Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 8: Bạn bè
Bằng cách nào đó, Cự Giải gần đây rất thường xuyên đến thư viện. Mỗi khi Xử Nữ bận việc hội học sinh và Bảo Bình luyện tập bóng rổ ở câu lạc bộ, ở thư viện trường y như rằng lại có một “cục đen đen” lủi thủi khắp mấy kệ sách.
Kim Ngưu ban đầu vẫn còn ngượng nghịu mỗi khi nói chuyện với Cự Giải, nhưng dần lại trở nên thoải mái hơn rồi thân thiết từ lúc nào không hay. Đến nỗi, trò chuyện cùng cậu trong thư viện dần trở thành thói quen hằng ngày của cô, dù rằng nó không hề xảy ra đều đặn như ý cô muốn.
Muốn? Kim Ngưu không chắc chắn về cái gọi là “ý muốn” này cho lắm.
Tuy nhiên, Kim Ngưu lại không thể nói chuyện với Cự Giải như bình thường khi hai đứa ở trong lớp học. Dù chung một lớp, cô cảm thấy cậu lại rất khác với khi ở thư viện. Cự Giải khi ôm lấy quyển sách vui vẻ và dễ gần bao nhiêu, Cự Giải lúc thường lại càng xa cách và khó tiếp xúc bấy nhiêu. Kim Ngưu vốn bản tính nhút nhát lại càng không dám bắt chuyện.
Như mọi ngày, Kim Ngưu lại đến thư viện một mình. Vì tính cách không mấy cởi mở của mình, cô từ đầu năm đã chẳng có lấy một người bạn nào. Ở trường phổ thông lại chẳng có người bạn nào cô quen hồi cấp hai. Bởi vậy, mỗi khi Nhân Mã sinh hoạt câu lạc bộ, cô y như rằng lại dành thời gian rỗi của mình ở thư viện trường.
Sắp xếp và xem lại số sách trên kệ là một trong những công việc thường ngày của Kim Ngưu. Sức khoẻ yếu ớt khiến cô không thể tham gia vào câu lạc bộ thể thao nào, người ta lại càng chẳng thể nào thích một con nhỏ quái dị bất kể nóng lạnh lúc nào cũng mặc kín cái áo khoác. Làm việc ở thư viện và phụ giúp cô thủ thư, đối với Kim Ngưu đã là vui vẻ lắm rồi.
Kim Ngưu lúc này đang cố hết sức với tay lên để đặt những quyển sách lên kệ ở vị trí cao. Thường ngày sẽ khác khi có Cự Giải giúp, nhưng hôm nay lại không thấy cậu tới, cô chẳng còn cách nào khác ngoài tự lực cánh sinh.
“A!”
Quyển sách trong tay Kim Ngưu bị giật đi ngọt xớt từ người đang đứng ngay cạnh mình. Khi cô quay sang, Kim Ngưu đụng phải ánh mắt màu khói đang nhìn mình, lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo.
“Đang xếp sách sao? Để tớ giúp cậu!”
“Cảm ơn cậu, Thiên Yết!”
Kim Ngưu cũng định bụng sẽ từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận sự giúp đỡ từ Thiên Yết. Cậu dù sao vẫn cao hơn cô, lại còn cái tính cứng đầu của cậu mà từ lâu cô đã biết, Kim Ngưu chẳng còn cách nào cự tuyệt.
Thiên Yết và Kim Ngưu không hẳn là bạn, chỉ đơn thuần quá lắm là bạn cùng lớp. Vì việc của hội học sinh, cậu thường xuyên đến thư viện tìm tài liệu, dần cũng quen với Kim Ngưu hơn. Dù trí nhớ của cô khá tệ, cô vẫn nhớ cậu là người rất đáng ngưỡng mộ.
“Thiên Yết đang tìm gì sao?”
Trong lúc Thiên Yết phụ Kim Ngưu xếp những quyển sách lên trên cao, cô cũng tiếp tục việc của mình ở những chỗ vừa tầm.
Thiên Yết mắt không đổi, tay không ngưng, chỉ có miệng là đều đều lên tiếng.
“Tớ cần tìm vài tài liệu của mấy năm trước thôi, tớ vừa nhờ cô thủ thư nên vào đây xem thử vài quyển sách.”
Kim Ngưu tự nhiên cười khúc khích.
“Xin lỗi nha! Tại tớ cứ nghe mấy bạn đồn là cậu lạnh lùng lắm ý! Nhưng mà, Thiên Yết chỉ rất điềm đạm mà thôi!”
Nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt Kim Ngưu, Thiên Yết vẫn mặt bình thản quay đi ngay sau đó. Tay cậu, bất giác nắm chặt che nửa dưới khuôn mặt, miệng lầm bầm bầm gì đó không rõ.
Lúc này, Thiên Yết chợt nhớ ra điều gì đó. Tay vẫn đều đặn xếp sách lên kệ, cậu lên tiếng hỏi Kim Ngưu.
“Mà, cậu có một em trai học lớp 10-3 phải không?”
“Ừa, có gì sao?”
“Không! Không có gì.”
Kim Ngưu khó hiểu quay sang nhìn Thiên Yết, nhưng không hỏi gì thêm.
Trong lúc này, Thiên Yết vẫn đang suy nghĩ gì đó. Mắt cậu nhắm hờ lại trong vài giây, nén cả tiếng thở dài.
Chợt nhìn sang Kim Ngưu, Thiên Yết nhìn thấy cô đang cầm một quyển sách gì đó, ánh mắt có chút tiếc nuối. Một phần tò mò, cậu lên tiếng hỏi thử.
“Gì thế?”
Cô gái thủ thư ngạc nhiên quay sang nhìn cậu, rồi híp mắt cười trừ cho qua chuyện.
“Không, chỉ là, tớ thấy hơi tiếc! Bộ sách này rất hay, nhưng chẳng bao giờ thấy ai mượn chúng cả!”
Đôi mắt màu khói bình thản quay đi, vẫn lạnh lùng hệt như thế.
***
Hiện tại đang là giờ học môn toán của thầy chủ nhiệm. Kể cả là môn học thích nhất, Sư Tử chẳng hiểu sao vẫn không tài nào tập trung nổi.
“Thôi dùm cái! Đừng có làm kiểu như tôi với cậu là bạn nữa! Thật là buồn nôn quá!!”
Sư Tử đưa mắt nhìn sang Bạch Dương đang ngồi đằng kia, đầu theo thói quen tự nhiên nghiêng sang một bên. Câu nói ngày hôm đó của Bạch Dương, cô thật sự nửa hiểu nửa không, nửa không lại nhiều hơn nửa hiểu.
Lúc đó hình như bọn họ đã nhắc đến Ma Kết, cô chỉ là thắc mắc không biết lại dính gì đến cậu bạn thân của mình nữa.
Dù sao, cứ đụng đến Ma Kết thì cô rất khó chịu. Đối với Sư Tử, luôn luôn là vậy.
Bạch Dương mắt dù chăm chú nhìn bảng nhưng vẫn cứ lo ra. Chân cô từ bữa đó vẫn đau nhức. Cô chẳng hiểu sao lại vì những lời vớ vẩn hôm đó mà suy nghĩ.
Có lẽ, Bạch Dương nhất định là đang tức giận. Một đứa lúc nào cũng đạt được những thứ mình muốn như cô lại có ngày bị kẻ khác xỏ mũi, cảm thấy thật nhục nhã và bực mình!
***
Hoàn toàn hệt như mọi ngày, Bảo Bình đang trên đường đến sân câu lạc bộ luyện tập bóng rổ. Lúc này đã là giờ ra về, cô nghĩ mình nên ở lại tập chút ít. Thể thao trước giờ cô luôn cực kì yêu thích, giờ lại có thêm đối thủ, Bảo Bình càng phải phấn đấu nhiều hơn.
Bảo Bình chỉ vừa mới bước đến sân thôi, cái âm thanh dập bóng cùng những bước chạy đã vang đều đều vào tai cô. Bảo Bình có thể nhìn thấy, một Nhân Mã đang tập luyện. Nhìn cái áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi, nhìn mái tóc ươn ướt bết trước trán, nhìn cả đôi mắt luôn ngạo mạn đầy quyết tâm, Bảo Bình từ lúc nào bị cuốn theo những đường bóng của cậu nhóc.
Nhân Mã kể cả khi rất giỏi, đến mức khiến cô nghĩ cậu là giỏi thể thao bẩm sinh, cậu nhóc vẫn không ngừng luyện tập. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên Bảo Bình nhìn Nhân Mã tập một mình, từ cái lúc cô công nhận cậu nhóc là đối thủ của mình.
Chân nhảy lên, bật cao đến ngoài sức tưởng tượng. Là một cú úp rổ.
Nhân Mã nhảy xuống, cậu ngồi hẳn xuống nền sân tập. Hai tay chống ra sau ngã người, cậu hít thở đều.
Lúc này, Nhân Mã chợt nhìn thấy Bảo Bình, tay cầm một chai nước và đưa ra trước mặt cậu. Không ngần ngại, cậu lập tức nhận lấy và uống một hơi.
“Kì thi tuyển chọn đội hình chính thức sắp diễn ra rồi nhỉ?”
Nhân Mã thả chai nước khỏi miệng, trề môi trề mỏ.
“Chị thì sướng rồi, khỏi cần tập!”
Người ta là đội trưởng mà lại.
“Tôi quăng quả bóng này vào mặt cậu nhé?”
Nhìn Bảo Bình cười cười nguy hiểm trong khi tay cầm chặt quả bóng rổ, Nhân Mã đành đưa tay xin hàng trong khi cười hề hề. Quả bóng rổ nặng đó, xin kiếu, cậu vẫn còn muốn sống tốt.
Bảo Bình tay cầm quả bóng quay về phía rổ, lập tức thảy bóng vào rổ. Nơi cô đứng cách bốn ô.
Nhân Mã thực sự trong thâm tâm cũng có một chút ngưỡng mộ đối với bà chị này. Cậu đã chứng kiến nhiều lần và biết thế mạnh của Bảo Bình, đó là có thể ném bóng ở bất kì vị trí nào trên sân, kể cả từ phía rổ này sang rổ kia.
Một cô gái là đối thủ, xem ra không hẳn là không tốt.
“Đi đâu đấy?”
Nhìn Nhân Mã chống tay đứng dậy định bước đi, cô không nén được thắc mắc mà lên tiếng hỏi. Đáp lại, cậu chỉ đơn giản nhếch mép cười tươi rói.
“Đón chị gái!”
Mắt nhìn đồng hồ, Nhân Mã nhanh chóng xách cặp để gần đó rồi chạy đi mất. Kim Ngưu lúc này có lẽ cũng rời khỏi thư viện rồi, chị ấy luôn ở đó đợi cậu lúc tập luyện.
Bảo Bình nhìn theo, bất giác phì cười. Cô chợt suy nghĩ, cậu ta có chị gái? Cô nhất thời thắc mắc cô chị đó trông ra sao.
Trong đầu Bảo Bình xuất hiện một cô gái lúc nào cũng giỏi đánh đấm thể thao, lúc nào cũng ngạo mạn kiêu căng. Dù ngay sau đó, hình ảnh đó lập tức tiêu biến đi..
Haha.. Bảo Bình thật giàu trí tưởng tượng!
***
Bạch Dương lúc này đang trên đường về nhà. Vì nhà gần trường, cô thường xuyên đi bộ. Vả lại, kể cả khi cô không muốn, cũng chả có một ai đưa rước Bạch Dương cả.
Trong bất giác, Bạch Dương chợt nhìn về phía mà những cô nữ sinh đang túm tụm lại nói chuyện rôm rả. Giật mình, cô lập tức quay đi. Tại sao Bạch Dương lại đem những chuyện vớ vẩn này ra mà suy nghĩ cơ chứ!
Không có bạn thì sao? Cũng chẳng có chết ai hết!
Bạch Dương từ lâu đã quen với sự cô đơn rồi. Giờ có thêm cô đơn cũng chả phải vấn đề gì đó lớn lao.
Có một con đường tắt dẫn về nhà, nhưng lại rất vắng người và tối tăm nên chưa bao giờ Bạch Dương sử dụng cả. Vậy mà chẳng hiểu sao, chân cô tự nhiên lại rẽ hướng vào đó.
Cô điên rồi chăng.
Không chỉ ẩm ướt và tối tăm thôi, còn phiền phức đến đáng ghét nữa. Điển hình là hiện tại Bạch Dương đang bị hai tên thanh niên chặn lại, gương mặt lộ rõ gian tà.
Tha cho cô đi, mệt quá!
“Đi vào chỗ vắng người thế này, cô em cũng gan thật đấy!”
“Cô em dễ thương thật, bọn anh có lời khen đấy!”
Đúng là rất phiền!
“Không cần các người nói, tự tôi biết bản thân rất dễ thương!”
Trước bọn người này, cô chẳng việc gì phải tỏ ra ngoan ngoãn.
Khi Bạch Dương định bước lùi ra sau, chính cô lại bị một tên chặn lại. Tay hắn, chẳng chút suy nghĩ túm chặt lấy cổ tay cô. Đau..
“Cô em mạnh miệng nhỉ? Anh rất thích!”
“Thả ra mau!!”
“Chúng ta đi chơi một chút nhé cô em dễ thương?”
Trong lúc Bạch Dương càng lùi về để giật tay mình ra, cái chân bị thương bữa giờ của cô lại giở chứng, đột nhiên nhói lên khiến Bạch Dương mất đà ngã hẳn xuống đất.
Nhìn những con người gian xảo tiến lại, Bạch Dương bắt đầu sợ hãi. Chưa bao giờ, cô đối mặt với những chuyện như vậy cả.
Chết tiệt.
Một trong hai tên kia, đột nhiên la ó lên. Hắn ôm lấy đầu, tức giận quay phắt ra phía sau. Nhìn con nhóc vừa dùng cặp quất vào đầu mình không thương tiếc, hắn lập tức giận dữ.
“Con nhỏ này!!!”
Bàn tay vừa nắm chặt của hắn còn chưa kịp tung ra đã bị túm lấy, lại còn không thương tiếc bẻ ngược. Miệng không ngừng la thét vì đau, sau đó vì cú thúc vào bụng đã ngã xuống.
Tên còn lại nhìn thằng bạn vừa bị đánh, lại nhìn lên đứa con gái trông chân yếu tay mềm kia.
“Mày tới số rồi nhóc con!!!”
Tuy nhiên, hắn chỉ vừa bước tới đã lập tức ngã chúi về phía trước. Còn mân mê đứng dậy, bàn tay đã bị đạp mạnh không thương xót.
“Ma Kết, cậu giẫm nát tay người ta bây giờ!”
“Chẳng phải cậu cũng đấm người ta muốn lòi ruột sao, Sư Tử?”
Có ai đó đỏ mặt cả lên, vừa vì xấu hổ vừa giận dữ.
“Đừng có nói quá nha!!”
Bạch Dương vẫn ngồi dưới đất, một phần vì cái chân đau, phần lại vì cứ chú ý vào hai cái người kia mà phân tâm. Mắt cô chợt đụng phải mắt Sư Tử vừa quay sang.
Ban đầu hơi ngạc nhiên, Sư Tử sau đó liền cười toe. Cô vui vẻ chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Bạch Dương. Mắt xem xét một hồi lại đứng lên.
“Không sao chứ? Tớ đỡ cậu dậy nghen!”
Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, Bạch Dương vừa thẹn vừa giận, trong bất giác không kịp suy nghĩ lập tức gạt đi. Đang tỏ ra thương hại cô chắc?!
“Tôi không cần! Cậu bám dai quá đó! Đã bảo tôi từ đầu tiếp cận cậu vì tôi trăm phần ghét cậu, ngừng cư xử như chúng ta là bạn đi!!”
Ma Kết vẫn đứng gần đó, bàn tay trong vô thức siết chặt. Nhưng Sư Tử đã bảo cứ để cô giải quyết chuyện này, vì vậy trừ khi cô lên tiếng, cậu nhất định không xen vào.
Sư Tử ban đầu chẳng hiểu sao cúi gầm mặt, cuối cùng lại cười tươi ngây ngô. Đôi mắt nhắm lại chẳng rõ cảm xúc gì.
“Nhưng cậu là người đầu tiên ngỏ ý muốn kết bạn với tớ! Đối với tớ, như vậy đã rất tuyệt rồi!”
Bàn tay chống dưới đất của Bạch Dương nắm chặt lại, răng cắn mạnh môi tức giận.
“Điên khùng!! Đừng tưởng đây là phim hay tiểu thuyết, đừng có mà tỏ ra cao thượng!!!”
Bạch Dương bực dọc chống tay lên bức tường gần đó tự mình đứng dậy, từ chối mọi sự giúp đỡ từ Sư Tử. Ánh mắt của Sư Tử khi cô, cô cực kì căm ghét.
Biết vậy ngay từ đầu đã không thèm dính líu, đúng là mệt mỏi!
***
Nhìn Bạch Dương cứ thế dần khuất bóng, Sư Tử thở ra một cái. Ma Kết lúc này mới để ý bàn tay của cô, có lẽ ban nãy vì đánh nhau mà bị thương.
“Này, tay cậu.. Ổn không đấy?”
Vì một người còn chối bỏ cả mình, chẳng phải quá ngốc nghếch sao?
Sư Tử nhìn vào những ngón tay và bàn tay bị trầy, trong lòng trong vài giây dâng lên sợ hãi. Cô lén cắn mạnh môi, ngay sau đó lại cười tươi.
“Ta về hen~!”