Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 88: Nói chuyện phải trái (2)
“Cậu ngồi đi.”
Mắt Ngư Nhân một lượt đảo quanh nhìn căn phòng bệnh, sau lại nhìn chiếc túi đồ đang mở để gần đó. Chắc hôm nay là ngày xuất viện, cô nhủ thầm khi ngồi xuống ghế sofa nhỏ, đối diện với giường bệnh đặt giữa phòng.
Sư Tử ngồi xuống cái giường nơi mình đã nằm mấy ngày nay, đôi mắt hờ hững nhìn khắp nơi, nhưng không hề nhìn về phía Ngư Nhân.
Không khí trong phòng bỗng chốc chìm vào im lặng. Một sự im lặng đến căng thẳng.
“Vậy, cậu muốn nói gì? Hay là đến chúc mừng vì tôi đã xuất viện?”
Tuy giọng nói vẫn cao vút vui vẻ, khuôn mặt vẫn cười rạng rỡ như thường, nhưng lời lẽ vào tai Ngư Nhân lại mang theo sự mỉa mai không rõ ràng. Cô bất giác mím chặt môi. Ngư Nhân chợt nhận ra, cô rất kém trong việc phân biệt đâu là sự thật và đâu là giả dối.
Đáng ghét.
“Nghe nói cậu rất hay đến đây, nhưng lại bỏ đi thay vì bước vào.”
Ngư Nhân hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn đứa con gái ngồi trên giường bệnh đối diện mình. Nhìn cách cô ta cười híp mắt trong khi trông về phía cô, sự ngạc nhiên trong lòng Ngư Nhân bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại mỗi cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Cô hơi nhíu mày, và cô cũng nhận ra lời lẽ của mình có chút bực tức.
“Đừng có lúc nào cũng ra vẻ mình biết tuốt! Đó là cách cậu che mờ mắt tất cả mọi người khi đó, là cách khiến người ta phải sùng bái cậu chứ gì?”
Nụ cười vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt của Sư Tử, chỉ có mỗi đôi mắt màu nâu cafe là mở ra nhìn Ngư Nhân, trước khi quay đi ngay sau đó.
“Cậu đến để thăm bệnh, hay để cãi vã với tôi?”
“Thôi ngay cái bộ mặt thân thiện dễ gần của cậu đi. Buồn nôn lắm! Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đến gặp cậu vì ba cái lý do vớ vẩn như thế ư?”
Rõ ràng trước đó cô không hề có ý định gây sự, thậm chí những lời này còn chưa bao giờ muốn nói ra, vậy mà lại vô thức vì sự tức giận vặt vãnh không đâu vào đâu mà thốt lên hết cả. Ngư Nhân mím chặt môi mình vào nhau, răng cắn mạnh vào môi dưới đầy bực tức.
Đây không phải lý do Ngư Nhân đến đây. Cô không đến đây để cãi nhau với Sư Tử! Thứ cô muốn, là những câu trả lời cho thắc mắc trong cô kìa.
“Vài ngày trước, tôi có gặp một người trong những người bạn của chúng ta ngày đó.”
Ngư Nhân không hề biết rằng dù chỉ trong vài giây thôi, đôi mắt của Sư Tử đã vô thức mở to, để rồi trở lại bình thường như chẳng có gì xảy ra. Trong khi đó, Ngư Nhân vẫn cứ tiếp tục.
“Cô ta nói cho tôi về sự thật của chuyện năm đó, và-”
“Và cậu muốn đến đây để hỏi tôi rõ ràng, đúng không? Để giải đáp cái mớ câu hỏi của cậu?”
Với sự khó chịu vốn có nãy giờ, điều lẽ ra Ngư Nhân nên làm chính là tức giận. Nhưng cô chỉ im lặng ngồi đó, tận đến lúc ngẩng mặt nhìn về phía Sư Tử. Khi phát hiện nụ cười trên gương mặt cô ta đã biến mất từ lúc nào, Ngư Nhân thực cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Chuyện xảy ra của năm đó cho đến bây giờ, có thể không còn rõ ràng như trước đây nhưng Sư Tử vẫn nhớ được, chỉ là, nó không khác so với một quyển nhật kí thiếu trang là bao. Bên cạnh chuyện của năm lên sáu, cô nghĩ, đó cũng là một trong những thứ cứ liên tục đeo bám cô trong suốt những năm qua. Đôi mắt màu nâu cafe khẽ nhắm lại, sau đó lại lơ đễnh mở ra.
“Tôi không có gì để nói cả.”
“Đừng làm trò!”
Chỉ mới vừa nãy thôi, Ngư Nhân vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng bây giờ, cô thậm chí đứng phắt dậy khỏi ghế đang ngồi, đôi mắt nhìn Sư Tử nheo chặt lại cùng giọng nói có đôi phần lớn tiếng.
“Tôi không đến đây để nghe cậu nói như thế! Điều tôi muốn biết, là sự thật! Là sự thật cậu có hiểu không hả?!”
“Nếu tôi phủ nhận, cậu chắc chắn sẽ còn giận dữ hơn bây giờ. Còn nếu tôi gật đầu, cậu có tin là tôi không nói dối cậu không?”
Ngư Nhân bất giác giật nảy mình, sự tức giận trong ánh mắt thoáng dao động. Đôi môi cô vô thức run lên từng hồi, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi kia ra sao.
“Chuyện quá khứ là chuyện quá khứ, có nhắc lại cũng chẳng làm được gì.”
“Cả Xà Phu cũng nói với tôi một câu tương tự thế này. Chẳng lẽ hẹn hò thôi mà cũng phải giống nhau đến thế sao? Đúng là một mớ từ ngữ vô nghĩa!”
Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, chiếc gối của ghế sofa nơi Ngư Nhân đang ngồi đã đập trúng vào đầu cô, sau đó văng xuống sàn. Đôi mắt màu nâu cafe lập tức thu vào vẻ mặt khó chịu và nụ cười nửa miệng khinh thường của Ngư Nhân. Trong vài giây, những điều đó khiến cô thấy lạ lẫm.
“Tại sao cậu không giải thích với tôi? Tại sao cậu im lặng? Cậu bắt cả những người khác im lặng, và để tôi – kẻ luôn sùng bái cậu vô điều kiện – là đứa duy nhất không biết gì!! Cậu coi tôi là một con ngốc có phải không, hả?!”
Không hề cho Sư Tử thời gian trả lời, Ngư Nhân lại tiếp tục nói, cũng với chất giọng đầy bực tức đó.
“Sáu năm! Đã hơn sáu năm rồi. Suốt thời gian đó cậu có từng nghĩ, với một đứa vốn chẳng có ai bên cạnh như tôi, tôi đã khổ sở như thế nào vì bị bạn bè phản bội hay chưa? Cậu cho tôi tình bạn, cho tôi mọi thứ, để rồi trong một khắc cướp đi tất cả! Giờ lại bảo là vì tôi, vì muốn tốt cho tôi, vì sự an toàn của tôi? Vớ vẩn! Điên khùng! Cậu nghĩ tôi có thể dễ dàng chấp nhận hay sao!?”
“Tôi-”
Ngay khi Sư Tử vừa định mở miệng trả lời và quay sang nhìn Ngư Nhân, đôi mắt cô lại thoáng mở to. Nhìn khuôn mặt từ bao giờ đã bị nước mắt làm nhoè đi, bao nhiêu sự khó chịu trong Sư Tử bỗng chốc tan biến đi hẳn, cô bất giác thở dài một tiếng.
“Tôi đoán mình khi đó quá ngu ngốc mới không lường trước được hậu quả, và quá trẻ con để có thể tìm ra cách nào đó hay hơn. Nhưng tôi hỏi cậu, liệu cậu có bao giờ cho chúng tôi, cho tôi bất kỳ cơ hội nào để giải thích cho cậu hay chưa?”
“Cậu nói gì chứ?! Đừng có đổ lỗi cho người khác! Là các cậu rời bỏ tôi! Cậu và-”
Trước khi Ngư Nhân kịp dứt lời, má cô bỗng cảm thấy đau rát, bên tai vẫn còn vang vảng âm thanh chát chúa vừa vang lên.
Sư Tử tát cô.
“Tôi không trách cậu khi cậu luôn tránh mặt bọn tôi, kể cả việc dành cho tôi những ánh nhìn căm phẫn, vì tôi đáng bị như vậy. Nhưng cậu nhớ lại xem, đã bao nhiêu lần tôi cố giải thích với cậu rồi? Cậu chỉ biết ôm mặt khóc như một đứa mít ướt vô dụng và bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ! Không ai rời bỏ cậu cả, là cậu tự mình chuyển đi, là cậu tự mình biệt tăm biệt tích! Nói cho cậu biết, tôi không hề bắt bất cứ ai phải im lặng cả. Cậu tự mình suy nghĩ và tin những gì trước mắt cậu! Cậu bỏ qua mọi điều vô lý để tin rằng chúng tôi chỉ muốn làm đau cậu! Càng chưa bao giờ cho chúng tôi cơ hội giải toả hiểu lầm!”
Không phải chưa từng, nhưng lần cuối Sư Tử nổi giận thế này lại quá lâu để Ngư Nhân có thể nhớ được. Đôi mắt cô cứ mở to nhìn cô bạn đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, hai tay cô ta tức giận túm chặt lấy cổ áo cô xốc ngược. Đôi đồng tử màu nâu cafe vẫn bình thản, trừ duy nhất vài tia thoáng dao động nơi đáy mắt. Ánh nhìn ấy cứ chòng chọc nhìn thẳng vào mắt Ngư Nhân, khiến cô quên bẵng đi cảm giác đau rát vì cái tát ban nãy bên má mình.
“Tôi không hiểu.”
Từng giọt nước mắt tiếp tục chảy xuống, thoáng chốc đã thấm ướt khuôn mặt xinh xắn của Ngư Nhân.
“Chẳng lẽ cho ngay từ đầu, tôi mới là kẻ sai sao chứ? Tại sao lại là tôi? Tại sao, luôn là tôi?”
Ngư Nhân luôn chỉ khao khát một hạnh phúc nhỏ nhoi, rằng cô có bạn bè bên cạnh, rằng cô có ai đó yêu thương mình, rằng cô có gia đình luôn ở cạnh chăm sóc. Nhưng không. Không chỉ mất đi tất cả, cô bỗng nhận ra mình chưa bao giờ có bất cứ thứ gì để phải đánh mất. Khi càng cố gắng vì ai đó, càng dành nhiều tình cảm cho ai đó, họ sẽ lại đáp lại cô bằng sự phản bội, bằng cách gieo rắc cho cô sự đau khổ.
Ước nguyện yêu thương và được yêu thương, chẳng lẽ là không thể đối với Ngư Nhân sao? Chúng chẳng lẽ, lại khó đến mức ấy hay sao? Cô rốt cuộc đã gây nên tội nghiệp gì. Cô không tài nào hiểu được.
“Bất cứ ai cũng rời bỏ tôi, phản bội tôi. Tất cả! Vậy trong suốt những năm qua, tôi cố gắng như vậy, tôi căm hận nhiều như vậy, rốt cuộc, là vì cái gì cơ chứ?”
Bàn tay đang xốc ngược cổ áo Ngư Nhân của Sư Tử buông ra, để mặc cô bạn lần nữa ngồi phịch xuống ghế sofa, trước khi úp mặt vào hai lòng bàn tay khóc nấc lên. Đôi mắt màu nâu cafe nhìn cô gái trước mặt mình, bàn tay nửa giơ ra nửa muốn rụt lại, cô hơi mím chặt môi.
Lẽ ra Sư Tử nên dứt khoát hơn, nên nói thẳng điều này với Ngư Nhân trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối như thế này mới phải. Tất cả những chuyện này, tất cả những hệ luỵ này, cũng do cô cả. Do cô nhu nhược.
“Cậu có thể sai khi hận những người còn lại, nhưng cậu đúng khi hận tôi. Bởi vì khi quyết định giữ im lặng, ngoại trừ việc tôi chán phải giải thích cho đứa cứng đầu như cậu hiểu, tôi thật sự đã muốn xem biểu hiện của cậu như thế nào.”
Tớ đoán cho tới tận khi đó, tớ vẫn muốn huỷ hoại nụ cười thuần khiết của cậu. Thật sự xin lỗi, Ngư Nhân.
Ngay khi Sư Tử vừa dứt lời, cô cảm thấy một bên má mình chợt đau rát dữ dội, cả đầu cũng quay phắt sang hướng khác. Nhưng khi cô đưa mắt nhìn Ngư Nhân, thay vì sự giận dữ đáng lẽ phải có, đôi mắt của cô bạn lại hết sức bình thường. Ngư Nhân đưa tay quệt nước mắt, miệng cười khẩy một cái.
“Đó là cho tất cả những gì cậu gây ra cho tôi, đồ ngu ngốc. Sao tôi lại từng nghĩ cậu là thiên thần hạ thế được nhỉ?”
“Biệt danh đó từ trước đến giờ đã luôn thuộc về cậu rồi mà, tiểu thiên thần.”
Chỉ có thiên thần mới tin ác quỷ là thiên thần mà thôi.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Ngư Nhân hai tay lau vội khuôn mặt đẫm nước của mình. Không hề nhìn Sư Tử lấy một cái, cô đứng dậy khỏi ghế sofa và toan bước đi. Tay đặt trên nắm cửa, Ngư Nhân chợt khựng lại, và quay nửa đầu ra sau.
“Tôi chưa tha cho cậu đâu, con nhỏ xấu xa! Tôi vẫn ghét cậu, ghét cực kỳ. Cứ đợi đó, sẽ có ngày tôi bắt cậu trả đủ, không phải chỉ một cái tát là xong đâu!”
Đáp lại cô, Sư Tử im lặng mỉm cười vui vẻ. Và lần đầu tiên, Ngư Nhân tự mình đáp lại bằng một cái nụ cười trừ có phần gượng gạo, nhưng thật sự nhẹ nhõm.
“Phải rồi, có chuyện này tôi muốn-”
Nhìn Ngư Nhân đột nhiên tự ngắt lời, đầu Sư Tử bất giác hơi nghiêng sang bên một cách khó hiểu. Cô không hề nhận ra, hoặc vờ không nhận ra rằng, bàn tay trên tay nắm cửa của Ngư Nhân đang vô thức siết chặt, cũng như việc cô gái nhỏ bỗng dưng cắn chặt môi mình.
“Thôi, không có gì. Không có gì đáng bận tâm đâu. Gặp cậu sau ở lớp nhé.”
Với tư cách là hai người bạn của nhau, được không?
Thay cho câu trả lời, Sư Tử nhoẻn miệng cười tươi hơn. Nhưng cũng nụ cười ấy, lập tức tắt đi ngay sau khi cánh cửa phòng vừa mở ra đóng lại. Cô thở hắt ra một tiếng, trước khi quay người đi đến cửa sổ phòng bệnh.
Đã nói chuyện phải trái rõ ràng, cũng đã giải quyết gần như toàn bộ hiểu lầm với cô bạn thân khi xưa, nhưng lòng Sư Tử vẫn nặng quá.
Hình như, Ngư Nhân chưa hề đề cập đến chuyện của Song Ngư,
Và Xà Phu.
Cô vẫn cảm thấy mệt quá.
***
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Xà Phu đành ra ngoài đi dạo quanh vườn bệnh viện. Cậu vốn cũng chẳng ưa thích gì thiên nhiên cho lắm, chỉ là muốn giết thời gian một chút, đồng thời cũng để bản thân thôi suy nghĩ linh tinh đi. Cũng chính vì thế mà một lần nữa, Xà Phu lại gặp phải người không muốn gặp. Một kẻ có khuôn mặt như mình y đúc, và lúc nào cũng lườm lườm đôi mắt màu hổ phách chết tiệt của cậu ta.
Cực kỳ khó ưa.
“Ồ, đây là bạn trai Tiểu Sư mà. Con là Xà Phu nhỉ?”
Vờ như không để ý đến ánh mắt hằn học dành cho nhau của con trai mình và cậu bé vừa bước đến, bà Lưu vui vẻ nở nụ cười híp mắt. Chất giọng khẽ run của bà cất lên đầy dịu dàng và ấm áp.
Vẻ mặt lạnh tanh của Xà Phu thoáng chốc đã trở nên hiền hoà, cậu chậm rãi gật đầu chào người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn trước mặt.
“Con chào cô. Lâu quá không gặp. Trông cô vẫn rất khoẻ mạnh!”
Đôi mắt màu hổ phách nhìn mẹ mình và kẻ mình không ưa nhất vui vẻ nói chuyện, Song Ngư chán nản bĩu môi. Mỗi khi Sư Tử đến thăm mẹ cậu, Xà Phu luôn đến đón cô bạn gái, vì thế mà có tiếp xúc và quen biết với bà. Trong khi con trai cực kì ghét cậu ta, bà Lưu lại rất niềm nở đón tiếp. Bà nói, một cậu bé có gương mặt y hệt Song Ngư khiến bà thấy thích thú.
Đùa gì chứ, cậu thì không. Vĩnh viễn cũng không.
“Cảm ơn con. Con ở đây, vậy con bé đâu rồi?”
Chuyện Xà Phu và Sư Tử luôn luôn có mặt cùng nhau ở bệnh viện từ lâu đã là điều hiển nhiên đối với bà Lưu, đương nhiên là với lý do thăm một người bạn nào đó chưa bao giờ gặp qua và cũng chẳng ai biết là có tồn tại thật hay không.
“À, hôm nay chỉ có mình con thôi ạ!”
Ngoài một tiếng “hửm” bâng quơ, bà Lưu dường như không hỏi gì thêm nữa.
“Sao không chào nhau một tiếng đi, thằng bất lịch sự?”
Đôi mắt lập tức quắc sang lườm nguýt đôi mắt cùng màu với mình, chân mày vì đó mà nhíu chặt lại.
“Quen biết gì nhau mà chào.”
“Tụi mình là bạn mà, không phải sao?”
“Câm đi!”
Không rõ lời đầy ghét bỏ của Song Ngư có khiến Xà Phu khó chịu hay không, khi mà gương mặt điển trai kia trước sau vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Cậu nhoẻn miệng cười, cả đôi mắt cũng híp lại một cách thích thú, càng khiến Song Ngư thêm bực bội.
“Mà, nàng công chúa của mày đâu rồi nhỉ? Cứ tưởng cô ta bám mày như sam chứ.”
Lời nói đầy mỉa mai của Xà Phu phút chốc khiến mắt Song Ngư mở to, dù nó lập tức trở lại bình thường ngay sau đó. Một khắc liếc sang mẹ mình vẫn ngồi im lặng mỉm cười theo dõi cuộc đấu khẩu của hai người, trong lòng cậu có chút chột dạ.
“Sao mày không câm mồm và biến đi?”
“Bộ tao nói chạm đến tử huyệt của mày hay sao vậy? Thôi sao cũng được, tao cũng chẳng thèm quan tâm.”
Tận khi bỏ lại câu nói đó, nét mặt Xà Phu vẫn vui vẻ nét cười, chỉ có giọng nói là lạnh lùng không chút cảm xúc. Trước khi quay người rời đi và dành cho Song Ngư một cái lườm không mấy thiện cảm, cậu gật đầu lễ phép chào bà Lưu.
“Cậu bé đang nói về điều gì vậy, Ngư?”
Lòng Song Ngư giật thót lên một cái, đôi mắt màu hổ phách thôi bực tức và dần trở lại điềm đạm nhìn sang mẹ mình. Sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc, cậu im lặng.
“Con có giấu mẹ chuyện gì không, Song Ngư?”
Mẹ mình đang nghiêm túc, Song Ngư nghĩ thầm. Cậu dùng răng cắn nhẹ môi mình một cái.
Trước sự im lặng của con trai, bà Lưu đành thở dài, cuối cùng nở nụ cười trấn an xen phần bất lực.
“Thôi được rồi, coi như mẹ chưa nói gì đi. Mà nè, con và thằng bé đó có vẻ ghét nhau ra mặt ấy nhỉ?”
Đôi mắt nhìn sang khuôn mặt có phần ranh mãnh thích thú của mẹ mình, Song Ngư nhíu chặt mày thở hắt ra một cái. Cậu bước ra phía sau, hai tay dịu dàng bóp vai cho bà.
“Con không hiểu, thằng điên đó có gì khiến mẹ thích chứ?”
“Vì nó khiến mẹ liên tưởng. Con không thấy rất giống sao!”
“Làm sao con biết được.”
“Hay là con ghét thằng nhóc vì nó là bạn trai của con bé?”
Từ bao giờ mẹ Song Ngư thích đùa giỡn trên nỗi đau của người khác thế nhỉ? Đó là chưa kể “người khác” ở đây còn là cậu, con trai bà.
“Gì chứ, tại sao con phải vì cậu ta? Nhưng dù gì đi chăng nữa,”
Đôi bàn tay hơi khựng lại, cùng lúc đôi mắt màu hổ phách thoáng vài tia lạnh lẽo. Song Ngư bình thản chớp mắt một cái, vờ không để ý đến nét mặt có phần nhớ nhung luyến tiếc của bà Lưu mẹ mình.
“Con ghét khuôn mặt của thằng đó! Cực kỳ ghét.”