[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 39: Phía sau của sự kiên cường


Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 39: Phía sau của sự kiên cường

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Nguyễn Ma Kết đối với Kiều Bạch Dương đã không có ấn tượng tốt.
Một cô gái xinh đẹp nhưng kiêu kì. Một cô gái dễ dàng trêu đùa với cảm xúc của người khác. Một cô gái lợi dụng sự dễ thương của chính mình để chuộc lợi cá nhân. Một cô gái lúc nào cũng cho mình là trung tâm của vũ trụ.
Ma Kết cực kì ghét thể loại con gái đó.
Nếu phải nói thật, cậu thừa nhận Bạch Dương rất xinh xắn, rất đáng yêu, vẻ đẹp hệt như một nàng công chúa lộng lẫy. Tuy nhiên tất cả chỉ có vậy, đối với cô công chúa đó, Ma Kết thật sự không muốn dính dáng tới.
Ma Kết chỉ muốn yên bình là một thường dân.
Và cuộc sống yên bình chính thức kết thúc khi Sư Tử – nhỏ bạn thân thiết của cậu – muốn cùng Bạch Dương kết bạn, và rồi chẳng biết từ bao giờ, cô bắt đầu tham gia vào những cuộc trò chuyện của Sư Tử và cậu hệt như đó là một điều hiển nhiên.
Không phải tiếp xúc dần mới biết, Ma Kết ngay từ lần đầu gặp mặt đã nhận ra. Tận bên trong của cô công chúa kiêu ngạo chỉ là một cô gái bình thường, một người ngại thể hiện cảm xúc thật sự. Dù vậy, vẫn không thể bác bỏ rằng Bạch Dương rất tự cao.
Nhưng dần dần, trước khi kịp nhận ra, sự tự cao đó đã không còn khiến Ma Kết cảm thấy khó chịu nữa. Cậu coi đó là bình thường, một cá tính riêng của Bạch Dương.
Kiều Bạch Dương có thể kiêu ngạo và khó tính, nhưng cô cũng rất tốt bụng và tôn trọng bạn bè. Dù ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Sư Tử cùng Nhân Mã bày trò quậy phá, cô nàng ngay sau đó lại cười tươi tắn.
Ma Kết cũng không rõ, từ bao giờ cậu bắt đầu quan sát Bạch Dương nhiều hơn.
Giống như cách cậu dần đặt sự tin tưởng hiếm có của mình vào cô.
***
Bạch Dương không có mẹ. Ngay từ lúc sinh ra rồi biết nhận thức, tồn tại trong kí ức của cô chỉ có hình bóng của một người ba hiền lành mẫu mực.
Ông bảo, mẹ cô mất ngay sau khi sinh cô. Ba Bạch Dương luôn nói rằng, cô chính là báu vật duy nhất ông còn lại, là báu vật mà ông nhất định không bao giờ đánh mất.
Tuy nhiên, người ba ấy lại có một ưu điểm, cũng là khuyết điểm, chính là sự tham công tiếc việc.
Với những lịch trình công tác dài ngày liên tục của ông, Bạch Dương dần dần quen thuộc, cô thậm chí xem đó là chuyện bình thường. Thay vì giận hay buồn bã, cô học cách tự lập để tự chăm sóc bản thân mà không để ông phải lo lắng.
Có lẽ cũng vì vậy mới sinh ra một cô gái hay dối lòng như Bạch Dương, dần lại thành một thói quen khó bỏ, cuối cùng trở thành tính cách của hiện tại. Cô vì không muốn người khác bận tâm tới mình mà luôn tỏ ra không có gì.
Bạch Dương không có bạn, cũng chưa từng yêu. Đơn giản, cô nghĩ những điều đó rất vớ vẩn và tốn thời gian. Cho đến khi sa vào lưới tình rồi, Bạch Dương mới biết nó không chỉ vớ vẩn mà còn rất khó chịu. Lồng ngực cô thỉnh thoảng lại đau nhói cứ như bị bệnh tim ấy.
Tại sao cô lại thích Ma Kết nhỉ?
Chìm trong cơn mơ của chính mình, đến tận lúc này, Bạch Dương mới cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra. Nhìn trần nhà ngay trước mắt, rồi lại nhìn xung quanh, cô nhận ra mình đang ở trong phòng.
Tay chống xuống nệm giường, Bạch Dương gượng người ngồi dậy, dù cho đầu óc vẫn quay vòng vòng, cả mi mắt cũng muốn khép lại mãi.
Đưa tay lấy cái khăn trên trán mình xuống, cô hơi nghiêng đầu thắc mắc.
“Nằm-xuống-mau!!”
Bạch Dương khẽ giật mình, tay cũng vô thức buông luôn cái khăn đang cầm. Cô bắt đầu nhìn xung quanh, càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Ma Kết đang đứng ngay cửa phòng mình.
Đôi mắt mệt mỏi của Bạch Dương lộ rõ sự nghi hoặc.

Ma Kết ban nãy ra ngoài kiếm chỗ mua thuốc cho Bạch Dương, vừa quay lại đã thấy cô nàng ngồi dậy nhìn lung tung đâu đâu. Cái khuôn mặt xanh xao tiều tuỵ, nhìn thế nào cũng có thể chắc chắn rằng Bạch Dương vẫn còn bệnh.
“Thật là! Cậu còn không biết mình đang bị sốt nữa hả?”
Tiếng mắng nhỏ của Ma Kết truyền vào tai Bạch Dương ồ ồ, nửa nghe nửa không. Cậu bình thản chạy đến bên cô, dù độc mồm độc miệng nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, lại còn cẩn thận nhúng khăn ướt đặt lên trán cô sau khi dùng tay kiểm tra.
“Sốt cao thế này cũng không biết, tớ phục cậu luôn rồi đấy!”
Nhìn Ma Kết quay lưng bước qua chỗ bàn nơi cô để thuốc, Bạch Dương vô thức dùng tay kéo chăn che nửa mặt.
Không thể để cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng này được, dù cho cô thực sự đang bị bệnh đi nữa.
Bạch Dương đâu có ngờ Ma Kết có thể dịu dàng và ân cần đến thế này, thật hại cho trái tim thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt của cô quá!
“Chuyện mà cậu hỏi lúc sáng,”
Bạch Dương giờ mới nhận ra đã chiều rồi. Ma Kết thực sự đã ở lại cùng cô suốt từ lúc đó, chăm sóc cô từ khi cô vì bệnh mà ngất đi.
Mắt Bạch Dương đang sáng lên chợt cụp xuống.
Chuyện lúc sáng sao…
“Chuyện tớ hỏi.. cậu có thích Sư Tử không ấy hả? Cậu không cần để tâm đâu.. thật đó!”
Cái giọng nghèn nghẹn này, rõ ràng là vì cô đang bị bệnh mà nhỉ?
Không phải Bạch Dương muốn khóc đâu!
“Nhưng tớ đã nói xong đâu!”
Bạch Dương có thể nghe thấy tiếng muỗng khuấy nước vừa dừng lại, nghe thấy cả nhịp tim của cô nữa.
Cô thực sự không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mỗi lời nói lúc đó của cậu.
“Không chỉ thích, còn là yêu nữa! Yêu, yêu rất nhiều! Sư là tri kỉ, là quan trọng với tớ!”
Rằng Ma Kết trân trọng Sư Tử rất nhiều, còn hơn cả hai chữ bạn thân.
Rằng cô đã ganh tỵ ra sao.
Buồn cười thật.
“Tớ-”
“Cậu không cần nói nữa đâu! Tớ nghe đủ rồi! Rằng cậu bảo cậu yêu Sư thế nào!”
Bạch Dương đang tức giận vì điều gì vậy nhỉ?

Vì giọng khó chịu của cô, không gian trong phòng vốn im ắng càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn mỗi tiếng muỗng khuấy nước vang lên đều đều.
“Cậu nhầm rồi, chưa đủ đâu!”
Nhầm? Cô nhầm? Nhầm điều gì cơ chứ?
“Tớ yêu Sư Tử, rất yêu. Tớ có thể vì cậu ấy mà hy sinh mọi thứ của bản thân, cũng có thể tin tưởng cậu ấy vô điều kiện! Và đương nhiên, Sư cũng vậy!”
Vậy còn gì chưa đủ?
“Nhưng nếu hỏi đó có phải tình cảm nam nữ hay không, tớ sẽ tự tin nói rằng, đó không phải!”
Nhìn vào đôi mắt kiên định của Ma Kết đang hướng về phía mình, Bạch Dương trong vài giây giật khẽ.
“Cậu.. không yêu Sư Tử…? Khoan đã, ý cậu… là sao cơ?”
Trước mắt Bạch Dương, người con trai ấy bỗng chốc trở nên dịu dàng ôn nhu, môi vẽ nên một nụ cười.
“Nếu là yêu đó thì không phải. Giữa bọn tớ chưa bao giờ tồn tại cái yêu đó cả!”
Bạch Dương có nên vui mừng không?
“Tại sao.. cậu lại nói với tớ chuyện này?”
“Vì tớ nghĩ nó cần thiết! Tớ không muốn cậu hiểu lầm…”
Chả biết có phải vì mệt mà tai ù hay không, Bạch Dương không tài nào nghe rõ được câu nói phía sau của Ma Kết. Cô chỉ thấy, cậu đang đứng đó, tay hơi che nửa dưới khuôn mặt mình, hệt như đang xấu hổ gì đó.
“Vậy.. cậu đã thích ai hay chưa? Là thích, là yêu như thế đó?”
Nhìn cô gái còn đang nằm trên giường trong khi vẫn nhìn mình chằm chằm, Ma Kết chớp mắt một cái. Đôi đồng tử của cậu đảo vài vòng, hệt như đang suy nghĩ gì đó. Chẳng biết có phải ngại hay không, Ma Kết chợt quay mặt sang hướng khác.
Cậu gật đầu.
“Vậy tốt quá…”
Bạch Dương lại bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi, đến mức không tài nào gắng gượng được nữa.
Nếu bảo cô giải thích cảm giác lúc này bằng từ, Bạch Dương e rằng sẽ không làm được.
Ma Kết ngưng tay khuấy ly nước chứa thuốc, cậu bắt đầu quay người bước về phía Bạch Dương. Tay chạm nhẹ trán cô, cậu hơi mỉm cười.
“Cứ ngủ một chút, tớ đi nấu cho cậu ít cháo! Khi nào xong tớ sẽ gọi!”
Dịu dàng thế này, thật sự là rất ấm áp.

Cảm giác ấm áp mà trước giờ chỉ có mỗi khi cô ở cạnh ba mình.
Chẳng biết có phải hai cảm xúc đan xen nhau hay không, Bạch Dương chợt nghĩ đến người ba mà cô yêu quý. Nhìn bóng lưng Ma Kết quay lại và toan bước đi, cô trong vô thức gượng dậy, một tay vươn ra nắm chặt lấy tay cậu.
Đâu đó trong trái tim của Bạch Dương dâng lên một nỗi sợ vô hình.

“Con sẽ ổn chứ? Sốt cao thế này, hay ba ở nhà với con nhé?”
“Không cần đâu! Con có phải con nít nữa đâu!”

“Đi đâu vậy? Cả Ma Kết cũng thế ư? Tại sao lúc nào, lúc nào cũng như vậy? Cậu cũng như ba, tại sao luôn để tớ một mình?”
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của Bạch Dương, hai bả vai cô cũng giật lên liên hồi.
“Đi đâu vậy hả…?”
Ban đầu, Ma Kết vẫn còn khựng lại, bản thân cậu cũng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì. Cho đến khi tiếng thút thít vang đến bên tai cậu, cho đến khi sự run rẩy từ bàn tay kia truyền sang cậu. Lúc này, Ma Kết mới biết,
Bạch Dương đã cô độc đến nhường nào.
Quay mặt về phía Bạch Dương, chân Ma Kết hơi quỳ dưới sàn cho bằng với tầm nhìn của cô. Tay cậu từ bao giờ đã đan chặt vào đôi bàn tay nhỏ bé nóng hổi của cô.
“Thay vì hỏi đi đâu, cái cậu nên nói là đừng đi! Khi cậu không khoẻ, hãy bảo rằng cậu không khoẻ! Khi cậu cô đơn, hãy bảo rằng cậu cô đơn! Sẽ không một ai trách cậu vì cậu nói thật lòng mình đâu!”

“Nhưng mà-”
“Ba cứ đi làm đi! Con rất giỏi giang mà, con sẽ tự chăm sóc được! Ba không cần lo cho con đâu! Con sẽ ổn thôi!”

Phải rồi, cô lúc nào cũng dối lòng cả, lúc nào cũng không muốn ba mình lo lắng, để rồi tự mình đóng cửa trái tim mình lại, tự mình chịu đựng mọi thứ.
Cô có thể chứ, cầu xin sự giúp đỡ mỗi khi cô cần?
Tay lau đi hai hàng nước mắt thấm ướt khuôn mặt cô, Ma Kết nhẹ nhàng đỡ Bạch Dương nằm xuống giường.
“Cậu biết không, Ma Kết? Tớ ấy.. thích cậu nhiều lắm…”
Tay khựng lại trong vài giây, Ma Kết lại tiếp tục đắp chăn cho cô. Nhìn nụ cười thoáng qua trên môi Bạch Dương, cậu vô thức mỉm cười.
***
Bạch Dương lần nữa mở mắt tỉnh dậy, trên giường của chính mình. Nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn xung quanh.
Đã sang ngày mới rồi. Cô cũng không còn thấy mệt mỏi trong người nữa. Ngoại trừ việc đầu vẫn còn hơi đau, Bạch Dương gần như đã hồi phục sức khoẻ hoàn toàn.
Phải rồi, cô đang mong chờ điều gì đây? Cậu làm sao ở đây được.
Bạch Dương có thể nhớ khá rõ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng một chút cũng không nhớ đến lời nói cuối cùng của mình trong vô thức. Cô lại thêm một phen suy nghĩ về người thích của Ma Kết.

“Con tỉnh rồi! May quá!”
Đưa mắt nhìn ra cánh cửa phòng vừa mở ra, Bạch Dương có thể nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đứng đó, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn cô.
“Ba? Ba về từ bao giờ?”
“Ngày hôm qua.”
Mình lại gây phiền phức cho ba rồi, Bạch Dương thầm nghĩ.
Đặt tô cháo lên bàn, ông Kiều đi lại bên cạnh con gái, tay ân cần xoa đầu Bạch Dương rồi ôm chầm lấy cô.
“Ba xin lỗi, vì đã để con cô đơn quá lâu!”
Hơi ấm từ vòng tay của ba mình, Bạch Dương không còn nhớ lần cuối cùng là lúc nào nữa. Cô chỉ biết, nó ấm áp và an toàn ra sao.

“Ba không cần lo cho con đâu! Con sẽ ổn thôi!”

“Thay vì hỏi đi đâu, cái cậu nên nói là đừng đi! Khi cậu không khoẻ, hãy bảo rằng cậu không khoẻ! Khi cậu cô đơn, hãy bảo rằng cậu cô đơn! Sẽ không một ai trách cậu vì cậu nói thật lòng mình đâu!”

“Ba đừng công tác nữa có được không? Đừng rời xa con nữa có được không?”
Bạch Dương không ngờ có thể nói ra câu vòi vĩnh trẻ con như thế.
Cô không hề mạnh mẽ, cô cũng có những ích kỷ của riêng mình.
Ích kỷ về một hạnh phúc gia đình.
Ông Kiều khẽ cười, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện.
“Cảm ơn con, vì đã nói thật suy nghĩ của con cho ba biết!”
Bạch Dương đã kiên cường đủ lâu rồi, cũng cứng đầu đủ lâu rồi.
“Mà ba, ba làm sao biết con bị bệnh?”
“Một cậu nhóc gọi điện cho ba, hình như là bạn cùng lớp của con nhỉ?”
Ông còn nhớ rất rõ cuộc gọi ngày hôm qua. Khi ông gọi về nhà, người bắt máy – thay vì là Bạch Dương – lại là một giọng nam lạ. Cậu bé ấy nói rất nhiều.
“Chú hãy về sớm được không? Bạch Dương không hề mạnh mẽ gì cả đâu, cậu ấy rất cô đơn! Bạch Dương đang sốt cao, con nghĩ cậu ấy rất muốn có ba mình ở cạnh.”
Cảm giác được xoa đầu dịu dàng thế này khiến Bạch Dương thấy bình yên.
Cô chợt nghĩ đến Ma Kết.
Cô muốn gặp cậu, rất muốn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.