Đọc truyện [12 Chòm Sao] Ngôi Nhà Đáng Yêu – Chương 3434
Cộc cộc cộc.
Cạch.
– Ngư
– Mã..tớ vào được k? – Ngư mỉm cười
– Ừm – Mã hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mở cửa cho Ngư vào
Cạch.
Cửa đóng lại, Mã mã quay vào trong ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ngư, khoanh chân lại ôm gối nhìn Ngư thắc mắc.
– Có chuyện gì thế?
– Vậy ra người cậu thích là Tiểu bạch hả? – Ngư k trả lời mà hỏi lại
– Ư…ừm – Mã thoáng đỏ mặt gật đầu
– Song tử…cậu ấy…đã rất buồn – Ngư ngập ngừng nói
– Song…buồn sao? – Mã nhìn ánh mắt của Ngư hỏi
– Ừm..cậu ấy tự nhốt mình trong phòng rồi – Ngư gương mặt thoáng buồn
Mã im lặng quay đi chỗ khác k nhìn vào mắt Ngư. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó.
– Ngư..cho tớ xin lỗi
– Sao..sao cậu phải xin lỗi? – Ngư ngạc nhiên hỏi
– Xin lỗi..vì là vật cản trở của 2 người – Mã nói chầm chậm
– Mã..cậu nói gì vậy? – Ngư vẫn ngơ ra hỏi
– Ngư..sao cậu k ở bên Song lúc này? – Mã bất ngờ quay qua
– Tớ..tớ.. – Ngư nhất thời k biết nói gì
– Ngư..đừng trốn tránh nữa..can đảm nói cho cậu ấy biết đi.. – Mã nghiêm túc nói
– Tớ..tớ..k đủ..
– Đừng viện cớ nữa – Mã cắt ngang lời Ngư – nếu cậu k bày tỏ với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết và sẽ lảng tránh cậu. Ngư, nếu cậu thật sự muốn ở bên Song, đây là lúc nên làm rồi đấy..đừng để mọi thứ quá muộn
Mã nghiêm túc nhìn Ngư và nói, còn Ngư lại im lặng lắng nghe lời khuyên nhủ của Mã. Có phải cô quá nhút nhát, người mình yêu thương bao lâu nay đang ở ngay trước mắt nhưng cô lại k có can đảm đưa tay níu lấy để rồi ngày qua ngày cứ dày vò mình.
– Cảm..cảm ơn cậu – Ngư cúi mặt ấp úng nói
– Cố lên – câu nói động viên của Mã làm Ngư cảm thấy rất vui
– Ừm – Ngư vội gật đầu
Ngư nở 1 nụ cười, 1 nụ cười nhẹ nhìn Mã.
– À..có chuyện này tớ nên nói với cậu? – Ngư đột nhiên nói
– Chuyện gì vậy? – Mã ngơ ngác
– Cậu nên nói cho Xử biết chuyện cậu và Kết đi
– Xử? Có chuyện gì à? – Mã thắc mắc
– Xử…thích Kết lắm đó. Cậu ấy thường xuyên nhìn Kết, nhưng lại đang hiểu lầm cậu và Kết – Ngư nói
– Vậy..vậy sao? – Mã ngạc nhiên
– Ừ..cậu giải thích với Xử đi..đừng để Xử và Tiểu bạch hiểu lầm 2 người – Ngư cười nói
– Ừ..tớ biết rồi..cảm ơn cậu – Mã cũng cười
Cạch.
Ngư bước về phòng, Mã đóng cửa lại quay vào trong đứng cạnh cửa kính. Cô nhìn bầu trời, rồi bao nhiêu suy nghĩ ấp đến. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại “hóa ra mình là vật cản trở” – ý nghĩ thoáng qua trong đầu Mã.
———————
Vì lâu ngày không ra ngoài cho nên hôm nay mọi người rủ nhau đi picnic, 3 chiếc xe đậu sẵn ngoài sân. Mọi người ở trong nhà đang chuẩn bị đồ ăn, thức uống và đồ dùng đi cắm trại. Rất nhanh mọi người đã chuẩn bị xong và xách đồ ra ngoài xe.
Sau khi chia cặp ra, Kết lái xe chở Xử, Dương và Mã. Yết lái xe chở Ngưu, Song và Ngư. Còn Bình lái xe chở Giải, Bảo và Sư. Sau khi yên vị chỗ, 3 chiếc xe bắt đầu khởi động máy, từ từ lăn bánh ra khỏi ktx.
Ầm ầm.
Bầu trời đang trong lành bỗng nhiên mây mù kéo đến, sấm chớp ầm ầm. 3 chiếc xe dừng lại bên đường
– Có vẻ như trời sắp mưa? – Kết ngó ra nói
– Sao thời tiết kì vậy? Rõ ràng trời đang nắng đẹp mà – Ngưu chui đầu ra nhìn trời
– Trời ạ..thế này làm sao đi cắm trại được – Bảo bảo trong xe cũng than thở
– Đành quay về thôi – Yết nói
– Ừ..về thôi – Kết đáp
Kít.
3 chiếc về cua đầu lại, quay trở về. Trời bắt đầu mưa càng lúc càng lớn. 3 chiếc xe lao vội về, mưa to sấm chớp ầm ầm. Mấy cô nàng ngồi trong xe sợ hãi nhìn trời.
Bỗng….
Kíttttttttttt…
3 chiếc đang đi tới đường đèo thì xe Kết đi sau cùng chợt mất lái do đường trơn và khúc cua gấp.
Chiếc xe lao ra bờ vực, mọi người hốt hoảng, Kết phanh gấp rồi bình tĩnh nói mọi người mở cửa xe nhảy ra ngoài. 3 người kia hốt hoảng làm theo, chiếc xe bay xuống vực tạo nên 1 tiếng nổ lớn.
– Á – Xử vì ngồi phía trước cho nên lúc nhảy ra đang đứng ở bờ vực, cô lăn tròn xuống vách
– XỬ – Kết hét to chạy đến nhưng k kịp
Pặc.
Mưa bắt đầu tạnh dần, trong làn mưa mờ mờ, Xử tưởng như mình đã rơi xuống vực nhưng lại thấy mình đang lơ lửng, tay bị ai đó nắm chặt. Cô ngước lên nhìn, là Mã đã nắm được tay cô. Hai người hiện tại đang ở bờ vực, Mã 1 tay bám vào cái cây trên bờ 1 tay nắm tay Xử.
– Xử, Mã cố lên – Kết và Dương chạy lại cố với đến cái cây Mã đang bám vào
– Buông tớ đi nếu k cả 2 sẽ chết đó – Xử hét to lên
– Không..tớ sẽ k để cậu chết
Mã sau khi quan sát địa hình, cô dùng chân đạp mạnh vào vách đá khiến cho cô và Xử bắt đầu đung đưa. Sau 1 lúc có quán tính, cô dùng hết sức mình nắm tay Xử quăng lên
– Kết..bắt lấy
Kết đoán ra được ý định của Mã, cậu liền dùng hết lực nhảy lên ôm lấy Xử. Sau khi đặt Xử xuống, cậu vội chạy lại chỗ Mã
– Mã, đưa tay kia cho tớ – Dương cố với lấy tay Mã
Kết nhìn quanh cố tìm 1 cái cây hay 1 sợi dây nào đó nhưng vô ích.
Rắc.
– Mã mã..mau đưa tay cho tớ – Dương hét to
Kết chạy lại cố với lấy tay Mã, Xử cũng chạy lại giúp đỡ.
Rắc rắc. Cành cây đã k còn trụ nổi bắt đầu gãy ra.
– Mã..cố lên..tớ sẽ cứu cậu – Dương hét to lên
– Tiểu xử… – Mã nói vọng lên
– Mã mã..cậu..cậu cố lên – Xử run rẩy hét lên
– Xử..tớ xin lỗi
– Mã mã..cậu nói gì vậy? – Xử ngạc nhiên
– Xin lỗi vì đã cản trở bọn cậu
– Mã…
– Mã mã..mau bắt lấy tay tớ..- Dương hét to lên cố gắng cúi xuống
– Tiểu bạch…cảm ơn cậu..tớ..tớ..rất thích..cậu – Mã nhìn lên nở 1 nụ cười
– Mã…mã.. – Dương run rẩy nhìn cô
Rắc rắc..
– Tạm biệt – Mã nhở 1 nụ cười, 1 nụ cười ấm áp rồi buông tay ra
– MÃ MÃ – cả 3 người cùng hét lên
Cành cây gãy, Mã rơi xuống vực. Dương và Kết đã cố gắng nhưng…nhưng mà….
Lách tách.
– Mã mã..cậu ấy.. – Xử bắt đầu khóc
– Không…không… – Kết chết lặng người nhìn theo
– Mã..mã.. – Dương đứng hình, đau khổ nhìn theo.
——————
Két.
2 chiếc xe dừng lại bên đường. Mọi người hối hả chạy lại
– Các cậu – Giải vội vã chạy lại
– Có chuyện gì xảy ra vậy? – Yết lo lắng
– Này, các cậu k sao chứ? – Ngư chạy lại đỡ Xử
– Mã mã… – Xử lắp bắp vừa khóc vừa nói
– Mã…phải rồi. Cậu ấy đâu rồi? – Ngư ngó quanh nhìn
– Mã..mã..cậu ấy..cậu ấy..đã.. – Xử nghẹn ngào trong nước mắt
Rầm.
Kết đau khổ đấm mạnh xuống nền đường.
– Tôi..tôi..k thể..bảo vệ được Mã – cậu giận dữ
– Là tôi..do tôi..tôi đã..không.. – Dương nắm chặt tay, nước mắt cậu k ngừng rơi xuống.
– Mọi người sao vậy? Mau nói cho tớ biết, Mã mã đã xảy ra chuyện gì? – Ngưu k kiềm chế được chạy lại lay mạnh Xử
Xử ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn mọi người, người cô run rẩy nói
– Mã..mã..cậu..ấy..chết rồi
Phịch.
Tất cả mọi người đứng hình, k tin vào những gì mình nghe thấy.
– Không..không thể nào – Giải ngã phịch xuống đất
– Nói..nói..dối – Ngưu lặng người đi
Bịch.
– Ngư..ngư..tỉnh lại đi