[12 Chòm Sao] Ngôi Nhà Đáng Yêu

Chương 1111


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Ngôi Nhà Đáng Yêu – Chương 1111

Ảnh bìa : Thiên bình
—————–
Cạch.
– Giải ơi tớ đi chợ về rồi – Mã tay xách bịch lớn bịch nhỏ cùng Kết đi vào
– Về rồi sao? Mau mang vào đây đi – Giải ở bếp nói vọng ra
Kết giúp Mã xách đồ ăn vào bếp lại còn cẩn thận đỡ đồ cho Mã. Cảnh tượng thân mật kia làm ai đó nóng hết cả mặt.
– Mã sao lại đi chung với Kết? – Song cau mày
– Vì tớ đau nên k đi cùng Mã đc – Ngư giải thích
– Ủa vậy thì có liên quan gì đến việc Mã đi với Kết? – Sư bon chen vào
– Ngốc..thì tớ bị đau, Mã đi 1 mình làm sao xách hết đồ. Tất nhiên Kết phải đi giúp rồi – Ngư cú 1 phát rõ đau vào đầu Sư
– Á đau – Sư ôm đầu – vậy sao k rủ tớ?
– Lúc đó ai cũng đang làm việc sao mà rủ? – Ngư đưa tay định cú phát nữa
– Ấy đừng – Sư giơ tay định né – biết rồi
– Lúc đó tớ đứng cùng Kết mà Mã có cho tớ theo đâu? – Dương dùng giọng điệu có chút hờn dỗi
Bốp.
Một chiếc dép bay thẳng vào đầu Dương.
– Á
– Đừng có dùng cái giọng điệu hờn dỗi kinh dị đó..thấy mà ghê – Mã trừng mắt nói
– Mã mã…sao cậu lại tàn nhẫn với tớ thế? – Dương ôm đầu khóc ròng
– Nín…muốn ăn dép nữa k? – Mã giơ cái dép còn lại lên

– Á…Mã mã thật đáng sợ – nói rồi Dương đứng dậy chạy thục mạng
– Đứng lại…cậu vừa nói cái gì? – Mã gầm gừ đuổi theo
Ha ha ha ha…cả đám được trận cười vỡ bụng. Thật đúng là cặp đôi hoàn hảo mà.
~
– THIÊN BÌNH – tiếng hét trời long đất lở của Cự giải vang lên làm cả đám nín bặt, Mã và Dương đang đuổi theo cũng đứng im k nhúc nhích
“Rốt cuộc Thiên bình làm gì mà Giải cáu lên luôn vậy? Giải k phải người dễ cáu đâu nha” – cả đám chung 1 suy nghĩ cùng hướng mắt vào nhà bếp.
Ở trong bếp
– Tớ đã dặn nước sôi phải bỏ rau củ vào luộc mà cậu cứ đứng đó bấm đt là sao? Đã bảo thịt để đó tớ ướp mà cậu k nghe lại đổ tùm lum mắm muối gia vị vào vậy hả? Nồi cá kho của tớ cậu biến thành than rồi này. Còn nữa còn nữa……bla bla bla
Cảnh tượng thật kinh hoàng nha, ở trong bếp, Bình khép nép cúi đầu còn Giải chỉ vào từng thứ mà tuôn 1 tràng k ngừng nghỉ.
Cả đám bu quanh cửa bếp nhìn vào mà thở dài
– Xem ra Bình ta có tướng sợ vợ
– Ừm hưm – cả đám gật gù với phán xét của Tiểu bạch
– Hửm
– Ực
Dù chỉ thoáng qua nhưng cái liếc kinh hoàng của chị Giải cũng đủ làm bọn đàn em nín hẳn chỉ biết lặng lẽ nuốt nước bọt cái ực.
– Giải à…thôi bỏ qua cho Bình lần đầu đi mà. Chắc cậu ấy cũng k cố ý đâu – Xử nhẹ giọng năn nỉ
– Phải đấy…đừng la cậu ấy nữa. Chắc cậu ấy biết lỗi rùi đấy – Ngư ngư cũng gắng năn nỉ
– Giải ơi giải à…bình tĩnh uống ngụm nước đã – Mã thật nhanh nhẹn chạy đi lấy cốc nước
“Dù gì thì chị Giải cũng là đầu bếp, chị ấy mà giận là k có cơm ăn đâu nha” – cả đám ngoan ngoan phục vụ chị Giải
– Thôi đc rồi lần này bỏ qua cho cậu – Giải đành thở dài
– Tớ xin lỗi…lần sau k dám nữa – Bình thật ngoan ngoãn nha
– Được rồi được rồi..Bình biết lỗi rồi, Giải cũng bỏ qua rồi. Coi như k có gì nữa ha, hai cậu tiếp tục nấu ăn đi nha – Mã vỗ vỗ vai 2 người cười giảng hòa
Đợi Giải quay lại tiếp tục nấu ăn, Mã bóp vai Bình thì thầm
– Nếu hôm nay cả đám k có cơm ăn thì cậu chuẩn bị đào hố chôn mình đi – Mã ngữ giọng đều đều nhưng mang đầy sát khí nói với Bình
– Ư..ừm..tớ biết rồi – Bình tái mặt đánh nước bọt cái ực
Thế là cả đám quay lại phòng khách coi tivi nhưng lòng vẫn lo lắng hy vọng cái tên trời đánh kia k gây thêm chuyện gì nữa.
Cũng rất may, Bình ta sau khi thấy Giải nổi giận cũng đã rất sợ hơn nữa lại k muốn chết trong tay đám bạn khốn nạn kia nên k dám gây thêm chuyện gì nữa. Cả đám được yên bình ăn bữa cơm trưa “đạm bạc”.
——————-
Rào rào rào.
Trời đang yên lành bỗng đổ xuống 1 trận mưa lớn khiến bầu trời đêm càng âm u mù mịt.
Trong phòng của Giải, mấy cô gái đang tụ tập nói chuyện phiếm
– Tự nhiên mưa to thế nhỉ? – Ngư ngó ra ngoài cửa sổ
– Dạo này thời tiết thất thường nhỉ? – Giải đứng ở cửa kính cũng nhìn ra

– He he…mưa thế này ngủ mới ngon – Mã vừa ăn snack vừa cười vui vẻ
– Cậu thì suốt ngày chỉ biết ăn thôi – Xử lườm
– Tất nhiên..ăn là mục đích sống của tớ mà – Mã cười mãn nguyện
– Thật là….sao cậu chả béo lên tí nào nhỉ? – Giải quay đầu nhìn
– Tớ k biết – Mã rất ngây thơ đáp
– Tớ thật chịu thua hai cậu đấy. Con trâu kia cũng suốt ngày ăn thôi – Giải quay đầu nhìn cái con người đang ôm bịch bánh kia
– Thì tớ sống để ăn mà…Mã nhở? – Ngưu quay qua nháy mắt với Mã
– He he..đúng là bạn thân của tớ. Mỗi cậu hiểu tớ thôi – Mã hí hửng
– Gứm…hai người yêu nhau đấy à? Kinh dị quá nha – Bảo bảo im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng
– Ai yêu nhau cơ? – bỗng ngoài cửa có tiếng nói
Cả đám đang nói chuyện chợt giật mình quay ra, thấy 4 cái đầu đang lấp ló ngoài cửa. Mấy nàng chả nói chả rằng….
Víu
Bốp
Bụp
Bịch….
4 anh chàng kia chưa kịp hiểu chuyện gì liền ăn nào là dép, sách, gối….rồi còn có cả sọt rác bay vào mặt nữa. 4 thằng ngã nhào ra đất đần mặt ra nhìn mà k hiểu mình làm gì mà bị ăn đòn
– Nè, sao tự nhiên ném tụi tui z? – Sư đứng dậy phủi phủi 2 tay nói
– Đúng á..bọn tui có làm gì đâu – Song lắc lắc cái đầu đứng dậy
– Mấy bà tàn nhẫn thiệt đó – Dương phủi quần áo đứng dậy
– Ai biểu tụi ông dám chui vào phòng con gái mà k gọi cửa chứ? – Xử chống hông nói
– Ai cho mấy ông bon chen chuyện tụi tui hử? – Bảo bảo cũng chêm vào
– Ha ha…đáng đời mấy ông – Mã và Ngưu thấy mấy tên ngốc kia lăn ra đất mà thi nhau ôm bụng cười nứt nẻ
– Nói mau..có chuyện gì mà chui xuống đây – Giải cau mày tra vấn
– À..thì ở phòng chán nên xuống đây kiếm mấy bà nói chuyện cho đỡ buồn thôi đó mà – Bình gãi đầu gãi tai

Thế là chẳng nói gì mấy nàng thi nhau cười, rồi lôi mấy người kia xuống phòng khách kiếm phim coi. Mấy chàng thì ngớ người ra, lúc nãy còn đáng sợ lắm giờ thì lại cười vậy. K hiểu bọn họ có làm gì sai đâu mà mấy cô nàng này thi nhau cười như kiểu trêu đùa họ vậy đó.
“This is real, this is me
Im exactly where im suppose to be, now
Gonna let the light, shine on me
Now ive found, who I am
Theres no way to hold it in
No more hiding who I want to be
This is me” [ This is me – Demi lovato ]
Đang coi phim bỗng có tiếng nhạc nổi lên
– Của ai vậy? – Mã ngó qua chỗ Giải
– K phải của tớ
Mã lại ngó qua chỗ Bảo bảo thì Bảo bảo lắc đầu, lại quay qua Ngư thì Ngư chỉ nhún vai, đang định quay ra Ngưu hỏi thì
– Của tớ – Xử lôi đt ra giơ lên
– Alo
-…….
– Sao cơ? – Xử bỗng nhăn mặt
-…….
– Tôi biết rồi – Xử đáp ngắn gọn rùi cúp máy cái rụp.
Mọi người ai cũng tò mò k biết chuyện gì, ai gọi mà Xử bỗng lo lắng như vậy. Sau khi cúp máy, Xử quay qua cười nhẹ với mọi người rồi xin phép lên phòng trước càng khiến mọi người tò mò xen lẫn chút lo lắng nhìn theo cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.