Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 13: Soái Ca
Quay lại với Mộc Mã đáng yêu của chúng ta nào, nàng sau khi ngủ ngon lành trên lưng Phúc Kiến thì cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc mộng không mấy vui vẻ, tên Tử Dai điên khùng kia cư nhiên múa thoát y trong mơ của nàng, làm cho Mã phải hét toáng lên đập hắn bấy nhầy.
Từ Dai: Ngươi cứ lôi ta vô hoài. Ta là trai tân nha *rơm rớm nước mắt*.
Phúc Kiến tìm được chiếc xe ngựa tạm ổn để xuống núi, nghe đâu Bạch Tử đi đến Hạ Tử Cung tìm Cung chủ nơi đó, hình như là nhờ nàng ta đến giúp đỡ vụ linh chi ngàn năm đây mà. Hắn lắc đầu, mệt mỏi nhìn Tiểu Mã vô cảm ngồi trong góc xe ngựa hết lần này đến lần khác cứ kêu gào thảm thương, ngặm lấy khăn tay sau đó quát lớn không hiểu nổi:
– Tên Tử Dai chết bầm, ngươi chết đi.
Hắn trợn mắt, quay đầu nhìn lại ngoài đường, trong đầu Phúc Kiến chạy ngang, chạy dọc một suy nghĩ duy nhất:” Não của Tiểu Mã bị hư rồi”. Mộc Mã quất mắt tức giận sang Phúc Kiến, nàng cười nham nhở một cách đê tiện, xem ra cái tên này cũng là một soái ca đấy nhá, vẻ ngoài hơi bị ẻo lả tý, da quá trắng thêm cái nữa là bộ y phục, đúng thế, sao mà ăn mặc ôm sát như nữ tử thế này.
Mã cau mày suy tư một chốc, mâu quang đảo quanh dừng lại cái tai nãi của hắn, nàng rón rén mở ra, ôi, xém tý nữa Tiểu Mã đã hét lên vui sướng rồi. Bên trong chiếc túi chỉ toàn là vàng với bạc, hắn định bỏ trốn hay gì mà ôm của theo nhiều thế nhỉ?. Lết đế gần Phúc Kiến, nàng cạ cạ vai vào lưng hắn.
Đứng người, đơ luôn toàn tập với Tiểu Mã, Phúc Kiến trừng mắt nhìn về phía trước, hơi thở ngưng trọng và có vẻ sắp ngắt luôn nhịp tim. Hắn đường đường là nam nhi, chưa từng đụng đến sắc dục, bất quá là ngắm bọn họ tắm tiên thôi, hôm nay lại bị đụng nữa khiến hai vành tai hắn đỏ chót như quả gấc ấy. Mã Mã mắc cười, bụm miệng trêu chọc:
– Này, chẳng phải huynh đã cõng ta cả đoạn đường sao? Giờ mới có đụng chút đã ngượng ngùng như nữ nhân rồi.
– E hèm, lúc đó là vì an nguy của nàng ta mới cõng mà không nghĩ, hiện tại thì… Có thể tránh xa ta một chút không?.
Hắng giọng, Phúc Kiến má vẫn còn ửng đỏ, mắt cứ mập mờ đảo quanh khiến Mã nhi thích thú ngắm nhìn, xem ra hắn cũng không thua kém Bạch Tử bao nhiêu đâu, cái môi mỏng son đào, sóng mũi dọc dừa thon gọn cân bằng giữa đôi mắt tinh tú, Mã Mã nhìn một chốc rồi cuối mặt cười tươi rói:
“Giờ ăn hắn được không ta? Thế nào cũng cần chữa độc trong người mà”.
Rùng mình, lạnh toát cả sống lưng, hắn nhìn nàng khó hiểu, dè chừng và có chút tránh xa tầm mắt nàng, bởi vì lúc này đây Mã nhi đang nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ chết người nha. Kiến ca nhà ta xem như sắp xong đời rồi, vướng vào tay ai không vướng, lại vướng nhầm vào Mã Mã nguy hiểm.
Phúc Kiến nuốt nước miếng cái ực khi Mộc Mã nhoài người về phía trước, khiến cho hai khuôn mặt gần trong gang tấc, môi nàng hé mở giải tỏa, lan tràn hơi ấm nóng ngọt lịm lên má hắn và trong một thoáng mụ mị hắn đã muốn hôn lấy cánh môi mời gọi chết người kia. Nhưng may thay, Kiến liền đấu tranh thoát khỏi bàn tay Mã, cuối gằm mặt, giọng lắp bắp nói:
– Tố..ii… ro…ồ…i…tìm… khác…h… điế..m… th…ôi..i…
Nhếch môi, Mộc Mã cười trừ, thật thì nàng hơi bị quê nha, đã dâng tận miệng mà còn đạp đổ, nàng là nữ nhi lại chủ động trước vậy mà bị nam tử khinh suất. Mâu quang liếc nhìn xung quanh, không gian đúng là tối thật, những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng treo trước cửa. Bỗng nhiên cơn gió lạnh toát từ đâu trôi về, trong không gian yên tĩnh nó phát ra tiếng lá khô bay xào xạt, lông tơ Mã Mã nổi lên, toát cả mồ hôi lạnh, nàng ôm chặt lấy Phúc Kiến, đôi mắt không ngừng mở to quan sát xung quanh. Thật ra Mộc Mã rất sợ ma, dù đã được chứng kiến “sắc đẹp” nghiêng nước đổ thùng của Tử Dai nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thể khuyên giảm hay áp đảo mỗi khi nhớ về hắn.
Phúc Kiến cũng phòng bị nhìn xung quanh, quỷ thần hắn chẳng hề tin đâu mà thứ hắn chắc chắn đây không phải người thường, khí tức người đó hắn không thể cảm nhận được, nhưng mà có gì đó khác thường, bởi vì cái chiêu này khá quen thuộc nha.
Nghiêng đầu, hắn trưng vẻ mặt suy tư, cố nhớ ra là kẻ nào, giật mạnh thân mình cùng nụ cười thông não. Phúc Kiến lẫn Mộc Mã cùng kêu lên:
– Bạch Tử.
Đúng thế, chính xác là Bạch Tử nhà ta nha và hiện tại mặt hắn có rất nhiều vạch đen cùng đám quạ đen bay vèo vèo, ung dung đối diện với hai kẻ trên xe. Hắn quên lệnh bài vào Hạ Tử Cung ở nhà nên phải quay về lấy nào ngờ đâu đi được giữa đường thì lại gặp chuyện này, tiểu muội đáng yêu kiêm tình nhân đang ôm chặt khít hậu cần của hắn, không những thế lúc nãy hắn còn được chứng kiến cảnh sắp trao môi nhau nữa chứ.
Về phía Phúc Kiến thì giờ đây hắn không hay biết gì, kể cả việc Mộc Mã đang kẹp chặt hắn giữa hai chân cùng cái ôm sát rạt. Mộc Mã vẻ mặt chùng xuống, tim cũng đập mạnh liên hồi khi ánh mắt của Bạch Tử một lúc trở nên âm trầm nhìn thẳng vào nàng. Hắn bỗng nhếch môi khiến Mã nhi bật người về sau, lùi dần rồi tựa vào thành xe:
“Chết chắc rồi!”.
Vụ sóng gió ấy chắc cũng không mấy tốt đẹp đâu hen, thôi cho bọn họ tự giải quyết đi vậy, bây giờ quay về với Mộc Giải cùng Hàn Yết nào.
Thú thật cũng không có chuyện gì xảy ra cả, hắn tống nàng vào khách đếm rồi bỏ đi đâu mất tiêu trong khi đó Giải chán chường lết trên giường, bụng hơi nhô nhô khiến nàng mệt mỏi ngắm nhìn, không hiểu vì sao lại làm mẹ trong khi trái cấm còn chưa được nếm tới. Nhưng rồi cũng vui vui khi nghĩ đến đứa con bé nhỏ, bảo bảo nằm trong vòng tay của nàng lắm lúc khó chịu sẽ đưa tay lên cao vuốt mi mắt. Ôi, đáng yêu đến chết mất.
Đang rất buồn ngủ thì cửa sổ bật mở khiến Mộc Giải đưa mắt đề phòng nhìn chăm chăm, một bóng đen vọt qua rồi chui tọt vào trong phòng, nàng đứng dậy chuẩn bị gọi Cổ Cầm nghiêm chiến thì…
– Đừng có đánh ta.
Giọng quen quá mức cho phép, Giải nhi đốt ngọn đèn cầy đưa lại gần khuôn mặt người đối diện:
– Tử Dai? Ngươi làm gì ở đây?.
Hắn ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, bàn tay đan xen, mệt mỏi nhắm chặt mắt, Giải Giải chờ hắn mở mắt mà mệt mỏi, đưa chân đạp một phát mạnh, thế là Tử Dai nhà ta đã hôn đất trong một phút lơ đãng. Gắt gỏng, oan uổng vừa chùi mặt vừa quát:
– Sao ngươi đá ta?.
– Ngươi đương nhiên tự tiện vào phòng ta, tối thế này định có ý đồ gì?.
– À, tướng công của ngươi đang nằm ngủ rất ngon ở Thanh Lâu nha, ta sợ ngươi buồn nên mới tới đây giải sầu, với lại ta cũng rất cô đơn mà.
Tử Dai nhăn mặt, xịu mày trong vẻ đáng thương khiến Mộc Giải nôn ọe sau đó mới để ý lời hắn, Hàn Yết bỏ nàng đi Thanh Lâu á? Ngồi sụp xuống giường, lòng trống trải nàng tức điên lên được. Thật đúng là nỗi sỉ nhục quá nặng nề mà, nàng tự dâng thân cho hắn vậy mà hắn lại từ chối còn tòn ten ăn nữ tử khác nữa.
Nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi Giải Giải, nàng buồn bã quay sang ôm chặt lấy Tử Dai, uất ức khóc thành tiếng, Tử Dai vuốt lưng nàng, hắn thở dài cùng khóe môi nâng cao đầy ngạo nghễ, cuối cùng thì cũng trả thù được một trong sáu người bọn nàng, ai biểu cứ lôi hắn ra làm gì, cho vừa.
Cạch
Cửa phòng choàng mở, bước chân nhẹ nhàng, Hàn Yết bước vào phòng và trong một thoáng đôi mắt hắn long lanh lên những ngọn giáo nhọn hoắc hướng đến tên Tử Dai cư nhiên ôm lấy nương tử hắn, Mộc Giải mờ ảo nhìn xuyên qua màn sương ẩm ướt, hình ảnh của Yết hiện ra khiến nàng tức giận, hận hắn mà hất mặt lên cao tiếp tục ôm chặt Tử Dai không chịu buông.
Dù mang tiếng là Diêm Vương nhưng thật chất Tử Dai rất chết nhát nha, không ngờ tên ấy lại trở về nhanh thế, giải quyết nhu cầu phải lâu lâu chút chứ tại sao chưa đến hai canh giờ đã xong rồi?. Tử Dai cười trừ nhìn hắn, lại ngước xuống Mộc Giải nói nhỏ vào tai nàng:
– Buông ta ra, để ta chuồn.
– Không, ngươi là tiểu mật của ta.
– Ta.
Hắn ngơ ngáo đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt, ánh mắt mở to kinh ngạc, dở khóc dở cười, nãi nãi của hắn ơi, tội nghiệp quá!. Hắn đã dịch dung thành nhan sắc ma chê quỷ hờn mà Giải vẫn có thể nói ra chữ tiểu mật là sao đây? Nàng không sợ nhục mặt khi bị nói đã hồng hạnh xuất tường, ít ra cũng tìm cái mã đẹp đẹp chút chứ sao lại chui đầu vào đống phân chó thế này?.
Mộc Giải đang giận hờn nên không thèm quan tâm Tử Dai xấu xí cỡ nào đâu, hiện tại nàng chỉ muốn cho tên Hàn Yết kia ghen đến banh nhà thì thôi.
Và ước mong của nàng đã thành hiện thực rồi đấy, dù không mấy yêu thương Giải nhi nhưng nàng đương là nương tử của hắn lại bên cạnh một nam nhân khác hết sức tình tứ, không ngờ khi hắn chẳng có ở đây, nàng lại to gan đến nỗi mang tình nhân về yêu chiều ôm ấm, tình tứ, dính chặt nhau như thế.
Giờ đây hắn đã về và bắt gặp, nàng không giải thích mà còn nhìn hắn bằng cặp mắt thách thức nữa, nữ tử đáng chết mà.
Rồi mâu quang đen trầm của hắn lướt xuống bụng Mộc Giải, khói bốc cùng ngọn lửa sát khí:
“Hài tử là của ai?”.