[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Chương 8: Kế Hoạch Thất Thủ


Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 8: Kế Hoạch Thất Thủ

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi tiểu thái giám truyền lệnh, hội trăng rằm đại thọ bị dời lại tận ba tháng sau lý do Thái Hậu muốn đổi khí trời đi du ngoạn tứ hải. Dù rất nhiều người ngăn cản bất chấp cả đầu rơi máu đổ nhưng Thái Hậu vẫn không đổi ý.
Còn thêm vài việc động trời hơn khiến cho các nàng phải bật ngửa khóc rống:
Thứ nhất: Ngày mai Mộc Ngưu phải đến Diệp Quốc chịu tội và cũng đồng nghĩa cầu thân.
Thứ hai: Mộc Nữ bị hoàng huynh bỏ lại nơi đây và được Hàn Dương ban chỉ gả cho Dương Ngư.
Thứ ba: Mộc Bảo ngày mai cũng sẽ lên kiệu hoa trở về Chu Tương Quốc, an phận thủ thường mà làm Hoàng Hậu.
Thứ tư: Ngày mốt sẽ sắc phong cho Mộc Song trở thành Hoàng Hậu Hàn Phong Quốc.
Thứ năm: Mộc Giải cần phải hăm nóng tình cảm với Hàn Yết bằng một chuyến khảo sát dân tình.

Thứ sáu: Mộc Mã và Bạch Tử bị truy đuổi được dán cáo thị khắp nơi.
Người khóc kẻ la, bức đầu giật tóc như những con bệnh thế kỷ khiến cho tiểu thái giám hoảng sợ chạy mất dép. Ngưu Ngưu đứng phắt người dậy uốn tay áo lên cao, mặt đùng đùng sát khí cầm đôi Hỏa long tìm Hàn Dương và tên Diệp Kết đánh ột trận. Mộc Bảo ôm chầm lấy tiểu muội đoản trí mắng:
– Ngốc quá! Muội đi đến đó thì có cứu vãn được gì không? Hay bây giờ cả đám cùng bỏ trốn.
Ý của Bảo nhi hay nha, cả bọn cùng gật đầu ngó mắt nhìn quanh, án binh bất động không thể để lộ sơ hở được, các ngõ vách được xác định một cách kỹ càng rồi sau đó mới bàn vào chính sự. Kế hoạch vô cùng đơn giản, ở đây vì mọi người đều mang thân thể võ công và thêm nữa là được trợ giúp bởi những món bảo bối hờ. Khi trời đã tối Mộc Giải dùng Cầm hồn mê hoặc mọi người ngủ yên giấc, Mộc Bảo dùng Bạch lụa nối thành một con đường dài để tất cả cùng dễ di chuyển. Mộc Ngưu, Mộc Song, Mộc Nữ có một sứ mệnh duy nhất là bảo vệ nếu lỡ có kẻ tỉnh giấc bất ngờ cố bắt lấy các nàng.
Kế hoạch quá chi đơn giản nhưng làm lại là một chuyện quá khó khăn, khi đêm xuống Mộc Giải cố thoát ra ngoài nhưng cứ bị Hàn Yết ôm chặt trong lòng, hắn không ngủ mà cứ mở mắt nhìn nàng chăm chăm, lạnh gáy Giải nhi phải vờ ngủ say thế là một khắc sau hắn cũng đi vào mộng đẹp. Đến khi Giải thoát được mới hay ra nếu đàn thì ai sẽ đưa nàng ra khỏi đây, và rồi Nữ Nữ phải vác cây đàn trên lưng còn Giải cứ đàn.
Mọi chuyện trót lọt đến khó tin, cả năm người nhảy khỏi tường thành mà lòng còn hoài nghi phải chăng đang mơ, cứ nghĩ rằng trong cung có rất nhiều đại cao thủ chứ ai ngờ chỉ toàn tép rêu. Vui vẻ, hớn hở và hân hoan các nàng nhảy cẳng nắm tay nhau bước tung tăng trên con đường vắng tanh. Từ phủ đệ của Nhị Vương Gia bóng dáng mập mờ ai đó đứng bên hiên, hắn nhẹ nhàng như làn gió bước chân thoăn thoắt không một tiếng động, cặp mắt sắc bén đảo quanh một vòng, xác định không có người mới nhảy ra chặn đầu cả bọn.
– Ưm…
Năm nàng bịp miệng lẫn nhau, đồng thanh giương đôi mắt to ra nhìn. Bàng hoàng đến kinh dị, sao có thể như thế chứ:
– Hàn Yết sao chàng?.
Mộc Giải lấy lại được chất giọng của mình, nàng thỏ thẻ bước lên trước mặt Hàn Yết, hắn nheo mắt nhìn nàng sau đó chuyển hướng đến tất cả những nữ tử kia. Yết hơi hoang mang vì sao những nữ tử chân yếu tay mềm này lại có một thân võ công cao cường, rõ ràng khí tức của họ thấp thoáng và không ổn định, mâu quang chợt sa sầm hơn nữa khi chính Giải nhi trong có vẻ ốm yếu thế mà có thể giấu cây cổ cầm như trở bàn tay. Hàn Yết không hiểu thật sự là hắn không biết gì cả, bọn người này trông chẳng giống bề ngoài chút nào.
– Trở về đi nếu không sẽ bị bắt lại.
Hàn Yết ôm ngang hông Mộc Giải đạp mạnh gót chân, hắn chuyền cành và đưa nàng trở về phủ đệ. Bốn nàng còn lại đứng ngây người như tượng, sau một phút hiểu rõ sự tình mới buồn bã thút thít quay mặt trở về cung. Số nhọ còn hơn đít nồi, đã ra được rồi còn bị phát hiện và uy hiếp nữa.
Lời nói của Hàn Yết đã chỉ ra chủ ý rõ ràng, chỉ cần các nàng bước tới cổng thành chắc chắn có rất nhiều vệ binh canh chừng bắt tỏm, Hàn Dương, Chu Bình, Diệp Kết, Dương Ngư đâu phải là những con người tầm thường hay ngu xuẩn chứ, sự việc mà các nàng lên kế hoạch đã bị lỗ hỏng nào đó lan truyền ra ngoài.

Quay về mà mặt ai cũng sầu não, lắc đầu nguầy nguậy, Mộc Ngưu cắn chặt môi dưới không tin vào số phận phải xa các tỷ muội lại còn bị gả đi cho tên vua dê tà kia nữa, nàng phủ định việc mình có thể bị bắt, quay đầu và bắt trớn nhảy lên cao ra khỏi cổng thành. Mộc Bảo cũng nhanh không kém phất tay lên cao lập tức xuất hiện đoạn vải lụa mỏng tanh quấn chặt lấy cổ chân Ngưu nhi, Bảo Bảo dùng khí công kéo nhẹ đầu lụa cả thân người Mộc Ngưu cũng bị ảnh hưởng giật ngược ra sau.
– Bảo tỷ, để muội đi.
– Không, chúng ta hiện tại nên chấp nhận sự tình này, còn những thứ khác để sau rồi tính.
– Tính cái gì mà tính, nếu bây giờ không đi chắc chắn chúng ta phải xa nhau trong khốn khổ đó.
Mộc Nữ cả Mộc Song đứng bên cạnh nghe cũng có lý, Song nhi lên tiếng:
– Ân, Bảo Bảo nếu giờ không đi sau này khó có thể thoát.
Bảo nhi lắc đầu, thở dài tính nói nhưng Mộc Nữ cướp lời:
– Ba tháng sau chúng ta sẽ gặp lại đúng không? Hiện tại là phải tìm kiếm và nghe ngóng tin tức của Mộc Mã đã, trong thời gian xa nhau chúng ta cần chú tâm tìm ra muội ấy, lúc gặp lại cả bọn sẽ cùng trốn.

Dù lời Nữ có đôi chỗ không giống với là Bảo nhưng cũng đúng đa số nên nàng gật đầu tán thành, ánh mắt chợt đảo quanh nhìn vẻ mặt Song nhi, Ngưu nhi. Sau một chút suy nghĩ, thấm hiểu lời nói của Nữ, cả hai người cũng gật đầu tán thành, nhưng tới ba tháng xa nhau không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với tất cả bọn họ không?.
Ngưu sợ nàng có thể giết tên Diệp Kết bất cứ lúc nào hoặc có thể hắn sẽ ăn sạch nàng, Mộc Bảo cũng nghi ngờ có khi nào tên Hàn Dương ấy sẽ bắt nàng sinh cho hắn một đứa con và trang điểm nàng như nam nhân mỗi lần muốn thị tẩm. Bảo nhi cũng lo không kém, về phía Chu Bình không biết hắn sẽ thế nào đây, lúc đưa nàng về cung có bao nhiêu phi tần nhào đến ăn hiếp nàng. Nữ Nữ thì đỡ hơn, chỉ có điều nàng khá buồn là phải gả cho Dương Ngư, có vẻ như hắn ta để ý đến Giải tỷ hơn một người bạn hay người hầu.
Lúc nhảy khỏi thành tường ai cũng hớn hở còn bây giờ cắm đầu cắm cổ trở về trong vô vàn nước mắt lặng tâm.
Về phía đám nam nhân thì thôi rồi, bọn họ đứng trên cổng thành cười đến ngất, Diệp Kết nhếch nhẹ khóe môi nham hiểm cùng cái ý nghĩ đặt ở cặp mông tròn trĩnh của Ngưu, hắn khẽ liếm môi, nheo chặt mi tiệp kiểu như:”Cặp mông ngon phết chắc chắn đẻ rất say nữa, mỗi năm một đến hai đứa là đủ”. Thật tội cho Mộc Ngưu sau này, không biết rằng mình đang trở thành nàng lợn béo ú cùng đám con trong mắt Kết ca.
Hàn Dương, Chu Bình đứng yên không động tịnh, đầu Bình khẽ đặt trên vai Dương, cả hai cùng thở nhẹ trong lòng nhìn về phía hai nữ nhân mảnh khảnh, Hàn Dương suy nghĩ cũng bình thường, chỉ cần làm cho thiên hạ nhỏ ấy không phải chịu thiệt. Chu Bình như vô hồn nhìn theo bóng Bảo với muôn ngàn nỗi khó hiểu. Dương Ngư cuối đầu cười nhạt khi thấy Hàn Yết mang Mộc Giải đi, hắn ngước mắt nhìn qua khóe mi nơi Mộc Nữ cô độc về tương lai của chính nàng.
Tương lai bọn họ mờ mịt như cảnh đêm sau cánh cổng thành này, bên ngoài thưa thớt người ở cùng những rặn cây âm u có thể nuốt chửng lấy họ bất cứ lúc nào. Quy động tất cả binh lính trở về cung, Hàn Dương ôm ngang hông Chu Bình bay thẳng trở về cung, Diệp Kết cùng Dương Ngư cũng đạp cành thi triển khinh công phía sau.
Ngày mai thôi, mọi thứ sẽ thuận theo những gì mà nó vốn phải tuân thủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.