Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 73: Yêu và được yêu
Thiên Yết vội chạy xuống khỏi chiếc xe buýt đến thị xã. Cậu bắt đầu lẫn vào dòng người trên đường, mắt dáo dác nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm một thứ gì đó. Khựng lại một chút, đôi mắt màu khói đang ngó quanh quẩn của Thiên Yết chợt dừng lại một điểm.
Nơi một cô gái đang ngồi trên băng ghế đá. Cô em họ của cậu.
“Song Tử!”
Song Tử hai tay đặt trên đùi trong khi mắt cứ lơ đễnh nhìn đâu đâu, lại vì tiếng gọi tên quen thuộc mà ngẩng đầu xem thử. Nhìn thấy Thiên Yết đang chạy tới, cô vui vẻ cười.
“Anh Thiên Yết.”
“Em sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?”
Thiên Yết không thể ngăn mình liên tục hỏi Song Tử, đồng thời mắt cũng nhìn khắp nơi lần nữa. Ban nãy khi đang ở nhà cùng tụi nó và đang nói chuyện điện thoại với Xà Phu thì nhận được cuộc gọi từ Song Tử, cậu ngay lập tức rời khỏi nhà và lên chuyến xe buýt gần nhất tới thị xã.
“Em xin lỗi, tại em không biết đường về. Xin lỗi vì đã làm phiền đến anh.”
Thật sự thì trước khi Song Tử kịp nhận ra, cô đã bấm số gọi cho anh họ rồi. Ban đầu cô định gọi cho bạn thân mình, Kim Ngưu, thậm chí là không gọi một ai, thế mà cuối cùng lại gọi Thiên Yết. Song Tử quá mệt để suy nghĩ bất kì điều gì nữa, và cô muốn tìm ai đó đủ tin tưởng để dựa vào, ngoại trừ cậu.
“Thiên Bình đâu? Thằng quỷ đó đi cùng em mà!”
Thiên Yết rất chắc chắn về chuyện này. Bởi vì khi cậu đang cùng Kim Ngưu nói chuyện, Thiên Yết nhìn thấy rõ mồn một cảnh Thiên Bình đu bám vòi vĩnh đi cùng Song Tử. Một phần do lúc đó tâm trạng vẫn còn không tốt và chưa hết tức giận chuyện của thằng bạn thân, nên Thiên Yết đã im lặng không hỏi gì.
“Anh ấy, về rồi ạ.”
Nhìn cô em họ của mình cứ cúi gầm mặt và nở nụ cười thoáng buồn, Thiên Yết hơi nhíu mày. Cậu dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng trong lòng vẫn chứa một sự khó chịu không hề nhỏ. Phải, cậu không hiểu, càng không biết giữa hai người họ có chuyện gì. Nhưng suy cho cùng mà nói, đàn ông con trai lại bỏ một cô gái như Song Tử ở đây một mình thì thật sự chẳng ra làm sao cả, chưa kể đó còn là em họ của cậu!
“Cái gì? Về? Và bỏ em lại? Đừng có đùa với anh!”
Thiên Bình lại muốn gây chuyện gì nữa đây!
“Đừng! Thiên Yết, đừng! Đừng gọi Thiên Bình! Là lỗi của em, vì em đã chọc giận anh ấy. Không phải lỗi của Thiên Bình đâu, đừng tức giận với anh ấy!”
Song Tử một cách sốt sắng nhoài người tới, hai tay lập tức giữ chặt tay cầm điện thoại của Thiên Yết, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy Song Tử lại bênh vực Thiên Bình như thế, thậm chí nhận cả lỗi về phần mình.
Dù cho Thiên Yết từ lâu đã biết Song Tử có tình cảm với Thiên Bình, biết từ lúc bản thân cô nhóc còn chưa nhận ra, nhưng thú thật Song Tử như thế này thì cậu chắc chắn mới thấy lần đầu.
Thiên Yết thở nhẹ ra một cái, tay đành cất lại điện thoại vào túi. Cậu chậm rãi ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh Song Tử, sau khi cô đã nhích sang một chút.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Em…”
Song Tử không phải không muốn nói cho Thiên Yết biết, mà là cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Mọi thứ trong đầu cô bây giờ hỗn loạn lắm, cứ cái này đan xen cái kia, tất cả cứ rối bù lên. Rối hệt như cảm xúc của Song Tử lúc này, cứ đè nặng lên lồng ngực cô. Rất đau. Rất khó chịu.
Từ một điểm mà cô nghĩ là hợp lý, Song Tử bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Thiên Yết nghe. Cậu từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ điềm nhiêm như không, thỉnh thoảng thì thở dài hay tặc lưỡi vài cái. Ngoài việc giọng của Song Tử đôi lúc không ngừng run rẩy, Thiên Yết hoàn toàn không nói bất kì điều gì.
Càng nói cho Thiên Yết nghe, Song Tử càng nhớ lại, để rồi từng lời từng chữ của Thiên Bình nói lúc đó cứ liên tục khắc sâu vào lồng ngực cô, đau đớn không thôi. Đau đến mức tưởng như không tài nào thở được.
Tuy nhiên, Song Tử lại không được khóc. Bởi vì cô là người sai, bởi vì người khơi mào chuyện rắc rối này là cô, cô càng không được khóc. Song Tử không cho phép bản thân yếu đuối đến ngốc nghếch như vậy, chỉ vì một chuyện bé cỏn con đó.
“Em chưa bao giờ, chưa bao giờ muốn khiến cho Thiên Bình tổn thương. Em thề, vậy mà em…”
Nhưng tại sao, hai má cô lại ướt cả đi, mắt cũng mờ dần vì thứ chất lỏng nóng hổi cứ phản chủ mà tuôn ra. Làm sao đây, cô đau.
Thiên Yết thở ra một cái, tay dịu dàng đưa lên xoa đầu Song Tử, thậm chí lau cả những giọt nước mắt của cô. Nãy giờ thú thật khi nghe Song Tử, Thiên Yết cứ mãi nghĩ ngợi vài chuyện.
“Em xin lỗi, em sẽ nín ngay thôi. Em xin lỗi, em-”
“Song Tử, nghe anh nói này!”
Khi Song Tử khó hiểu quay đôi mắt đẫm nước của mình nhìn sang người anh họ đang ngồi bên cạnh, cô vô tình chạm phải đôi mắt màu khói điềm tĩnh của cậu. Đôi mắt đó lúc này, dường như thoáng dao động.
“Anh sẽ kể cho em một số chuyện liên quan đến Thiên Bình. Sau khi nghe rồi, em muốn làm gì thì tuỳ, còn lại là do em tự mình quyết định! Anh, đã không thể cứu nó nữa rồi.”
***
Thiên Bình ghét bản thân mình lúc này. Mặc dù thật ra, cậu lúc nào cũng ghét bản thân mình cả. Rất ghét, ghét đến mức nếu có thể, cậu chỉ muốn chết đi cho xong. Chết quách đi, và sẽ không phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa.
Nhưng Thiên Bình không thể chết. Không ít lần cậu cố tự sát, không ít lần cậu cố bỏ mặc chính mình, để rồi cuối cùng lại không thể làm được. Cậu không đủ cứng rắn để cắt cổ tay mình, không đủ can đảm để treo cổ tự vẫn, càng sợ phải nhảy lầu hay lao đầu ra trước xe tải.
Suy cho cùng, Thiên Bình chỉ là một thằng nhóc con nhát gan, tội nghiệp, và đáng thương.
Để trấn tĩnh bản thân, để không phải suy nghĩ nhiều thứ để rồi đầu óc trở nên trống rỗng tiêu cực, Thiên Bình lao vào những trò thú vui tiêu khiển hư hỏng. Lang thang khắp mấy quán bar lớn nhỏ, tán tỉnh những cô gái mà mình gặp, hay đốt tiền trợ cấp mà ba gửi vào những trò chơi vớ vẩn.
Nhưng, Thiên Bình đủ sáng suốt để không dính vào “cái chết trắng”. Không ít lần cậu định thử, vì nghĩ sẽ thoải mái đầu óc hơn, sẽ có thể quên đi mọi thứ trong một khắc, nhưng cuối cùng lại vứt chúng đi và tức giận đập phá mọi thứ.
Cậu quá nhát gan.
Cậu sợ.
Mệt mỏi. Chán nản. Tuyệt vọng. Chúng cứ quanh quẩn mãi trong đầu Thiên Bình, lơ lửng như một đám mây đen xám xịt không bao giờ tan, hệt như muốn dồn cậu vào chân tường, hệt như muốn đẩy cậu xuống hố sâu không lối thoát.
Thiên Bình biết, cậu chỉ đang cố đổ lỗi cho mọi thứ. Cậu quá nhu nhược và yếu đuối.
Đúng như lời Song Tử nói, và đúng như cậu đã thừa nhận, Thiên Bình chưa hề quên cô, quên đi cô bé đã che dù cho cậu lúc đó. Ngay từ lần gặp mặt sáu năm trước, cậu đã nhận ra. Nhưng cậu của khi đó cũng giống như cậu của bây giờ, không còn là cậu của năm sáu tuổi nữa, Thiên Bình chỉ muốn quên đi mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu.
Vì vậy, cậu vờ như không hề quen biết Song Tử. Cậu thật sự không hề nghĩ, không dám nghĩ rằng điều đó lại khiến cô thất vọng và bị đả kích đến như vậy.
Chỉ vì Thiên Bình không còn là cậu bé trong sáng mà cô từng gặp. Một cậu bé với đôi mắt màu nâu cafe tinh anh và ấm áp. Một cậu bé với nụ cười toả sáng dịu dàng như ánh nắng mặt trời cuối thu.
Thật vớ vẩn, thằng nhóc đó đã chết, chết cùng với cái ước mơ theo đuổi dương cầm của cậu rồi.
Nhưng, dù biện hộ ra sao cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, trong khi Thiên Bình đã nổi giận vô cớ với Song Tử. Mỗi lần nghĩ tới, cậu lại nhớ đến ánh mắt thẫn thờ mờ đục của cô khi đó, và càng căm ghét bản thân mình hơn.
“Thiên Bình!”
Bước chân Thiên Bình hơi khựng lại, nhưng cậu đã kịp trấn tĩnh bản thân và tiếp tục bước đi trước khi có thể quay ra sau nhìn thử.
Tuy nhiên, người đã lên tiếng hoàn toàn không cho cậu cơ hội bỏ đi. Mặc kệ sự lạnh nhạt của cậu, mặc kệ sự vô tâm của cậu, người đó vẫn dằn lòng lại và chạy ngay đến trước mặt Thiên Bình. Tay thậm chí còn nắm lấy cánh tay cậu kéo lại, bắt cậu phải đối diện với mình.
Song Tử khẽ giật mình, đôi mắt tinh anh vì đó thoáng run lên. Một Thiên Bình dù luôn giả tạo nhưng lúc nào cũng cười rất tươi, lúc nào cũng toả ra ánh hào quang rực rỡ, lúc nào cũng mang một đôi mắt ấm áp tuyệt đẹp. Nhưng, bây giờ thì không. Không nụ cười, đó chỉ là một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Không dịu dàng, đó chỉ là một đôi mắt đục ngầu như buông xuôi tất cả.
Đây, mà là Thiên Bình cô biết sao?
Là Thiên Bình mà cô yêu sao?
Đôi mắt vốn đang nhìn Song Tử chợt di sang hướng khác, cả tay đang bị cô giữ chặt cũng bị Thiên Bình giật mạnh ra.
“Tới đây làm gì? Tôi không cần em quan tâm.”
Đừng có ở đó mà thương hại tôi!
Song Tử hơi chới với vì bị Thiên Bình hất ra đột ngột, nhưng vẫn có thể đứng vững và đối diện với cậu.
“Tôi, đã nghe anh Thiên Yết kể cả rồi.”
Đôi mắt màu nâu cafe khẽ dao động.
“Tôi chỉ muốn xin lỗi vì đã nói những lời không hay, trong khi tôi, giống như anh nói, tôi chẳng biết gì cả.”
“Và gì nữa? Nếu em chỉ xin lỗi thôi thì đi đi, tôi không cần!”
Nhưng trước khi Thiên Bình kịp bỏ đi lần nữa, Song Tử đã lập tức lao tới, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy hai cánh tay cậu giữ lại. Nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng cô vẫn cứ đều đều vang lên, và thi thoảng lại hơi lớn tiếng một chút.
“Anh chưa bao giờ nói thật với tôi cả. Anh luôn cười với tôi, nhưng lại quay đi mỗi khi tôi hỏi anh bất kì thứ gì! Anh luôn trưng ra bộ mặt vui vẻ để gạt đi mọi thứ mỗi khi tôi thắc mắc!!”
Đôi mắt Thiên Bình mở to rồi dần thu hẹp lại, im lặng nhìn cô gái trước mặt mình. Đến cả việc giằng tay khỏi cô, cậu cũng chằng còn bận tâm tới nữa.
“Dù tôi là một con nhóc khó ưa, dù tôi là đứa hay cáu bẳn vớ vẩn, tôi biết, nhưng, tôi chắc chắn có thể nghe anh mà! Thiên Bình đã lúc nào tin tưởng tôi dù chỉ một chút hay chưa? Tại sao vậy, tôi, không đáng tin sao?”
Chẳng phải em là bạn gái của anh hay sao? Hay anh ghét em? Hay em vô dụng? Hay-
“Không phải vì em không đáng tin, mà vì tôi quá tồi tệ.”
Thiên Bình chậm rãi lắc đầu, gương mặt mệt mỏi vẽ ra nụ cười nhẹ nhàng.
“Vì tôi thích em. Vì em rất quan trọng đối với tôi.”
Hai mắt Song Tử còn đang cúi gầm chợt mở to ngước lên nhìn Thiên Bình. Nhưng thay vì một khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt cậu lại chứa đầy sự lạnh lùng đến đáng thương.
Cậu, thích cô, ư.
“Đối với tôi, em giống như một thiên thần vậy. Trong sáng, thánh thiện, thuần khiết và ấm áp. Ở bên em, tôi cảm thấy mình như được cứu rỗi, một kẻ sa đoạ như tôi!”
“N-Nếu như thế-”
“Nhưng em biết không. Càng yêu em, càng biết ơn em, càng trân trọng em, càng khao khát ở bên em,”
Thiên Bình không nhớ được từ bao giờ đã đem tình cảm của mình dành cho cô. Cậu chỉ biết, mỗi khi ở cạnh Song Tử, dù bị cô liên tục mắng mỏ và cáu gắt, Thiên Bình vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Một cảm giác mà cậu không thể có được khi ở cạnh bất kì ai từ ngày đó, kể cả bạn thân mình là Thiên Yết. Ở cạnh Song Tử, cậu không còn bị những suy nghĩ tiêu cực ám ảnh nữa.
Nhưng,
“Tôi lại càng muốn huỷ hoại em.”
Song Tử không thể nói bất kì điều gì. Ngoại trừ việc im lặng và nghe giọng nói khô khốc của cậu, cô chỉ có thể trân trân nhìn người con trai đang mỉm cười bi ai với mình.
“Em trong sáng, hồn nhiên và năng động, lại có một nụ cười rực rỡ chói sáng! Điều đó càng khiến tôi yêu em nhiều hơn, nhưng lại càng khiến trong tôi nhộn nhạo sự khó chịu. Tôi ganh tỵ, và bực tức!”
Em có mọi thứ. Trong khi tôi, là kẻ mất mọi thứ.
Song Tử không biết, thật sự không biết cảm xúc bên trong mình lúc này là gì nữa. Được người mình yêu bảo rằng người đó cũng yêu mình, thậm chí là rất nhiều, có cô gái nào không vui mừng hạnh phúc? Cô cũng vậy. Nhưng bên cạnh sự hạnh phúc đó, Song Tử còn cảm thấy một điều gì khác nữa.
Một điều mà cô không thể nào tìm ra được bất kì từ ngữ nào để diễn tả.
“Vì vậy, anh vờ không biết tôi? Tránh xa tôi? Vờ như anh quan tâm tôi, trong khi anh muốn tôi nghĩ rằng bản thân đối với anh rất phiền phức?”
Song Tử nghĩ cô đang giận dữ, và bực bội. Và trước khi kịp nhận ra, cô đã giơ cao tay tát mạnh vào mặt Thiên Bình rồi.
“Anh thậm chí còn không để ý đến cảm xúc của tôi! Tôi thực sự đã tưởng anh rất ghét tôi, và tôi rất đau anh hiểu không? Không chỉ mỗi mình anh, cả tôi cũng yêu anh vậy! Thậm chí còn nhiều hơn nữa kia kìa!!”
Mũi khụt khịt vài cái, mắt đỏ hoe cả lên, Song Tử hít thở liên tục. Cô cứ chớp mắt không ngừng, chỉ để nước mắt thôi tuôn ra.
Song Tử ghét bản thân khi yếu đuối, dù là vì bất kì điều gì đi chăng nữa.
Chợt, Song Tử đưa tay mình ra và nắm lấy bàn tay của Thiên Bình, nhẹ nhàng kéo nó về phía mình. Kể cả khi đã lường trước qua lời kể của Thiên Yết, những thứ đang phản chiếu trong mắt vẫn khiến cô một chút kinh ngạc.
Bên cạnh vết sẹo rất lớn do tai nạn năm đó để lại, còn có rất nhiều vết thương khác ở cổ tay Thiên Bình, và đối với bàn tay kia cũng y hệt như vậy. Chi chít những vết thương như bị dao rạch.
Thiên Bình, đã bao lần cố tự sát rồi? Cậu đã tuyệt vọng ra sao, đã muốn được giải thoát đến như thế nào? Chưa bao giờ, cô chưa bao giờ biết được, đã vậy còn đối xử tệ hại với cậu.
Song Tử cảm thấy ghét bản thân mình. Ghét vô cùng.
“Đồ ngốc! Đại ngốc!! Ngốc nghếch! Ngốc nhất!!!”
Sau một loạt những tiếng mắng chửi tức giận, Thiên Bình chợt bị ai đó nhảy bổ vào lòng đến mém mất đà mà lùi ra sau vài bước. Hai tay đặt hờ giữa không trung nhìn cô gái đang ôm chầm lấy mình, ôm chặt, đôi mắt màu nâu cafe của cậu không ngăn được mà mở to một cách kinh ngạc.
“Song Tử, em-”
“Ghét bỏ tôi cũng được! Anh chỉ cần ở cạnh tôi, tin tưởng tôi, và đừng bao giờ vờ như anh vẫn ổn!! Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết rằng tôi yêu anh. Nếu tình yêu của tôi không đủ để khiến anh ngừng tuyệt vọng, khi đó, hãy cứ huỷ hoại tôi như anh muốn!”
Thiên Bình nhìn đôi bàn tay đang giơ ra giữa không trung của mình, nhìn những vết cắt chằng chịt trên hai cổ tay, sau đó lại cúi xuống nhìn Song Tử đang rúc vào lòng mình. Nắm chặt rồi lại buông thõng, sau một hồi suy nghĩ, Thiên Bình vòng tay ôm lấy bờ vai đang run lên của cô.
“Cảm ơn em, Song Tử.”
Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, Thiên Bình có thể mỉm cười. Một nụ cười thanh thản thật lòng.