Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Nhà Trọ Siêu Nhiên: Chương Chương 12: Artemis Thời Hiện Đại.
CHAP 12: Artemis thời hiện đại.
[ Năm thứ 43 tại Transylvania – Romania]
Một cơn bão dữ dội điên cuồng bao phủ trên ngôi làng nhỏ, ẩn trong những cơn giông khổng lồ, muôn ngàn tiếng quỷ dữ gào thét. Sấm chớp liên hồi, đừng đợt mưa dữ dội ồ ạt trút nước. Con người hãi hùng trốn biệt trong nhà, cửa nẻo khóa kỹ. Bầu không khí đáng sợ như báo hiệu một thảm họa sắp sửa giáng xuống.
Sâu trong một khu rừng gần đó, một bóng người phù áo chùng đen ướt đẫm nước mưa, cơ thể uốn éo nghiêng ngả trong một điệu múa quỷ dị vô cùng. Chung quanh người này, mười hai cây cọc gỗ cao hơn đầu người dựng thành vòng tròn, trên mỗi cây cọc là một xác chết đẫm máu. Bóng người kia vẫn tiếp tục nhảy múa, miệng liên tục lẩm bẩm một loại thổ ngữ kỳ quái. Chợt trên bầu trời, một tia sét sáng lòa, cuồng phong bẻ rạp vô số cây rừng, một bóng người xuất hiện giữa hào quang rực rỡ, mái tóc đỏ tung bay trong gió không hề đọng lấy một giọt nước, trên tay nàng một cây cung bằng vàng, một mũi tên vàng đã hướng về phía bóng người nọ.
– Maleficent ! – Nàng dõng dạc lên tiếng át cả tiếng giông tố cuồng phong. – Mau dừng lại bằng không ta buộc phải kết liễu ngươi.
Bóng áo đen khẽ cười.
– Artemis ! Người đã đến quá muộn. Cho dù mũi tên bạc của người có xuyên qua trái tim của ta thì lời nguyền cũng đã được thực hiện. Không ai trên thế gian có thể hóa giải.
Nữ thần Săn bắn nghiến răng nói.
– Maleficent, đừng làm như vậy ! Có những ranh giới ngay cả thần linh cũng không được phép vượt qua. Mọi quyền năng đều có cái giá của nó. Pháp thuật này sẽ dẫn tới những hậu quả không thể tưởng tượng.
– Ha ha ha ! Nếu thực sự có một cái giá phải trả, ta sẵn sàng chấp nhận, ta thề phải trả thù dù bất cứ giá nào. Ha ha ha…
Maleficent cười man dại, nữ phù thủy ngước mặt lên trời, áo choàng rơi khỏi mái tóc để lộ một gương mặt xinh đẹp, ánh mắt đen như màn đêm chứa đựng quá nhiều nỗi đau thương.
– Mørkets Herre, jeg innkalle deg til å skape en verden av etterlivet, fullfil mitt ønske, og jeg skal være tjener for evigheten!
(* Tiếng Na Uy cổ đại: “Hỡi chúa tể Bóng Tối ! Ta triệu hồi người khởi tạo thế giới đàng sau cái chết. Thỏa mãn yêu cầu của ta đổi lại linh hồn ta sẽ thuộc về người vĩnh viễn !”*)
“Đùng đoàng !” Một hồi sấm rền vang, mặt đất lay động như ngàn ngọn núi sụp đổ. Ngay cả Nữ thần Săn Bắn cũng kinh hãi trước sức mạnh kỳ lạ đang chiếm lĩnh không gian.
Từng giọt nước mưa lạnh như băng giá lăn trên gương mặt Artemis, nữ thần giương cao cánh cung vàng cùng mũi tên bằng bạc.
“Vút !”
Mũi tên Mặt Trăng ghim vào tim nữ phù thủy, không một tiếng thét, chỉ độc nhất nụ cười đắc thắng cho đến tận hơi thở cuối cùng.
[Hiện tại – Lời kể của Song Ngư]
Tôi và Cự Giải vừa về đến nhà trọ sau giờ tan học thì nhìn thấy một chiếc xe hơi mui trần màu đen tương tự như xe của Bảo Bình đậu ở trong sân. Tuyệt, thêm một công tử hay tiểu thơ nào đó đến ở trọ đây ! Ngồi trên xe là một cô gái tóc đỏ rất xinh đẹp, cô ta mải mê chỉnh lại trang điểm của mình trong gương mà không hề để ý chúng tôi đi đến.
– Xin chào ! Cô đến tìm chỗ trọ à ? – Tôi lên tiếng.
Cô gái nọ không trả lời mà tiếp tục chăm chú tô lại đôi môi đỏ mọng. Tôi ngạc nhiên nhìn Cự Giải. Cô bạn khó chịu nói.
– Này ! Có phải tai cô có vấn đề không ?
– Giải ! Sao cậu ăn nói khó nghe quá đi.
Cô gái tóc đỏ cuối cùng cũng trang điểm xong, cô ta ném mấy món son phấn cùng cái gương nhỏ vào hộc xe rồi uyển chuyển bước ra đi về phía chúng tôi.
– Hai cô ở cái nơi tồi tàn này à ? – Cô gái nọ trỏ vào biệt thự Lockwood nói.
– Nè nhà cô rộng được bao nhiêu mà chê hả ? – Cự Giải hỏi lại.
– Nếu tôi nói ra chỉ sợ cô không tin. – Cô gái tóc đỏ nhếch miệng nói. – Bỏ qua mấy chuyện phiếm đi, tôi đến đây để tìm anh trai của tôi.
– Ồ, chúc may mắn ! – Cự Giải vừa nói vừa đi một mạch vào nhà trọ.
Tôi mỉm cười với cô gái kia ngỏ ý xin lỗi giùm thái độ của bạn mình rồi dóng bước đi theo Cự Giải. Cự Giải đi đến cửa biệt thự thì chợt tôi ngửi thấy một mùi gì đó kỳ lạ.
– Sao có mùi như mùi gas ấy nhỉ ? – Vừa nói xong tôi cũng nhận ra cái thứ kinh hoàng đàng sau cánh cửa nhà trọ, nhưng quá muộn, Cự Giải đã xoay nắm đấm cửa.
Tôi nhắm mắt thét lên một tiếng:
– Không !
Cùng lúc đó, một tiếng nổ dữ dội rung chuyển cả tỏa nhà. Kính cửa sổ các tầng lầu vỡ vụn. Tôi không dám hình dung chuyện gì đã xảy ra với Cự Giải. Nhưng khi tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một cảnh tượng hết sức khó tin.
Cô gái tóc đỏ ban nãy vẫn đứng sau lưng tôi, bây giờ lại đứng chắn trước mặt cô bạn Cự Giải đang kinh hãi trợn mắt, một bàn tay cô nàng tóc đỏ giơ ra phía cánh cửa biệt thự. Tất cả sức mạnh của vụ nổ, sức nóng, lửa đỏ, chấn động, mảnh vụn gỗ và thủy tinh đều bị một bàn tay nhỏ nhắn đó chắn lại. Cứ như khoảng không gian phía trước bàn tay cô gái tóc đỏ bị ngưng đọng, những mảnh vỡ, tia lửa của vụ nổ đứng im trong không trung như một bức ảnh tĩnh.
Cự Giải hãi hùng lắp bắp một lúc mới nói được thành câu:
– Cô…cô sao có thể làm được như vậy ?
– Tôi đoán là cô nợ tôi một mạng, cô bạn ma cà rồng thân mến. – Cô nàng tóc đỏ cười nói.
Dứt lời, cô ta nắm bàn tay lại, lập tức tất cả sức công phá của vụ nổ bị thu gọn vào đó và biến mất không một dấu vết.
– Xin tự giới thiệu, tôi tên là Kim Ngưu, hay còn được gọi là Artemis ! – Cô gái vừa nói vừa bước vào trong nhà.
Tôi nhìn Cự Giải thảng thốt.
– Artemis ? Nữ thần Săn Bắn trong thần thoại Hy Lạp cổ đại ư ?
– Với những gì cô ta vừa biểu diễn thì ắt hẳn là thật rồi. – Cự Giải hớp vài ngụm không khí rồi nói.
Chúng tôi bước theo Kim Ngưu vào trong biệt thự. Bên trong sảnh phòng khách, đồ đạc đổ vỡ, hầu hết các vật dụng đã bị hư hại. Tôi thầm kêu khổ giùm cô Whitmore, đống tàn tích này dọn bao giờ mới xong đây.
– Hãy kiểm tra xem nguyên nhân của vụ nổ ban nãy ở đâu. – Kim Ngưu lên tiếng.
– Khi nãy tôi ngửi thấy mùi gas, ắt hẳn là từ nhà bếp. – Tôi nói.
Cả ba chúng tôi cùng nhau bước vào nhà bếp, quả thực nơi này là chỗ bị phá hủy nặng nề nhất. Bốn bức tường nhà bếp đen sì một màu than, thậm chí còn vài chỗ le lói tàn lửa. Kim Ngưu bước đến chỗ lò nướng gas ở cạnh quầy bếp để kiểm tra, cô nàng lôi một đoạn ống nhựa đàng sau lò nướng ra quan sát rồi nói.
– Tôi nghĩ có kẻ mưu toan giết chết những người trong nhà trọ này.
– Sao ? – Tôi và Cự Giải cùng đến gần để xem.
– Hai người nhìn xem, đoạn ống này rõ ràng bị dùng một vật sắc bén để cắt. – Kim Ngưu chỉ vào cái đầu cụt của ống gas, quả thực thiết diện mặt cắt rất gọn, như thể bị một cây kéo bén cắt đứt vậy.
– Nhưng bình thường chỉ có tôi và Song Ngư đi học về nhà trọ sớm nhất, những người khác hơn một giờ nữa mới trở về. – Cự Giải thắc mắc.
– Ồ ! Vậy ra dù ai bày ra trò này thì mục tiêu không phải là tất cả những người trong nhà trọ mà là hai cô. – Kim Ngưu nhận xét.
– Sao chúng tôi biết đó không phải là cô ? – Cự Giải chất vấn.
– Nếu tôi muốn hai người chết, hai người không thể không chết. – Kim Ngưu nói với một nụ cười toe toét.
Cự Giải nhìn cô ta với ánh mắt hằn học.
– Ỷ mạnh hiếp yếu.
– Tôi đang thắc mắc. – Kim Ngưu nói.
– Chuyện gì ? – Tôi hỏi.
– Từ lúc đi vào đến giờ tôi vẫn không nhìn thấy thứ dùng làm mồi lửa. Làm sao kẻ đó có thể kích nổ quả bom khí gas đúng lúc hai người mở cửa.
– Có thể mồi lửa bị vụ nổ phá hủy rồi chăng ? – Tôi suy diễn.
Kim Ngưu không trả lời, cô ta bước một mạch ra trở lại phòng khách, ngó nghiêng qua lại một hồi rồi đột nhiên tiến về phía cái ghế sofa bị vụ nổ đẩy lật ở một góc phòng.
– Đây ! – Cô gái tóc đỏ lên tiếng. – Quả thật là chúng ! Tôi đã từng gặp một vụ sát hại tương tự ở Bangor, Maine hai tháng trước. Trong vụ việc đó ba phù thủy bị giết hại.
– Cô đang nói gì vậy ? – Cự Giải khó hiểu.
– Cái này đây ! – Kim Ngưu lôi từ bên dưới cái ghế sofa ra một cái ống bằng đồng bọc, trên đó có hình hoa văn bị cháy xém. – Đây là một ống kích lửa vẫn thường được dùng khoảng vài trăm năm trước. Tuy là một dụng cụ cổ đại, nhưng hiệu quả không thua kém bật lửa bây giờ. Tôi cho rằng kẻ đó đã đính cái ống này vào cánh cửa, đợi có người kéo cửa, đá lửa trong ống cọ sát vào sàn nhà sẽ kích hoạt vụ nổ.
– Tại sao người này lại dùng cái ống lửa cổ xưa ? – Tôi thắc mắc.
– Bởi vì những kẻ này căm ghét những tiến bộ của xã hội hiện đại. Chúng là dân du mục, tất cả vật dụng cần thiết trong cuộc sống, chúng đều có thể tự chế tạo. – Kim Ngưu giải thích.
– Nói như vậy cô có vẻ biết rõ kẻ này. – Tôi hỏi.
– Có một điều mà tôi biết chắc chắn. Hắn chính là một Lữ Khách.