Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 17: Vô Tri
Mười ngày trước khi Mộc Mã lao đầu tự vẫn dưới Quỷ Cốc Vô Tình – Vọng Ưu.
– Nơi đây thật đẹp.
Mã Mã chiêm ngưỡng, mở to mắt nhìn xung quanh, dọc lối đi vào điện chính Hạ Tử Cung, muôn lòai hoa lạ lẫm mà nàng không biết đến chúng, mâu quang nàng dừng lại loại hoa được khoác lên màu hồng mơ mộng, vỏn vẹn bảy cánh, nhìn từ xa nó rất yêu ớt, mỏng manh như dáng đi của nữ tử cổ đại. Nhưng bước đến gần Mã nhi mới nhận ra, những gì nàng nghĩ điều trái ngược lại, nàng đưa tay định hái nó nhưng bị Bạch Tử ngăn cản. Hắn nâng khóe môi, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cành hoa yên lặng tỏa hương:
– Đây là Cường Chi Nữ, dù thời tiết có nóng đến cháy vạn vật hay lạnh đến bao phủ đi sự sống, thì loài hoa nằm vẫn ung dung khoe sắc, bất diệt với thời gian. Một vạn năm mới hé nụ một lần và khi đó sẽ có thêm mầm hoa Cường Chi Nữ, chúng cần thời gian để lớn lên rất lâu. Nên nàng đừng có mà bắt nó rời khỏi cành.
Hắn bặm môi, thuyết giáo cho Mộc Mã nghe về loài hoa xinh đẹp này, một loài hoa thật kiên cường như cái tên của nó. Cô gật đầu như hiểu được một chốc, ánh mắt tò mò dâng lên:
– Một loài hoa xinh đẹp, quý báu như vậy, chắc rằng sẽ có công dụng gì chứ?.
– Ân, công dụng của nó sẽ khiến con người quên đi hết những gì mà họ không muốn nhớ. Như một cái tên khác trong sử sách, người ta gọi nó là Vô Tri.
– Thế nếu người đó muốn nhớ lại thì sao?.
Bạch Tử Hồn ngừng lại, nhìn vào đôi mắt chờ đợi điều thú vị gì đó, phì cười, hắn tiếu hài với khuôn mặt ngây ngô, học hỏi này của nàng:
– Thì bắt đầu lại tất cả.
– Ơ… Thế chẳng khác nào không có thuốc giải?.
Gật đầu, hắn nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Mã nhi hướng về phía trước, lướt qua hàng hoa Cường Chi Nữ rung động trước gió trời, nàng quay đầu lại. Trong lòng ấp ủ sự hâm mộ trên những cành hoa quá mỏng manh giữa trời đất bao la, vẻ đẹp đó đã làm nàng cảm thán. Nhìn thấy hắn không để ý, nàng đưa tay hái nhẹ một cánh hoa, lén bỏ vào ống tay áo, sau đó Mã đưa mắt ngắm nhìn những loài hoa kiều diễm khác, như bản thân chẳng làm chuyện gì cả.
Lúc gặp được Hạ Nhạc, cung chủ của nơi này, Mộc Mã đã há hốc mồm, mắt tròn to nhìn nàng ta một cách ngưỡng mộ nhất. Nếu nói Nhạc đẹp thì cho xin, nàng ấy còn hơn cả tiên nữ đó chứ. Mã nhi chỉ có thể hình dung nàng ấy qua bốn chữ. Tuyệt thế giai nhân. Không một ai có thể sánh bằng.
Thế nhưng, sự ngưỡng mộ liền bị dập tắt khi ánh mắt của Bạch Từ cùng Hạ Nhạc chạm vào nhau, nàng đứng giữa hai người như cái bóng đèn, kì đà cản mũi chen ngang, họ nhìn nhau mơ hồ như ngàn năm cách biệt vậy. Lòng Mộc Mã không vui, nàng chẳng hề cảm thấy có sự thân thiết của tình bạn hữu.
– Bạch Tử?.
Nắm cổ tay áo hắn, Mộc Mã giật nhẹ, gọi tên hắn cùng đôi mắt giương cao đầy ấm ức, hắn đang làm cái quái gì trước mặt nàng thế này?. Bạch Tử cuối đầu nhìn nữ tử đương ăn giấm chua, khuôn mặt cau nhẹ khó chịu, trách cứ hắn, nở nụ cười, Tử vịn lấy đôi vai của nàng:
– Đây là Tiểu Mã, muội muội kiêm lang của ta. Còn đây là Hạ Nhạc cung chủ, người bạn hữu lâu năm.
Hạ Nhạc nhìn Mã Mã nở nụ cười thân thiện, nét cười ấy nhàn nhạt như vầng hào quang, nhưng tại sao thâu tóm vào đôi ngươi Mã lại quá chói thế này. Nàng vươn tay xoa nhẹ thái dương, ánh mắt hoang mang không chịu nổi, cả thân người nghiêng ngã tựa vào lòng hắn:
– Muội không khỏe?.
Nàng gật đầu, Hạ Nhạc rất biết lòng chiều khách quý, Mộc Mã cùng với tiểu nha hoàn đi đến cung Đông dành cho thượng khách. Dù bước đi nhưng Mã nhi không thể nào thôi nghĩ đến Bạch Tử, hắn ở lại đó với Hạ Nhạc, liệu có xảy ra chuyện gì vượt quá tầm bạn hữu không?. Nàng sợ hãi, bước chân run lên đau nhức, nàng không phải không tin hắn, mà thật sự niềm tin lúc này chẳng khác nào là thứ vô bổ. Tại sao Hạ Nhạc lại khiến nàng lo lắng đến thế? Rốt cuộc nàng ta đã uy hiếp gì đến Mã Mã chưa?.
Và những gì Mã nhi lo sợ, thấp thỏm trong lòng mười ngày qua đã trở thành hiện thực. Đêm tối mịt mờ, ánh trăng chưa tròn yên lặng, tĩnh mịch nằm trên ngọn cây đa già, những âm thanh rợn người của bọn con trùng đánh tan giấc mộng đẹp của Mộc Mã.
Tỉnh giấc giữa đêm khuya, bên cạnh lạnh ngắt chẳng có bóng hình ai, mở to mắt, Mã Mã quờ quạng, thỏ thẻ kêu tên hắn, nhưng chẳng có âm thanh nào đáp lại. Lòng nàng bỗng nôn nao lạ thường, dường như có bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt bước chân gấp rút của nàng đi về hướng Nam.
Căn phòng còn đốt nhẹ ngọn đèn dầu, Mộc Mã đưa chân đạp mạnh cửa bật tung, ánh mắt nàng đau đớn đến tê tâm, cả thân thể run lên bần bật sau bộ y phục mong manh màu trắng muốt. Đôi mắt nàng đau thương, tan tát chiếm giữ lý trí của bản thân, cả người sắp gãy lìa nhưng lạ thường thay mạnh mẽ, đôi tay nàng giơ lên trong vô thức và rồi…
– Tiểu Mã…
Tiếng la vang vọng của Bạch Tử âm xa, từng đợt sóng triều cường lấp trọn ngọn gió đêm, ánh mắt hắn hoảng hốt nhìn nàng, đôi ngươi kinh ngạc Hạ Nhạc cũng không tin chứng kiến những gì mới xảy ra. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ còn nụ cười thắm thoát đau thương của Mã nhi. Một cô gái mềm yếu lại có thể một trâm đâm gần trúng tử nguyệt của Hạ Nhạc. Dòng máu tươi trào ra nhưng nhanh chóng được Bạch Tử điểm huyệt cầm cố, hắn nhìn Mã Mã như một lời cầu khẩn, một giọng nói nghe hắn giải thích vang đâu đây.
Nhưng Mộc Mã không nghe, nam tử trước mặt không quen biết bao ngày lại làm nàng điên loạn đến không làm chủ được bản thân. Giọng hắn khẩn khiết gọi tên nàng. Và đáp lại hắn là một cú vung tay nhắm chuẩn vào tử huyệt Hạ Nhạc.
Trong một lúc nguy nan đến gần Hạ Nhạc, Bạch Tử vung tay, một chưởng đánh vào vai trái nhưng chẳng may Mã nghiêng người, hưởng trọn tận trong tim. Cánh tay Mã nhi ngừng lại trên không trung và rồi nó rớt xuống, im lìm không sức sống, Mã Mã không khóc, nàng chỉ giương mắt nhìn người nàng yêu quần áo không chỉnh tề, hướng mắt về nữ tử xinh đẹp, xiêm y đã vung rãi khắp sàn. Mộc Mã ngửa cổ cười, nụ cười bi hài nơi khóe mắt nàng, một ngụm máu tươi nhổ thẳng vào khuôn mặt hắn.
Bạch Tử ngây người, hắn khuôn phải muốn làm Mã nhi bị thương, cái chưởng đó chỉ là bản năng, hắn vươn tay cố chạm lấy thân hình yếu ớt xiu quẹo của nàng. Nhưng không, nàng lách người né tránh khỏi.
Mã nắm chặt tay thành quyền, máu tươi nhuộm khắp viền môi nàng, lăn nhẹ tô điểm lên bạch y phong phanh giữa trời gió, cây trâm hồ điệp trong tay được tô điểm bởi màu sắc đỏ tươi. Huyết nhục lại lần nữa trào ra, hắn đã đánh nàng. Đánh nàng để bảo vệ nữ tử khác, vốn dĩ hắn chưa bao giờ thật sự yêu Mã Mã. Thời gian qua nàng chỉ là một vật hờ thay thế.
Nàng quay lưng bay thẳng đến vực thm, nơi mà mười ngày trước đã đi qua cùng hắn, nàng còn nhớ hắn nói:
– Vọng Ưu, nơi mà ai cũng sợ khi nhắc đến, cả thần tiên sống khi xuống dưới chưa chắc có thể trở về nguyên vẹn.
Lúc ấy, nàng còn ngây thơ hỏi:
– Vì sao?.
– Nơi đó là Quỷ Cốc Vô Tình, chỉ có âm hồn quỷ dữ.
Mộc Mã rùng mình, nàng sợ ma, nàng sợ chết, sợ lắm bóng tối bao quanh.
Đến hôm nay, cái sợ hãi đó chẳng còn gì e ngại, bởi hiện tại người nàng yêu thương đã không cần nàng nữa, nếu cái chết có thể mang nàng trở về hiện tại. Hay đi gặp Tử Dai cầu khổ cũng chẳng sao.
Bạch Tử đuổi tới nơi, lúc nàng lao đầu xuống vực thẳm không thấy đáy, nàng mờ ảo nhìn thấy hắn cùng Hạ Nhạc ôm lấy nhau. Tại sao đến cuối cùng, hắn vẫn muốn diễn cảnh tình chàng ý thiếp cho Mã nhi xem? Hắn có biết trái tim nàng đã không thể chữa lành nữa rồi?. Câu nói vang vọng ngân lên trong tiềm thức:
“Hạ Nhạc, chưa ai mang cho ta cảm giác mê mẩn như nàng”.
Lúc Tử Dai bước đến mang nàng đi, Mộc Mã trong sự tỉnh táo còn lại liền tìm thấy cánh hoa Cường Chi Nữ, nàng nhanh chóng nuốt lấy nó lẫn những giọt nước mắt mặn đắng.
Nay ta tìm đến Vô Tri, để quên đi chàng.
Hai tháng sau tại yến tiệc đại thọ của Thái Hậu.
– Tiểu Mã, ta đã tìm thấy nàng rồi.
Bạch Tử đeo chiếc mặt nạ xám lạnh tanh che nửa khuôn mặt, hắn ôn nhu, vui mừng đến cuồng nháo ôm chặt Mộc Mã trong lòng, xoay vòng, hắn hét lên đầy vẻ hạnh phúc, thỏa mãn nhớ thương lo lắng bao ngày.
Nữ tử trong lòng e thẹn, cuối đầu, vẻ mặt ngây ngô, cường điệu mà cười mỉm. Nàng đẩy nhẹ hắn ra, giọng nói hòa nhã:
– Ta là Mộc Mã, tiểu quận chúa Hàn Phong Quốc. Cho hỏi ngươi là ai?.
Ngừng lại, hắn chưng hửng nhìm chăm vào đôi mắt nàng, ánh mắt này ngây dại, thuần khiết, chất giọng của nàng không hề mang theo sự lừa dối. Hắn man mác đau thắt tâm can, nàng quên hắn, nàng đương không nhớ hắn là ai. Tại sao?.
Mộc Mã nhìn người trước mặt khó hiểu, lòng nàng bình thản như nước hồ không gợn sóng, đôi mắt tinh nghịch nâng lên cùng khóe môi xinh đẹp. Chắc nam tử này nhận lầm người thôi, nhìn xuống bảo thạch bên hông hắn, khác nhẹ chữ Bạch Tử. Mã nhi đoán chắc đây là tên hắn, nàng chìa tay như cách bắt lấy lịch sử thời hiện đại, giọng nói ôn hòa:
– Ngươi là Bạch Tử phải không? Chúng ta đã gặp nhau thì chắc là có duyên, sao không kết thân làm bạn hữu trước nhỉ?.
Đối diện với nụ cười sáng lạn, không hề nhiễm bụi trần của Mộc Mã mà tâm Bạch Tử loạn lên, chúng như đi trên lửa than bỏng rát, đau đớn nhưng ấm áp làm sao. Hắn không bắt lấy tay nàng, choàng tay ôm chặt Mã nhi của hắn vào lòng, giọng yêu chiều gọi tên nàng từ sau gáy tai:
– Tiểu Mã.
Mã lại nở nụ cười, đối với kẻ lạ này, nàng lại chẳng hề có cảm giác ngượng ngùng, chán ghét, mà nỗi nồng cháy, thèm khát cứ nuốt chửng lấy yết hầu nàng đến khô khốc.
– Mã nhi đi thôi.
Mộc Nữ từ xa gọi tới, nàng ta lướt qua, tay nắm chặt gấu áo Dương Ngư, nụ cười vui vẻ vươn trên môi đầy đầm ấm.
– Ân, muội đến ngay.
Quay đầu, Mã nhi nắm lấy tay Bạch Tử, cùng hắn bước vào vườn thượng uyển, nơi ngập tràn rượu ngon, cảnh đẹp và đầy tham vọng, đấu đá chốn hoàng cung. Hắn nhoẻn miệng cười, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm thoang thoảng trong gió. Mộc Mã không nhớ cũng tốt, từ bây giờ hắn sẽ bắt đầu lại, bắt đầu tạo nên những ký ức riêng đẹp đẽ, chỉ duy nhất của hai người. Không đau thương, không phẫn hận rời xa.