Đọc truyện [12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng – Chương 16: Chiều tan học
Dạo gần đây Thiên Bình cứ buồn ngủ mãi. Dù cậu lúc nào cũng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thực sự là mấy ngày nay mắt cậu cứ muốn phản chủ cụp xuống. Một ngày cũng chả biết Thiên Bình ngáp bao nhiêu lần, và ngủ gật bao nhiêu lần trong giờ học, mặc dù ngay sau đó cậu sẽ bị Thiên Yết chọi ngay cục gôm vào mặt.
Đứng trước cổng trường, Thiên Bình lại đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Hôm nay cậu ráng làm trò ngoan, không cúp học, không đi chơi thâu đêm suốt sáng, trừ cái việc ngủ trong giờ học ra.
Mà, cũng tại mấy bữa nay cậu không có hứng đi chơi thôi.
Thiên Bình nhìn đồng hồ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Cái thằng bạn thân của cậu làm cái quái gì mà lâu như đàn bà con gái trang điểm ý, đến giờ vẫn chưa thấy ló cái mặt ra. Thiên Bình đang muốn về nhà sớm để ngủ một giấc, và cũng là để không phải bắt gặp bất kì ai không muốn gặp nữa.
Tay vẫy chào mấy cô nữ sinh cứ nhìn về phía mình với một nụ cười tươi, Thiên Bình thay đổi khuôn mặt ngay khi vừa quay đi. Cậu lại ngáp một cái.
“Tôi không hiểu bọn con gái thích gì ở cái tên giả tạo có thừa như anh!”
Thiên Bình biết giọng nói này của ai, và cậu cũng chẳng hề gì gọi là ngạc nhiên. Quay sang mỉm cười tươi rói, đôi mắt màu cafe cuốn hút hơi nheo lại.
“Đương nhiên là vì tôi đẹp trai! Hay là mắt em cận nặng quá không nhận ra điều hiển nhiên này?”
Song Tử mắt lườm sắc Thiên Bình. Cô thông minh và cũng chẳng rỗi hơi chấp nhất cái tên dở dở ương ương lúc nào cũng trưng ra bộ mặt cười cười đạo đức giả này.
“Mắt tôi từ nhỏ đã cực kì tốt, chỉ có anh mới là kẻ tự huyễn chính mình!”
Khoé môi Thiên Bình nhếch lên đầy ma mị trước câu nói của Song Tử.
“Tôi chỉ đang nói sự thật! Và xem kìa, nói chuyện với tôi như vầy thôi em đã được các bạn nữ ganh tỵ lắm đấy~!”
“Hứ! Tôi thèm vào!”
Song Tử chán ghét quay mặt đi hướng khác. Nhận ra chiếc xe ô tô vừa đậu lại bên đường, cô nhanh chóng chạy tới.
Nhìn Song Tử cùng chiếc xe chạy đi mất, Thiên Bình cười vui vẻ và vươn vai một cái. Cô nhóc đó khá thú vị. Và dù cậu trêu chọc cô thế nào, Thiên Bình chẳng hề sợ thậm chí nếu Thiên Yết nổi trận xung thiên đâu.
“Mày có chắc con nhỏ đó học trường này không?”
“Chắc mà đại ca!! Đồng phục đó còn lẫn vào đâu được, em còn thấy phù hiệu của nó cơ! Sư.. Sư gì mày?!”
“Sư Tử thì phải?”
“Một con nhóc sao?”
“Đại ca nhất định phải đòi lại công bằng cho tụi em!!”
Một loạt những tiếng nói chướng tai vang đến Thiên Bình. Đã định bụng sẽ mặc kệ và không thèm quan tâm, vậy mà mắt lại phản chủ liếc nhìn thử bọn chúng. Một đám người trông bặm trợn đứng đằng kia khiến cậu tự dưng khó chịu.
Thiên Bình ghét con bé đó, cậu hận con nhóc đó, đứa cướp đi tất cả mọi thứ của cậu. Kể cả biết rõ điều đó, trước khi kịp nhận ra thì chân Thiên Bình đã bước về phía bọn chúng rồi.
Chẳng biết con quỷ nhỏ đó dính vào chuyện điên khùng quái quỷ gì nữa!
Bọn chúng rất nhanh chóng chú ý đến người vừa dừng lại trước mặt mình. Ánh mắt du côn khó chịu nhìn cậu đầy soi xét.
Thiên Bình nở nụ cười thân thiện, đôi mắt màu cafe chẳng có lấy một tia ác cảm.
“Xin lỗi nếu tôi nhiều chuyện quá! Mấy chú mấy anh đây đang tìm một cô bé tên Sư Tử sao?”
Đôi mắt của tên đại ca nhìn Thiên Bình đầy soi mói, chưa kịp lên tiếng đã bị bọn đàn em chọt miệng vào.
“Đúng! Bọn tao đang tìm con quỷ đó!! Mày biết gì khai mau!!”
Tay Thiên Bình xoà xoà trước mặt cùng vẻ cười cười vô hại.
“Tôi thì biết gì cơ chứ! Chỉ là tôi thấy con bé đó vừa tan học và đi lại chỗ kia thôi!”
“Mau dẫn đường!!!”
Gương mặt tuấn mỹ của Thiên Bình chẳng có chút ác ý nào, trừ đôi mắt trong vài giây loé lên tia thích thú. Mấy bữa nay cậu cứ buồn chán mãi, hôm nay rõ ràng được vận động chân tay.
Thích thật!
***
Nhân Mã dựa người vào cột trong khi mắt nhìn ra bên ngoài sân tập, nhìn theo cô gái đang chăm chỉ luyện tập.
Chạy từ rổ nhà đến rổ bên kia, Bảo Bình dập bóng vài cái rồi nhảy bật lên, một tay bám vào vòng rổ, tay còn lại nhanh chóng thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt.
Trong lúc Bảo Bình còn đang thở hồng hộc để lấy vào một ít không khí, tiếng vỗ tay vang đến bên tai cô. Bắt lấy trái bóng vừa rơi xuống khỏi rổ, Bảo Bình quay sang nhìn chủ nhân của tiếng vỗ tay kia.
“Không ngờ cái thằng nhóc liên mồm như cậu cũng có thể im lặng mà xem đấy!”
“Xin lỗi đi, tôi hơi bị điềm tĩnh đấy!”
Vừa dứt lời, Nhân Mã đã phải đưa tay ra bắt lấy quả bóng rổ to tướng mà Bảo Bình vừa ném về phía cậu. Một chút nữa là mặt cậu hứng trọn rồi.
Có cô nàng đội trưởng đội nữ nào đó thản nhiên ôm bụng cười sảng khoái.
“Haha! Cậu á?! Tên nhóc như cậu mà điềm tĩnh thì tôi đi bằng đầu!!”
Nhân Mã nhăn mặt khó chịu. Cái gì chứ, sỉ nhục cậu cũng vừa thôi. Hết Ma Kết, giờ tới phiên bà chị này muốn chọc tức cậu.
Bất công quá mà!
“Ê!”
Đưa tay dụi nước mắt, Bảo Bình cố nín cơn cười của mình lại.
“Tập cùng nhau đi!!”
Ban đầu hơi ngớ người ra, mãi sau mới tiếp thu được hết ý. Khoé môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười tự tin, Nhân Mã tay dập bóng trong khi mắt nhìn Bảo Bình đầy thách thức.
“Có thua thì cũng đừng có khóc nhé tiền bối!”
Bảo Bình đến giờ vẫn cực kì ghét Nhân Mã. Kể từ lần gặp gỡ đầu tiên không được suôn sẻ cho lắm, cô đối với thằng nhóc như cậu vẫn chẳng có chút thiện cảm nào. Tuy nhiên dù ghét đến đâu, Bảo Bình vẫn phải công nhận Nhân Mã là một đối thủ tuyệt vời.
Thể lực này, sức bật này, kĩ năng này, cả lối chơi rất riêng của Nhân Mã, tất cả đều khiến Bảo Bình phải trố mắt. Cô có thể tự tin và háo thắng, nhưng tuyệt nhiên không tự mãn và cho mình là nhất. Những cái giỏi của Nhân Mã, Bảo Bình vẫn thừa nhận rõ ràng.
Dù sao, một tên nhóc lớp mười mới vào trường đã được chọn vào đội hình chính thức, bấy nhiêu cũng đủ để khâm phục cậu ta rồi.
Mặc dù, cái tính tự tin thái quá của Nhân Mã vẫn khiến Bảo Bình ghét không sao chịu được.
Mà, cô phải tập trung vào trận đấu đã.
***
“Thằng chết tiệt!! Lần sau bọn tao nhất định không tha cho mày!!”
Nhìn theo chúng vừa chạy không vững vừa hét lên tội nghiệp, Thiên Bình cười khẩy một cái, rồi lại ôm bụng cười lớn khinh thường. Lần sau? Còn có lần sau? Vậy thì chúng quả là to gan, nếu đã không sợ chết thì cậu đây rất sẵn lòng nghênh đón.
Một bọn yếu ớt chỉ giỏi được cái miệng.
Phẩy tay vài cái, bẻ tay vài cái, Thiên Bình huýt sáo một tiếng. Thỉnh thoảng đánh nhau thế này đúng là rất thích!
Cầm lấy cái balo vứt bên góc ban nãy, Thiên Bình nhếch mép cười một cái rồi bước đi.
“Chừa cho người ta đường sống đi! Mày đừng có lấy bọn cặn bã như chúng làm đồ chơi giải khuây nữa!”
Chẳng chút ngạc nhiên với tiếng nói vang lên khi vừa bước ra khỏi con hẻm kia, Thiên Bình lại ôm bụng cười sặc.
“Gì chứ? Mày không thấy hả Thiên Yết? Haha! Bọn chúng co giò chạy đến vấp té luôn!! Với lại, cặn bã thì việc gì phải để tâm cho mệt chứ!!”
Trách thì trách chúng xui xẻo đụng phải cậu đi, lại còn định gây rối ngay chốn trường học.
Thiên Yết ngao ngán thở dài. Làm như cậu không biết, cứ bày đặt làm bộ làm tịch. Nhưng, Thiên Bình đã không muốn nhắc đến thì cậu cũng chẳng rỗi hơi mà đề cập đến cho phí sức.
***
“Nước?”
Nhìn chai nước giơ trước mặt mình, Bảo Bình chẳng chút bận tâm nào lập tức nhận lấy. Đặt cái khăn sang một bên, cô mở nắp và tu một hơi.
“Đã thiệt luôn!”
Mắt chằm chằm bà chị thản nhiên thở hắt ra trước mặt một đứa con trai, Nhân Mã nhướng mày nhìn Bảo Bình. Miệng uống nước, cậu thầm nghĩ, chị ta chẳng có chút nào giống con gái cả.
Bảo Bình chẳng hề để ý Nhân Mã đang uống, thản nhiên tay vỗ mạnh vào lưng cậu mấy cái. Nhân Mã cảm thấy bản thân thật may mắn vì chưa sặc nước mà chết.
“Bà bị khùng hả? Định giết người không dao hả bà chị trốn trại kia?!!”
Một điều cần phải lưu ý, Nhân Mã là loại người rất dễ nổi nóng.
Tuy nhiên, Bảo Bình hoàn toàn không lấy đó làm bận tâm. Cô đối với những việc này cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn mặc kệ cơn xung thiên của Nhân Mã mà nhoẻn miệng cười tươi.
“Tôi chỉ muốn khen cậu thôi chứ bộ! Cậu chơi bóng rổ thực sự rất giỏi!!”
Ho sù sụ mấy cái, Nhân Mã lườm nguýt Bảo Bình, rồi lại vì lời khen kia mà bắt đầu nổi máu tự tin.
“Đương nhiên! Tôi dĩ nhiên là giỏi hơn chị rồi!!”
Quả bóng rổ trong tay Bảo Bình vừa dập mạnh vào chân Nhân Mã không thương tiếc.
“Bớt đi! Khen có chút đã phồng mũi rồi hả?! Muốn hơn tôi, cậu cứ thoải mái nằm mơ giữa ban ngày!!”
Tay ôm chân, mắt nhìn Bảo Bình đầy thù hận.
“Chị nhất định không phải con gái! Đồ chằn lửa!!”
Thật tiếc cho Nhân Mã, Bảo Bình cực kì bị dị ứng với cụm từ “chằn lửa”.
Nhìn nụ cười man rợ kia, Nhân Mã đột nhiên cảm thấy sợ hãi rõ ra. Cái này không phải chằn lửa, là phù thuỷ mới đúng!!
Nhưng dại gì mà nói ra, cậu vẫn còn muốn sống..
***
Song Tử từ trong xe ô tô đưa mắt nhìn ra ngoài, tâm trí dường như thả hồn theo từng đám mây nhuộm sắc hoàng hôn. Thật thích!
“Song Tử, thằng nhóc ban nãy là ai vậy?”
Trước câu hỏi của người mẹ đang ngồi ở ghế lái bên cạnh, Song Tử trong vài giây vẫn im lặng. Mắt nhìn ra ngoài của cô vẫn không quay đi.
“Một người quen thôi ạ! Là bạn thân của anh Thiên Yết!”
Tay vẫn cầm chặt vô lăng, người phụ nữ xinh đẹp vẫn chú tâm lái xe.
“Con tốt nhất nên tập trung học hành, đừng có xao nhãn vì những chuyện vô ích!”
“Ý mẹ là bạn bè hay yêu đương? Mẹ đừng lo, con không có.”
Song Tử đâu có nói dối đâu nhỉ, cô thực sự đâu có người bạn nào, cũng chả có ai để thích hay yêu. Vậy mà không hiểu sao, cô cứ cảm thấy gì đó không đúng, cảm thấy như mình vừa nói sai gì đó.
Không hiểu sao, gương mặt của những người bạn cùng lớp lại hiện lên trong tâm trí Song Tử, và bằng cách nào đó có cả hình ảnh của Thiên Bình.
Thật đáng ghét.