Đọc truyện [12 Chòm Sao] Ngôi Nhà Đáng Yêu – Chương 4040
Sau ngày hôm qua đầy mệt mỏi, hôm nay cả đám đến lớp với tinh thần chán nản uể oải. Họ vào lớp vừa kịp lúc chuông reo. Vừa ngồi xuống thấy giáo đã lật đật bước vào
– Chào các em
– Chào thầy ạ – cả đám uể oải
– Trông có vẻ mệt mỏi nhỉ? Hôm qua vất vả quá à? – thầy cười hiền từ
– Vâng
– Thế để lấy lại tinh thần, hôm nay thầy muốn giới thiệu các em với 1 người – thầy mỉm cười rồi quay ra cửa – em vào đi
Cả đám ngồi bật dậy đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa.
– Ha..Hara – cả đám bất ngờ
– Chào mọi người – Hara mỉm cười đưa tay lên chào
– Đây là Hara, em ấy hiện tại muốn ở lại đây nghiên cứu 1 thời gian nên thầy hiệu trưởng đã sắp xếp em ấy vào lớp mình. Các em cố gắng giúp đỡ nhé
Cả đám vẫn còn ngơ ngác nhìn cô mà k nói gì cả. Cô thì lại chỉ mỉm cười nhìn họ.
– Xem nào..Hara em có thể ngồi vào chỗ trống kia – thầy giáo chỉ về phía bàn Mã
– Dạ – Hara gật đầu định đi xuống
– Không được – Xử quát lên
– Hả? – Hara ngơ ngác
– Cậu k được ngồi đây – Dương hằm hằm nhìn cô
– Các em… – thầy định nói thì bị Hara cắt ngang
– Xin lỗi..tớ k biết.. – Hara cúi đầu xin lỗi rồi quay lên – em có thể ngồi bàn khác thầy ạ
Cả đám nghiêm túc nhìn cô, cô khẽ mỉm cười rồi quay ra cửa đi ra ngoài, cả đám và thầy giáo ngạc nhiên nhìn theo. Đang k biết cô đi đâu thì bỗng nhiên thấy cô đứng ở cửa, tay còn bê 1 bộ bàn ghế ngồi nữa. Cô đặt cái bàn phía sau Dương rồi cười với mọi người.
– Tớ sẽ ngồi đây..sau này mọi người giúp đỡ nhé – cô nháy mắt với cả đám rồi ngồi xuống ghế
———————–
Reng reng.
Tiếng chuông ra chơi vang lên, mọi người uể oải nằm xoài ra bàn, còn Hara thì chạy đi đâu đó.
– Cậu ấy khỏe nhỉ? – Bảo nói chuyện với Ngưu
– Ờ..khỏe thật đấy..1 mình bê cái bàn thật dễ dàng – Ngưu tròn mắt nói
– Khỏe như Mã ý – Ngư buột miệng nói
– Ừm – Ngưu nghe đến tên Mã lại thoáng buồn
Ngư tự cốc đầu mình 1 cái, đột nhiên nhắc đến Mã làm mọi người buồn rồi. Ngưu buồn bã nằm ra bàn, bỗng nhiên cô ngửi thấy 1 mùi vị rất quen thuộc. Cô ngước mặt lên nhìn thì thấy Hara đang cầm bịch bánh mà cô yêu thích chìa ra trước mặt cô.
– Cậu có muốn ăn k? – Hara cười tươi
– Cậu…cho tớ à? – Ngưu ngơ ngác
– Ừ..cậu có thích bánh này k? – Hara gật đầu hỏi
– Có chứ..bánh yêu thích của tớ mà – Ngưu ngồi bật dậy
– Vậy cho cậu này – Hara cười rồi đưa bịch bánh vào tay Ngưu
Ngưu nhận lấy bịch bánh.
– Mà cậu tên gì? – Hara đột nhiên quay lại hỏi
– Tớ tên Kim ngưu
– Ngưu..sau này làm bạn tốt nhé – Hara cười nháy mắt 1 cái rồi quay đi
Ngưu nhìn theo Hara rồi quay lại nhìn chằm chằm vào bịch bánh trên tay.
“Ngưu cậu có thích bánh này k? – Mã chìa bịch bánh trước mặt cô
Có chứ..bánh yêu thích của tớ mà
Vậy cho cậu đấy..he he – Mã cười rồi nhét bịch bánh vào tay cô” – hình ảnh quá khứ chợt ùa về, Ngưu ôm bịch bánh vào lòng, nước mắt lại khẽ rơi.
– Mã – cô vô thức gọi tên Mã
– Đừng khóc – tiếng Yết vang lên bên cạnh làm cô giật mình ngẩng mặt lên
Yết nhìn cô khẽ mỉm cười rồi đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên khóe mắt Ngưu.
Hara bước về bàn của mình ngồi, cô thơ thẩn nhìn ra phía ngoài qua ô cửa sổ. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì bỗng nhiên có giọng nói vang lên làm cô giật mình.
– Xin lỗi – Dương quay xuống nói
– Hả? Về chuyện gì?
– Vì đã to tiếng với cô – Dương tự trách mình hồi nãy đã quát tháo lại còn hằm hằm nhìn cô trong khi cô chẳng có lỗi gì cả
– Ừm..k sao đâu – Hara mỉm cười
Dương nhìn nụ cười của Hara bỗng thẫn thờ trong giây lát. Dù chỉ thoáng qua thôi nhưng mà nụ cười ấy khá giống nụ cười của Mã. Nhưng mà ngồi trước mặt cậu đây k phải là Mã. Hara hoàn toàn khác Mã, tính cách khác, khuôn mặt khác, cách nói chuyện khác và hiền dịu hơn Mã. Cậu tự cốc đầu mình rồi vội quay lên trước con mắt ngạc nhiên của Hara.
Dương quay lên mà k ngoảnh lại, Hara nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười 1 cái.
Tiết học của bà cô già vô cùng buồn chán. Cả đám đã mệt mỏi rồi lại còn nghe bà cô giảng những thứ kiến thức mà họ chả hiểu gì cả. Ngư đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên thấy Hara đang ngồi thụp xuống cạnh mình.
– Cậu làm gì thế? – Ngư cúi xuống hỏi
– Suỵt..yên lặng nhé – Hara quay ra cười nham nhở
Hara cúi xuống hì hục làm cái gì đó sau đó lén lén lút lút đi tới sau bà cô rồi đặt 1 cái cục gì nhỏ nhỏ màu đen ngay dưới chân bà cô đang mải giảng bài, sau đó liền vụt chạy về chỗ. Cả đám đang thắc mắc nhìn về phía cô lại thấy cô chỉ nháy mắt cười rồi đưa điện thoại lên bấm 1 cái.
Bùm.
– Á – bà cô giật mình hoảng hốt sau khi nghe thấy tiếng nổ rồi quay xuống lớp đang định chửi thì..
Rầm.
Bà cô ngã bịch xuống nên nằm bất động k nói năng gì cả. Mọi người ngạc nhiên nhìn rồi quay xuống cái con người ở phía cuối lớp.
– A lo..115 à? Cho 1 xe cấp cứu đến nha
Hara cúp máy rồi quay lên thấy cả đám đang nhìn mình, k lâu sau 1 đám người đến đưa bà cô kia đi. Cả đám nhìn bà cô kia bị khiêng đi mà k nhìn được cười
– A ha ha ha
Đã lâu lắm rồi họ chẳng có tiếng cười vui vẻ như thế.
– Hara cậu đã làm gì thế? – Ngư quay xuống hỏi, cả đám cũng quay xuống nhìn
– K có gì..chỉ là 1 quả bom khói thôi..cái này tớ mới chế ra nên thử nghiệm thôi đó mà – Hara bình thản nói
– Oa..cậu chế ra sao? Bày tớ với – Bảo nghe vậy sáng mắt chạy xuống chỗ Hara
– Được thôi..nếu cậu muốn – Hara cười
– Yeah..tuyệt – Bảo nhảy lên vui sướng
– Bảo bảo – tiếng nói mang đầy đe dọa vang lên làm Bảo im re luôn
– Cậu tên Bảo bảo à?
– Ừ..tớ tên Bảo bình, mọi người thường gọi tớ là Bảo bảo
Hai người nhìn nhau cười, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
– Cả lớp lên phòng thầy hiệu trưởng kìa
– Haizzz..k xong rồi – cả đám thở dài