. Thấy tôi đi đến, Bảo Bình vội quay sang, nét mặt nghiêm trọng nói.
– Song Ngư, em không nên xem cảnh này.
– Chuyện gì ? – Tôi vẫn tiếp tục tiến tới, sự tò mò khiến tôi không thể dừng bước.
– Ôi không ! – Cự Giải sau khi nhìn vào phòng cũng thốt lên, hai tay ôm lấy mặt với vẻ kinh hãi.
Bạch Dương đứng bên cạnh liền ôm lấy cô ấy trấn an.
Tôi mặc kệ sự ngăn cản của Bảo Bình, xông tới nhìn qua khung cửa phòng Mary, trước mặt tôi là một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Trên bức tường phía trên giường ngủ là một cơ thể người đầy máu, tóc tai rũ rượi. Nhìn bộ trang phục trên người thì có thể nhận ra ngay đó chính là Mary Woodland. Một vết thương sâu và gọn bắt ngang qua cổ Mary, máu từ đó đổ ra khắp giường và sàn nhà. Những vết máu đó đã khô cứng và chuyển sang màu nâu sậm. Đôi mắt của cô ta mở trừng trừng nhìn về phía trước, dường như trước lúc chết, Mary vẫn có thể nhìn thấy hung thủ sát hại mình. Trên bức tường quanh cái xác, những vết máu được ai đó quệt thành những ký tự cổ quái, nhìn qua như các dấu hiệu bùa chú.
Bảo Bình đặt một tay lên vai tôi lay gọi.
– Song Ngư, em không sao chứ, đừng nhìn nữa.
Tôi giật mình quay lại nhìn anh, mở miệng ra định trả lời thì đột nhiên nơi dạ dày của tôi xuất hiện một cơn co thắt, tôi bụm cả hai tay lên mồm rồi cắm đầu chạy như bay về phòng. Bảo Bình kinh ngạc chạy theo, tôi lao vào phòng rồi nhào hẳn vào buồng tắm, cúi đầu xuống chậu xí nôn thốc nôn tháo. Bảo Bình lo lắng bước tới túm giùm tôi mớ tóc ra sau lưng. Tôi nôn ọe đến hơn năm lần thì cảm thấy dạ dày trống rỗng, tuy cảm giác nhờn nhợn vẫn còn nhưng không thể nôn ra được gì nữa cả.
– Em sao rồi ? Đã bảo đừng nhìn sao cứng đầu thế. – Bảo Bình trách móc.
Tôi lồm cồm đứng dậy giật nước chậu xí rồi nói.

– Em không sao, có lẽ do tối qua uống quá nhiều thôi.
Bảo Bình không nói gì, chỉ giật lấy cái khăn mặt máng cạnh bồn rửa mặt, thấm nước lạnh rồi giúp tôi lau mặt.
Một lúc sau tôi lí nhí nói.
– Mary…cô ấy…
– Em cứ ở đây nghỉ ngơi, để anh ra ngoài xem.
Tôi lắc đầu.
– Không được ! Cô ấy rõ ràng bị người ta sát hại, chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ. Em cũng muốn giúp.
– Em chắc chứ ? – Bảo Bình lo lắng hỏi.
Tôi hơi ngập ngừng, nhưng suy nghĩ một lúc thì quyết tâm gật đầu.
Khi tôi và Bảo Bình ra đến nơi thì những người khác cũng đã có mặt đầy đủ. Ngoài tôi, Debbie, Colby và Cự Giải ra, những nhân vật kia đều là những sinh vật siêu nhiên đáng sợ, dường như họ không mấy gì bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng kinh hoàng kia. Lão quản gia Raymond tuy là con người, nhưng với tuổi tác và nhiều năm kinh nghiệm làm quản gia cho gia đình ma cà rồng, ông cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi nhìn thấy sự việc. Ông nhờ Kim Ngưu đưa Debbie về phòng, chị giúp việc vẫn chưa khỏi kinh hoàng, cứ ngất lên ngất xuống mấy lượt.
Tôi đảo mắt nhìn một lượt thì chợt nhận ra trong mấy người ở đó, không thấy Thiên Yết đâu cả. Tôi liền hỏi.
– Thiên Yết đâu ? Cô ta vẫn còn ngủ hay sao ?
Mọi người liền nhìn nhau không ai có câu trả lời. Cự Giải bước lên nói.
– Chuyện này có thể nào do cô ta làm hay không ? Trong mấy người chúng ta, Thiên Yết là kẻ giết người không gớm tay, chúng ta mau tìm cô ta lên đối chất.
– Không cần tìm nữa ! – Kim Ngưu lúc này cũng đã trở lại. – Tôi vừa đi ngang phòng cô ta, thấy cửa mở toang, bên trong không có người.
– Hừ ! Quá dễ đoán. Đêm qua cô ta say rượu giết người nên đã sớm bỏ trốn rồi chăng ?
Bảo Bình bước vào bên trong phòng của Mary Woodland nhòm ngó một lúc rồi nói.
– Mọi người đừng suy đoán vội, ta đã biết Thiên Yết gần ngàn năm, nhìn khung cảnh này thật không giống thủ đoạn của cô ta.

– Tại sao ? – Bạch Dương cũng bước vào trong quan sát.
Bảo Bình chỉ vào cái xác trên tường giải thích.
– Thiên Yết vốn dĩ là ma cà rồng nguyên thủy, sở hữu tốc độ vượt trội và sức mạnh siêu nhiên, theo như thói quen của cô ta, nếu giết người Thiên Yết sẽ chọn cách vặn gãy cổ hoặc cắn vào nơi động mạch. Trong khi đó, nhìn vào xác của Mary, có thể dễ dàng thấy được cô ấy bị giết bởi một vật sắc bén cắt ngang qua cổ.
– Bảo Bình nói rất có lý, ma cà rồng giết người thường hay vặn cổ hay cắn hút máu nên xác chết sẽ rất gọn gàng, không thể máu me như thế này. – Sư Tử lúc này mới lên tiếng tán đồng.
Tôi bước đến gần bức tường ở đầu giường quan sát một lúc rồi góp ý.
– Những ký tự này, hình như là của một loại nghi thức ma thuật.
Ông Raymond nhìn tôi hỏi.
– Cô biết những ký tự này ?
Tôi lắc đầu.
– Cháu đã từng thấy qua những ký hiệu tương tự trong sách ma thuật, nhưng cháu không hiểu được ý nghĩa của chúng.
– Chuyện này thật kỳ lạ, tôi đang phân vân không biết có nên để chuyện này cho phía cảnh sát hay không. – Ông Raymond nói. – Nhưng trước mắt chúng ta nên gọi cho phu nhân Whitmore, nếu hung thủ là một sinh vật siêu nhiên chắc hẳn bà ấy sẽ không muốn cảnh sát nhúng tay vào.
Mấy người chúng tôi đều gật đầu đồng ý. Ông Raymond liền quay lưng bước xuống cầu thang để đi gọi điện cho cô Whitmore.
– Chúng ta có nên đem xác của Mary xuống hay không ? – Tôi ngập ngừng hỏi.
– Chuyện này cứ để bọn anh lo, em và Cự Giải cứ xuống sảnh trước. – Bảo Bình nói.
Tôi và Cự Giải liền gật đầu chuẩn bị rời khỏi thì chợt nghe giọng của Kim Ngưu.
– Chờ đã, xem tôi tìm thấy gì này !
Chúng tôi liền tò mò quay lại. Cả bọn đồng loạt nhìn về phía Kim Ngưu, cô nàng đang cúi người nhìn xuống bên dưới gầm giường. Tôi loáng thoáng nhìn thấy vật gì đó, nhưng gầm giường tối om, vật đó lại nằm khá sâu nên không thể quan sát rõ hình thù. Kim Ngưu đưa một bàn tay về phía vật đó, mấy ngón tay khẽ ngoắc, lập tức có một lực vô hình kéo vật kia bay vụt từ gầm giường lọt vào lòng bàn tay cô nàng. Kim Ngưu nhếch miệng cười rồi đứng lên đưa cho chúng tôi xem. Đó là một cái nhẫn bằng vàng, hoa văn trang nhã, trên mặt nhẫn là một mảnh ngọc đen có nạm chữ “M”.

– Là nhẫn Ban Ngày của Thiên Yết. Chữ “M” là viết tắt của từ Michaelson. – Sử Tử vừa nhìn đã nhận ra vật kia.
Ma cà rồng vốn dĩ không thể đi lại ngoài ánh sáng mặt trời, nếu để da tiếp xúc với ánh nắng, chúng sẽ bị thiêu đốt. Thiên Yết, Ma Kết và Cự Giải vốn dĩ có thể ung dung đi lại vào ban ngày đều là nhờ đeo loại nhẫn này. Nhẫn Ban Ngày không khó làm, chỉ cần một chiếc nhẫn bình thường được phù phép bởi thần chú của phù thủy là được. Chiếc nhẫn của Cự Giải là do chính tôi làm, tôi vẫn còn tự hào về việc đó.
– Khoan đã ! Nếu Thiên Yết quả thật đã bỏ đi thế thì tại sao nhẫn Ban Ngày của cô ta lại ở chỗ này ? – Bạch Dương liền thắc mắc.
– Đúng vậy, ma cà rồng nguyên thủy tuy không thể bị đốt chết bởi ánh sáng mặt trời, nhưng tuyệt nhiên cũng không thể chịu nổi cảm giác đau đớn. Thiên Yết chắc chắn đã gặp chuyện rồi. – Kim Ngưu nói với giọng nghiêm trọng.
– Ai chứ nếu là Thiên Yết thì tôi cũng không lo lắng lắm đâu. Với sức mạnh và sự đanh đá của cô ta, e là tên hung thủ kia có khi lại bị cô ta giết đó chứ. – Cự Giải nói.
– Nếu đã có thể lấy được cái nhẫn này ra khỏi tay Thiên Yết, tên hung thủ này nhất định không phải tầm thường. – Bảo Bình đăm chiêu.
– Phải đó, sinh vật siêu nhiên dù mạnh tới cỡ nào cũng sẽ có nhược điểm. Chưa biết chừng tên hung thủ này biết được nhược điểm của ma cà rồng nguyên thủy ? – Bạch Dương cũng tham gia suy luận.
– Mọi người đừng nghĩ nữa, bây giờ tìm ra Thiên Yết thì sẽ rõ mọi chuyện thôi. – Colby Walker xen vào.
– Nhưng làm thế nào mà tìm chứ ? – Cự Giải hỏi.
Mọi người đều nhìn nhau không có câu trả lời. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Có thể tớ tìm được.
Lúc này cả bọn đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Tôi mỉm cười chỉ vào cái nhẫn Ban Ngày rồi nói.
– Dùng thần chú Định Vị. Chỉ cần một vật thuộc sở hữu của Thiên Yết, tớ có thể dựa vào đó mà thực hiện câu thần chú định vị, với ma thuật của tớ tuy không thể tìm ra chính xác Thiên Yết đang ở đâu nhưng ít nhất có thể thu hẹp được một vùng bán kính khoảng trăm thước.
Lúc này Colby Walker liền vỗ tay bước lên nói.
– A, câu thần chú này tớ cũng biết. Nếu cả hai chúng ta hợp lực, có thể sẽ còn thu hẹp được vị trí của Thiên Yết hơn nữa.
– Yêu tinh cũng có thể làm phép thuật ư ? – Cư Giải ngạc nhiên hỏi.
Colby gật đầu.
– Phép thuật của bọn tớ có nguồn gốc khác với phù thủy, nhưng một số thần chú thông dụng thì hoàn toàn tương đồng.
Tôi liền đồng ý nói.
– Colby nói có lý, hai người cùng thực hiện thần chú, ma lực sẽ tăng gấp đôi, có lẽ chúng ta sẽ biết được đích xác vị trí của Thiên Yết.
– Ok, vậy chúng ta cùng xuống sảnh thực hiện thôi. – Bạch Dương nói.

Cả bọn liền kéo nhau rời khỏi gian phòng.
*
Chúng tôi dọn một khoảng trống trên sàn ngay giữa sảnh chính của lâu đài. Tôi và Colby đặt mười hai cây nến thành một vòng tròn, dùng muối rải thành hình ngôi sao sáu cạnh, ở mỗi đỉnh của ngôi sao chúng tôi dùng lọ than vẽ các ký tự thần chú. Sau đó đặt lên chính giữa vòng tròn ma thuật đó một tấm bản đồ thành phố Lockwood. Tôi và Colby dùng một mũi dao nhọn trích lấy hai giọt máu ở đầu ngón tay rồi nhỏ lên bản đồ, sau đó đặt cái nhẫn Ban Ngày của Thiên Yết cạnh hai giọt máu.
Hai chúng tôi ngồi khoanh chân ở hai phía đối diện nhau của bản đồ, rồi vươn tay về phía trước, lòng bàn tay lật xấp hướng về phía tấm bản đồ bên dưới.
– påviseplassering, påviseplassering, påviseplassering !
Chúng tôi lầm rầm đọc thần chú. Khi đọc đến lần thứ ba thì đột nhiên trong sảnh gió lớn bắt đầu nổi lên, mấy ngọn đèn nhấp nháy. Những người bạn đứng xung quanh kinh ngạc dáo dác nhìn. Liền sau đó, hai giọt máu do tôi và Colby nhỏ lên bản đồ liền chạy lại gần nhau rồi hòa làm một giọt máu to, giọt máu to nay rung lắc một hồi thì bắt đầu di chuyển. Cả bọn trố mắt theo dõi hướng mà giọt máu đang chỉ dẫn. Sau khi chạy ngoằn nghèo một lúc thì giọt máu dừng lại. Tôi và Colby cùng thu tay lại, cúi nhìn địa điểm giọt máu đánh dấu trên bản đồ.
– Ngọn núi phía sau lâu đài Manarad sao ? – Colby ngạc nhiên nói.
Những người còn lại trong sảnh cũng tò mò ngó vào bản đồ để kiểm tra lại. Quả nhiên giọt máu dừng đúng một điểm không hề có tên ở sườn bên kia của ngọn núi đàng sau lâu đài Manarad.
– Cậu có chắc là chỗ này không ? – Cự Giải hỏi.
Tôi và Colby nhìn nhau rồi nhất loạt gật đầu.
– Thần chú định vị này tớ đã làm nhiều lần rồi, nhất định không sai đâu.
– Cũng không xa lắm, chúng ta có thể đến đó kiểm tra rồi quay về trước khi trời tối.- Sư Tử đề nghị.
Cả bọn liền gật đầu. Chúng tôi ai nấy đều cực kỳ muốn tìm hiểu đến ngọn nguồn vụ án này. Kẻ hung thủ kia ngang nhiên xông vào giết hại một sinh vật siêu nhiên và bắt cóc một sinh vật siêu nhiên khác. Chuyện này thật không đơn giản. Nếu chúng tôi không tìm được hung thủ và loại trừ hắn thì sinh mạng của chúng tôi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Chúng tôi gặp ông Raymond và kể cho ông ấy nghe toàn bộ sự việc. Ông Raymond nói rằng cô Whitmore sẽ đến vào tầm bốn giờ chiều và yêu cầu chúng tôi có mặt đầy đủ để cùng giải quyết.
– Xin các cô cậu cẩn thận cho, tên hung thủ này hết sức nguy hiểm. – Ông Raymond dặn dò.
Bảo Bình liền trấn an.
– Ông đừng lo, có tôi và Kim Ngưu ở đây, hắn không dễ gì giết người nữa đâu.
Ông Raymond đưa mắt nhìn hai anh em thần linh rồi gật đầu yên tâm.
– Thôi được, mọi người cũng đừng cố chấp quá, không tìm được thì hãy quay về đợi phu nhân Whitmore nhé.
– Dạ vâng, tụi cháu sẽ về sớm. – Tôi thay mặt mọi người tạm biệt ông Raymond rồi cả bọn lũ lượt kéo nhau đi điều tra án mạng.
Tuy sự việc này ban đầu có hơi kinh hoàng nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận, máu thám tử trong người tôi đã lên đến não hiện giờ trong lòng tôi, sự tò mò và tức giận đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Vả lại có bao nhiêu là bạn bè thứ dữ đi cùng, tôi thật không cảm thấy lo lắng mấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.