Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 77: Chọn níu giữ điều quan trọng
Khi còn nhỏ, như bao nhiêu đứa trẻ khác, Lưu Song Ngư cũng đã từng ấp ủ cho mình rất nhiều ước mơ. Kĩ sư, giám đốc, hoạ sĩ, giáo viên, luật sư, gần như mọi thứ cậu đều đã nghĩ đến.
Nhưng nếu trả lời nghiêm túc, cậu sẽ chọn trở thành một bác sĩ. Tuy nhiên, học ngành Y tốn rất nhiều chi phí, và đối với một thằng quý đồng tiền hơn cả sinh mạng như cậu, một thằng nếu không vì mẹ có lẽ đã bỏ học từ năm cấp hai như cậu, từ lâu Song Ngư đã không còn nuôi dưỡng cái mơ ước ấy nữa rồi.
Song Ngư của bây giờ chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là mẹ mình sẽ chóng khoẻ và khỏi bệnh. Và để biến điều đó thành hiện thực, cậu luôn luôn cố hết sức để kiếm tiền cho cuộc phẫu thuật của bà, dù phải làm bất cứ điều gì, kể cả là những việc đê hèn đốn mạt nhất.
Nhưng, thật ra mà nói thì ban đầu, Song Ngư vốn không hề có ý định làm bồi bàn tại một quán karaoke và bar nhộn nhịp phức tạp, cậu chỉ đi làm thêm ở các quán ăn nhanh hay những tiệm quán này nọ, đương nhiên là bằng cách khai gian tuổi của mình. Cậu tìm đến nó là nhờ bạn bè làm cùng giới thiệu khi chúng nó biết rằng, hơn bất kỳ ai, cậu cần tiền. Và đương nhiên, Song Ngư đồng ý ngay. Cậu biết, công việc này không chỉ lương cao mà còn có cả tiền boa từ khách. Để rồi trước khi kịp nhận ra, cậu đã chọn và theo công việc này trong rất lâu, dĩ nhiên những buổi sáng khi rảnh thì Song Ngư vẫn làm thêm ở những chỗ khác.
Như cậu đã nói, Song Ngư sẽ cố gắng hết sức để kiếm tiền. Kiệt sức cũng chẳng sao, bệnh tình chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần cậu còn ý thức được, Song Ngư vẫn sẽ tiếp tục làm việc, dù cho bà Lưu chắc chắn sẽ rất giận dữ nếu biết con trai vì mình mà mặc xác sức khoẻ của bản thân.
Cậu cần tiền. Rất cần tiền. Chỉ vậy thôi.
Bởi vì chẳng còn một ai, hay bất kì ai ngoại trừ Song Ngư có thể chăm sóc cho mẹ cậu nữa rồi.
Kể từ ngày hôm đó.
***
Lưu Song Ngư không sinh ra trong một gia đình tầm thường sống qua ngày bằng công việc công chức, thay vào đó nơi cậu sinh ra, chính là một gia đình giàu có nắm giữ cả một tập đoàn hùng mạnh nổi tiếng.
Hơn cả thảy, Song Ngư lại là con một. Ngay từ khi có mặt trên đời, cậu đã được định sẵn sẽ tiếp quản công việc của gia đình. Như từ ngữ mà giới thượng lưu luôn dùng, người thừa kế.
Song Ngư lúc còn nhỏ bản tính đã rất độc lập và có phần chín chắn hơn tuổi. Cậu điềm tĩnh, nhưng hiền lành, ngây thơ và dễ bị dụ, ngoại trừ một nhược điểm cũng như ưu điểm chính là sự độc mồm độc miệng không lẫn vào đâu được. Cũng vì điều này, cộng thêm xuất thân giàu có, Song Ngư luôn bị bạn bè cùng lớp bắt nạt và tẩy chay lúc học mẫu giáo. Rồi từ bao giờ, cậu dần quen với sự cô đơn, và bắt đầu thích ở một mình.
Cho đến khi cậu gặp Thiên Bình, Sư Tử và Thiên Yết, để rồi bộ ba trở thành bộ tứ. Mọi thứ, tất cả mọi thứ đều dần thay đổi từ đó. Cởi mở hơn. Hoà đồng hơn. Vui vẻ hơn. Đó là lần đầu tiên trong đời Song Ngư biết hai chữ “tình bạn” thật sự có ý nghĩa như thế nào.
Và cậu cũng biết, bé Nắng luôn cười với cậu, dù chỉ là một thằng nhóc con chưa vào cấp một, Song Ngư vẫn biết vị trí của cô nhóc trong mình cao hơn bạn bè một chút. Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mông lung của một đứa con nít.
Giờ nhớ lại, Song Ngư ước gì khi đó có thể tinh ý hơn một chút, để ý rằng nụ cười toả nắng của cô gượng gạo thế nào.
Còn Song Ngư? Chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Nếu nói nơi mọi thứ bắt đầu, có lẽ chính là sự ra đi của bà Thiên Yết, kéo theo sự chia cắt của bốn đứa. Không lâu sau khi Thiên Yết bị nhà họ Triệu đưa đi, đến lượt Song Ngư bắt buộc phải chuyển nhà vì chuyện làm ăn của gia đình.
Chỉ trong duy nhất một năm mà bao nhiêu chuyện xảy đến, để rồi cậu nhận ra những điều đó vẫn còn rất nhẹ so với những gì cậu sẽ phải trải qua sau này.
…
Một năm sau, lúc đó Song Ngư sáu tuổi, và đã chuyển đến nơi ở mới được vài ba tháng. Ban đầu, mọi thứ vẫn cứ y như trước đây. Một gia đình vui vẻ và bình yên. Một người mẹ dịu dàng cùng một người cha trách nhiệm. Chính những nụ cười đó đã khiến Song Ngư không để ý rằng, từ một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy, nơi họ ở lúc đó chỉ là một căn nhà hoàn toàn bình thường – cũng là nơi Song Ngư hiện tại đang sống.
Hôm đó, vì gặp ác mộng, cậu bé Lưu Song Ngư giật mình tỉnh giấc. Cậu vốn ngủ cùng ba mẹ, vì vậy khi thức dậy mà lại chẳng thấy hai người nằm cùng mình, cậu bắt đầu tò mò sinh sợ hãi, để rồi tự mình bước xuống giường tìm họ.
“Im đi!!!”
Khi Song Ngư vừa bước xuống tầng trệt, một giọng lớn tiếng đột nhiên vang lên, cùng với âm thanh như vật cứng nào đó vừa đập vào tường. Dù sợ, nhưng cậu có thể lập tức nhận ra đó là giọng của ai.
Ba cậu, người ba dịu dàng luôn yêu thương cậu. Cùng với tiếng khóc nấc khẽ của mẹ cậu, người luôn nở nụ cười ấm áp.
“Đàn bà các người thì biết gì chứ hả?! Chỉ tại cô nên mới xảy ra những chuyện này! Tại cô, con khốn!! Nếu không vì cô, thằng đó sẽ không quay lưng với công ty của tôi!”
“Em-”
“Câm mồm! Chết tiệt! Sự nghiệp của tôi, tập đoàn của tôi, mọi thứ mà tôi cả đời gây dựng!! Tất cả. Tất cả đều do các người phá hỏng!!!”
Lúc đó, trước khi kịp suy nghĩ bất kì điều gì, Lưu Song Ngư – vốn khi ấy vẫn chỉ mới là một thằng nhóc sáu tuổi – đã mở cửa chạy vào trong, chạy đến bên người mẹ đang quỳ sụp xuống sàn. Mặc kệ khuôn mặt đẫm nước mắt đầy kinh ngạc của bà, cậu dang tay đứng trước mặt mẹ.
“B-Ba… Ba đừng đánh mẹ! Con không thích ba đánh mẹ đâu!”
Ông Lưu trong kí ức của Song Ngư là một người đàn ông trách nhiệm mẫu mực, thương vợ thương con, là người sẽ vì gia đình mà làm mọi thứ. Ông từng nói, đối với ông, cậu và mẹ là báu vật vô giá mà cả đời ông nhất định bảo vệ.
Tuy nhiên khi đó, người ba dịu dàng đôn hậu trong tiềm thức Song Ngư lại lạnh lẽo nhìn cậu, lạnh đến mức khiến tay chân cậu nhóc run rẩy cả lên. Ánh mắt đó đến tận bây giờ, khi Song Ngư đã lớn, vẫn còn ám ảnh cậu trong từng giấc ngủ.
“Ba-”
Trước khi con trai kịp thốt ra bất kì câu nào, bàn tay ông Lưu đã thô bạo giáng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái tát đau điếng, mạnh đến mức khiến Song Ngư không tài nào đứng vững nỗi và ngã đập xuống sàn nhà.
“Song Ngư!!!”
Cậu có thể nghe mẹ đau đớn gọi tên mình. Nhưng Song Ngư của khi đó dường như không thể nghe thấy gì nữa. Mọi thứ cứ ù ù bên tai cậu, lồng ngực non nớt như vỡ vụn thành từng mảnh vì cảm giác đau đớn.
Ba cậu, người ba mà Song Ngư luôn yêu thương và yêu thương cậu nhất mực. Ông, vừa đánh cậu.
“Xin anh! Đừng đánh thằng bé! Em xin anh, nó là con-”
“Đừng bao giờ bảo nó là con tao, con khốn! Tao đúng là thằng điên mới đi tin tưởng mẹ con mày!! Bọn chết tiệt! Bọn dối trá!!!”
Người mẹ vừa chạy ra chắn trước Song Ngư đã bị ba cậu tát mạnh đến mức ngã ra sàn, đầu đập mạnh vào bức tường gần đó. Cậu có thể nghe từng tiếng rên rỉ đau đớn của bà, cùng những tiếng nấc ngắt quãng.
“Còn mày!”
Ông Lưu rời mắt khỏi vợ mình đang gần như nằm gục dưới sàn nhà và quay sang phía con trai đang khổ sở nhìn mẹ. Đoạn, ông đột nhiên dùng tay thô bạo nắm lấy tóc cậu, đau đến mức khiến đầu Song Ngư chỉ muốn vỡ ra. Bàn tay ông siết chặt, khiến móng tay càng cứa sâu vào da đầu cậu bé. Mặc kệ nước mắt ứa ra trên gương mặt nhỏ nhắn của con trai hay những ngón tay yếu ớt nắm lấy tay mình, ông Lưu dùng mắt lườm nguýt cậu đầy căm phẫn.
“Thằng con hoang! Đồ nghiệt súc!! Mày và con mẹ của mày, hai đứa bây góp phần phá hoại cuộc sống của tao!! Chết tiệt. Khốn kiếp! Chết hết đi!!”
Dứt lời, tay ông Lưu thả khỏi tóc của Song Ngư, khiến cậu bé mất thăng bằng ngã xuống sàn. Trước khi mất đi ý thức vì quá đau đớn, hình ảnh mẹ cậu đang dùng mình chắn cho Song Ngư những cú quật của dây thắt lưng là thứ cậu duy nhất nhớ được, để rồi thiếp đi trong nước mắt.
…
Ngày hôm sau, Lưu Song Ngư thức dậy trong vòng tay của mẹ mình. Cậu nằm trên giường, và bà thì ngồi dưới sàn ngay bên cạnh chăm giấc ngủ cho con trai.
“Mẹ ơi?”
Bà Lưu chậm rãi mở mắt, rồi ân cần xoa đầu con. Đôi mắt bà dịu dàng nhìn con trai, dường như không hề để tâm đến những vết thương trên khắp cơ thể mình.
“Đau không con? Mẹ xin lỗi, con nhé. Mẹ không bảo vệ được cho con, khiến Song Ngư phải chịu đau như thế này!”
Song Ngư đã nhìn thấy mẹ khóc. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của bà bị hai hàng lệ làm ướt đẫm.
“Mẹ, ba bị sao vậy? Chẳng lẽ con… đã làm gì sai khiến ba giận sao mẹ?”
Ba cậu chưa bao giờ như thế. Chưa bao giờ.
“Là lỗi của mẹ! Tiểu Ngư, cho mẹ xin lỗi. Xin lỗi con!”
Ngay sau đó, bà choàng tay ôm chầm lấy cậu vào lòng. Ngoài cảm giác ấm áp trong vòng tay mẹ, Song Ngư còn cảm thấy gì đó nóng hổi chảy xuống cổ mình, và cả người run lên bần bật của bà Lưu. Nhưng rồi, cậu chỉ có thể im lặng.
Đến tận bây giờ, khi đã lớn, Song Ngư mới biết được ý nghĩa của những giọt nước mắt đó.
…
Sau hôm đó, gần như ngày nào hai mẹ con Song Ngư cũng phải chịu những trận đòn của ông Lưu. Có ngày thì ông vui vẻ trở về, có ngày thì bực tức khó chịu. Nhưng hầu như mọi thứ đều sẽ chuyển xấu đi ngay, kể cả dù cho tâm tình ông có tốt ra sao.
Song Ngư đã từng ghi chép thành nhật kí tâm trạng của ba mình mỗi ngày, để rồi vô thức bật khóc mỗi khi ba cậu tức giận đánh đập mẹ. Mỗi khi cậu can ngăn, ông cũng sẽ đánh cậu. Vì vậy, bà Lưu đã bắt cậu phải ở trong phòng, và vờ như chẳng nghe thấy gì. Nhưng Song Ngư chưa bao giờ có thể hoàn toàn nghe lời của mẹ.
Cậu, thật sự là một đứa con hư phải không?
Trên người của Song Ngư có rất nhiều vết thương, đến mức phải mặc áo khoác và áo tay dài mọi lúc để che đi chúng khi đến lớp. Chỉ có trên mặt của cậu là lành lặn. Bởi vì không muốn người ngoài biết được, ông Lưu luôn bắt cậu phải làm mọi thứ, kể cả việc ngụp đầu sâu trong nước lạnh hay dùng đủ thứ thuốc để không để lại bất kì thứ gì trên mặt.
Song Ngư dần quen, quen đến mức chai sạn với những trận đánh của ông. Chỉ có mỗi việc ông đánh mẹ là cậu không quen được. Cậu ghét nó.
Đôi lúc khi tâm trạng lên đến đỉnh điểm của sự tức giận, ông Lưu có thể không chút thương tiếc nào sẵn sàng dùng dao đâm thẳng vào lòng bàn tay hay mu bàn tay của chính con trai mình. Không chỉ một, mà rất nhiều.
“Đồ phế thải! Câm đi, đồ nghiệt súc, đồ vô dụng! Chết tiệt, hoặc là mày im mồm, hoặc là tao sẽ giết chết hai mẹ con mày, rõ chưa?!”
Và mỗi lần như vậy, Song Ngư chỉ có thể im bặt. Cậu cắn vào môi mình cố chịu đựng không hét lên, dù nước mắt không thể ngừng chảy và môi đau rát vì bật máu.
Có lẽ bởi vì Song Ngư là một đứa trẻ hư, nên ba cậu mới căm ghét cậu như thế. Là tại cậu, nên mẹ mới phải chịu khổ như vậy. Đó luôn là suy nghĩ của Song Ngư, là những gì đã ám ảnh cậu từ suốt năm sáu tuổi cho tới tận bây giờ. Chính chúng đã đẩy cậu đến sự tuyệt vọng không lối thoát.
Song Ngư rất muốn bỏ trốn, và cậu hoàn toàn có thể. Nhưng cậu lại nhớ ra, mình còn mẹ. Và cuối cùng, Song Ngư chỉ có thể chịu đựng. Một thằng nhóc sáu tuổi phải cắn răng chịu đựng sự đánh đập tàn bạo của chính ba mình.
Hằng ngày. Luôn luôn. Thậm chí, trong cả những giấc mơ.
…
“Mày cầm cái này làm gì? Mày định làm cái gì hả?!”
Cậu bé Song Ngư lúc đó vì tiếng quát tháo của ba mà giật nảy một cái, bỗng dưng nhận ra trong tay mình đang siết chặt thứ gì đó.
Một con dao.
Ông Lưu hai mắt nheo chặt đầy bực tức, tay giật phăng con dao đi trong cơn giận dữ. Mặc cho Song Ngư còn chưa bắt kịp được chuyện xảy ra khi đó, ba cậu đột nhiên dùng tay mình đầy thô bạo túm lấy cái cổ nhỏ của con trai nhấc bổng lên, khiến hai bàn tay trẻ con yếu ớt cố bám víu vào tay ông vì khó thở trong khi đôi chân liên tục vùng vẫy giữa không trung.
Dù con trai đang rất đau đớn, ông Lưu trước sau chỉ dành cho cậu duy nhất một ánh mắt khinh bỉ và chán ghét. Bàn tay nắm cổ cậu bé Song Ngư ngày một siết chặt.
“Song Ngư, con-”
Tiếng nói yếu ớt của bà Lưu khi đó bị ngắt đi vì sự hốt hoảng khi tận mắt chứng kiến cảnh con trai bị chồng mình thẳng tay quẳng mạnh vào bức tường gần đó, khiến đầu đập mạnh đến mức phát ra âm thanh chua chát.
“Đừng nói với tao là mày muốn, tự tử? Hay muốn giết tao? Nực cười!!”
Song Ngư cố lồm bồm bò dậy, một tay sờ cổ ho liên tục trong khi đầu đau nhức choáng váng. Còn chưa kịp định thần, cậu bé lại ngã ngửa ra sau và nằm phịch xuống sàn vì bị ba mình co chân húc mạnh từ dưới cằm lên.
“Một thằng nhãi ranh sáu tuổi như mày mà cũng gan quá hả? Chết tiệt, đừng có chọc điên tao!!”
“Song Ngư… Ngư-”
“Con đàn bà này, câm miệng lại! Con điếm phản trắc, lải nhải lải nhải nhức cả đầu!!”
Phải rồi, tự tử. Đúng là cậu đã từng có suy nghĩ đó. Không phải một lần, thậm chí không phải một lần.
Nhưng,
“À đúng rồi.”
Song Ngư còn nhớ rất rõ khuôn mặt của ba cậu khi đó, dù bản thân vẫn còn là một thằng nhóc con. Hơn cả những trận đòn đáng sợ kia, chính là nụ cười dịu dàng quen thuộc của ông, trừ việc tay ông Lưu đang thô bạo túm chặt mái tóc dài của vợ mình. Nụ cười ấy vẫn giữ nguyên, tận khi ông đột nhiên đập đầu bà vào tường không chút thương tiếc, trong sự bàng hoàng và sợ hãi của con trai còn đang quỳ rụp dưới sàn.
“Nếu mày dám tự tử, tao sẽ hành hạ mẹ mày đến chết. Và sau đó, tao cũng sẽ tự sát!”
Tại sao?
“Nhớ rõ những lời hôm nay nhé, con trai của ba! Con rất ngoan mà, phải không con?”
Cậu đã gây nên tội gì? Làm ơn, chỉ mình cậu thôi, chỉ để mỗi mình Song Ngư chịu đựng là được rồi.
Xin ông trời, đừng cướp đi gia đình của con.
Cầu xin ông.
…
Chuyện đó xảy ra lúc Song Ngư từ trường đi bộ về nhà. Khi cậu bước vào trong và đã chuẩn bị chờ đợi vài cái tát từ ba mình, Song Ngư lại nghe thấy tiếng hét toáng lên kèm theo tiếng nấc không ngừng của mẹ mình.
“Mẹ! Mẹ ơi, mẹ làm sao-”
Lời chưa kịp thốt ra hết đã bị chính chủ nhân của nó chặn lại. Cảnh tượng lúc đó cho đến tận bây giờ vẫn còn hằn sâu trong tiềm thức của Song Ngư, sâu đến mức cậu gần như không tài nào quên được.
Khi đó, bà Lưu mẹ cậu đang quỳ sụp dưới sàn, hai tay bưng miệng khóc nấc lên cùng đôi mắt bàng hoàng sợ hãi chỉ nhìn về một điểm. Khi Song Ngư tò mò nhìn theo mẹ mình, thứ đầu tiên cậu thấy là đôi chân trần buông thõng đang lơ lửng trước mặt.
Có lẽ vì không chịu được sức nặng của một con người, chiếc đèn đột nhiên bung khỏi trần và rơi xuống, cùng với chủ nhân của đôi chân kia và tiếng hét thất thanh kinh hoàng của mẹ cậu.
Ba cậu. Ông Lưu. Đã treo cổ tự vẫn.
Thời điểm khi chuyện đó xảy ra, Song Ngư vẫn còn sáu tuổi, và chỉ còn vài tuần nữa là sinh nhật thứ bảy của cậu.
***
Không lâu sau đó Lưu Song Ngư mới biết lý do cho những hành động kỳ quặc và tính khí thất thường của ba mình. Như ông thường xuyên đề cập tới, chính là chuyện của tập đoàn. Gia đình cậu không phải tự dưng dọn đi nơi khác hay chuyển vào một căn nhà nhỏ hơn không có lý do, mà là vì tình hình công ty đang trong giai đoạn đi xuống, những cổ đông lớn lần lượt rút vốn khỏi hội đồng quản trị.
Tập đoàn nhà Song Ngư từ thịnh vượng bỗng nhiên trở nên khủng hoảng. Một mình cố cứu sự nghiệp khiến tâm trạng cùng thần trí ông Lưu chịu đựng một áp lực nặng nề, từ đó dẫn đến sự căng thẳng tột độ, cuối cùng trút lên chính gia đình mà mình đã từng rất thương yêu bảo vệ hơn sinh mạng.
Khi mọi thứ đã rơi vào không thể cứu vãn được nữa, tập đoàn nhà họ Lưu phá sản, cùng với những khoản nợ lớn chồng chất. Cơn khủng hoảng tinh thần của ông trở nên mù mịt, để rồi sau một khoảng thời gian gần một năm đau khổ điên cuồng, ông đã treo cổ tự vẫn, tự kết thúc cuộc sống trong chính ngôi nhà của mình.
Bác sĩ nói, ông có vấn đề về thần kinh, còn nói, nguồn gốc của việc đó chính là do di chứng tai nạn trước đó không lâu.
Ba của Song Ngư đã để lại một di thư, ông xin lỗi và cầu xin sự tha thứ từ mẹ con cậu. Ngoài ra, từ cái chết của ông Lưu, toàn bộ khoản nợ còn lại đều đã được trả nhờ tiền bảo hiểm của ông.
Tuy nhiên, khi mọi thứ tưởng như đã trở lại bình thường cho cuộc sống của Song Ngư, thì mẹ cậu – người thân duy nhất cậu còn lại – đột nhiên đổ bệnh. Ban đầu chỉ là những triệu chứng rất bình thường, dần thì bà thậm chí không thể đi lại được nữa.
Song Ngư đã từng muốn chết. Đúng, Lưu Song Ngư đã từng có ý nghĩ như vậy. Nhưng giờ thì không, bởi vì nếu cậu chết đi, mẹ cậu sẽ chỉ còn một mình trên thế giới này, sẽ không một ai có thể chăm sóc bà. Điều đó Song Ngư tuyệt đối không cho phép!
***
“Sao con không nói cho bé Nắng, Song Ngư?”
Bà Lưu từng hỏi Song Ngư như vậy, khi cậu nói về tình cảm của mình. Rằng cậu thích cô, thậm chí là yêu Sư Tử, yêu bé Nắng. Để rồi cuối cùng Song Ngư chỉ có thể chậm rãi lắc đầu cùng một nụ cười buồn bã.
Sư Tử không nhớ cậu, vậy thì tình cảm này chỉ là sự vớ vẩn điên khùng của chính cậu. Cô bây giờ là của Xà Phu, là bạn gái của cậu ta. Kể cả nếu điều đó không xảy ra, thì một thằng không ra gì như Song Ngư mãi mãi cũng không xứng đáng để đứng cạnh cô, khi cậu thậm chí đã quên mất cách để nở nụ cười trong khi cô, bé Nắng lại là người mang đến ánh sáng cho cậu từ khi hai đứa còn nhỏ xíu.
Đó, đã luôn là suy nghĩ của Song Ngư. Cậu yêu cô, và vì yêu cô, cậu càng phải tránh xa cô, càng phải dẹp bỏ tình cảm này đi. Tốt cho Sư Tử, tốt cho cả Song Ngư nữa.
Đặt bó hoa ly ly trắng đang cầm lên ngôi mộ trước mặt, đôi mắt màu hổ phách của cậu nhắm hờ lại, trên môi vô thức xuất hiện một nụ cười buồn.
“Em không sai, phải không anh?”
Song Ngư vẫn còn việc phải làm. Rất nhiều việc. Đó chính là những gì mà cậu đã quyết định lựa chọn, tự mình lựa chọn.
Cậu không sai.
Không hề sai, phải không?
“Trả lời em. Nói cho em biết, anh hai, em phải làm gì?”
Phải làm gì mới đúng.
Phải làm gì thì em mới không thấy hối tiếc, hả anh.
Đáp lại Song Ngư, là một sự tĩnh lặng đến nao lòng.