Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm: Chương 10: Ta Muốn
Sau khi từ biệt không kịp một lời trăn trối thì giờ đây Mộc Giải rất ung dung ngắm cảnh, không ngờ bên ngoài thành trì kiên cố của Hàn Phong Quốc lại là một thế giới đào nguyên xinh đẹp như thế, hàng cây xanh mướt kéo dài hai bên đường, những chồi đá cao thấp không đồng điệu được bao phủ bởi màu xanh của lá hay thấp thoáng ẩn hiện màu nâu đậm của thân cây sần sùi to lớn, chúng càng được tô điểm bởi những cánh hoa dại đơn sơ mộc mạc.
Đưa mắt thưởng thức cảnh trời thơ mộng, nàng chống cằm ngắm nhìn những tiên tử hồ điệp bay lượn bận rộn mà thi sắc, dưới ánh sáng nhàn nhạt không chói lóa thì bức chân dung đơn giản lại nổi bật trong lòng Giải. Đưa tay ra khỏi cửa sổ xe nàng cảm nhận từng cơn gió lướt qua chầm chậm trong tâm, bất giác sảng khoái mà nhoẻn miệng cười.
Hàn Yết một bên vừa thúc dây cương vừa chăm chú nhìn vào khóe môi Giải nhi, tại sao hắn chưa bao giờ để ý Giải lại xinh đẹp như thế, phải nói nàng còn lộng lẫy, thuần khiết hơn cả những bông hoa mẫu đơn. Trong một thoáng động lòng, Hàn Yết thấy tim mình ngừng bẫng một nhịp rồi lại tưng lên không nhanh cũng chẳng hề chậm, hắn ngậm nhẹ sợi tóc mai, cố rũ bỏ đi hình bóng thanh khiết như tiên tử của Giải Giải. Nhưng không thể, đôi ngươi đen láy thâm trầm của hắn không thể nào rời khỏi khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu đó được.
– Chúng ta đi đâu thế?.
Vương vấn trên môi vẫn là nụ cười động lòng người, đôi tay cứ trêu đùa cùng ngọn gió thơm ngát hương hoa, môi hé mở cùng câu hỏi dịu dàng. Hàn Yết bừng tỉnh sau cái nhìn chăm chú nơi môi nàng, hắn lấy lại ý chí trả lời:
– Hành tẩu giang hồ, ngao du tứ hải.
– Ân, thế tốt quá ta rất ghét trong phủ đệ hay ở lại cung lắm, mà chàng này ba tháng sau chúng ta sẽ quay về chứ?
Yên lặng một chút, hắn gật đầu nhìn về phía trước, Giải Giải cười chán tiếp tục chơi đùa cùng gió, bỗng nàng sực nhớ ra Tiểu Bạch, nha hoàn của nàng giờ đây có chăm sóc tốt Bảo tỷ không nữa? Chuyện là thế này, Tiểu Xảo là nha hoàn của Mộc Ngưu nên đã tòn ten làm của hồi môn rồi, Bảo Bảo thì không có ai ngoài những nô tỳ lạ lẫm, Mộc Giải thấy Tiểu Bạch thân thương với thân xác của nàng hiện tại, nên Giải nhi tin tưởng và đã bảo Tiểu Bạch đi theo hầu hạ cũng như bầu bạn cùng Bảo Bảo cho tỷ ấy đỡ cô độc.
Tâm nàng khẽ chùng xuống, nghĩ tới cha lúc này, ông sẽ ra sao khi nhận được xác của sáu tiểu nữ nhi, bây giờ ở hiện đại có lẽ các nàng đang nằm trên giường bệnh nhắm chặt mi mắt, máy dò tim, huyết áp, truyền nước biển dưng dửng được đặt kế bên và chắc chắn là những cái xác không hồn, trống rỗng. Nhưng nghĩ đi rồi cũng suy lại, linh hồn thật sự của thân xác nữ tử này đang nơi đâu, đi đầu thai? Hay đang ngự trị và đống giả nàng ở hiện tại? Quả thật chắng đoán ra, tên Tử Dai chết tiệt cũng chẳng hề đề cập tới, đúng là tên hâm dở, khốn khiếp.
Tử Dai: *Trùm mền* Sao lúc này cứ bị lạnh người thế nhở?.
Thôi không nghĩ đến hiện đại nữa mắc công lại mất hứng ngắm quang cảnh huyền ảo nơi đây, Giải nhi không hề giống như bề ngoài chân yếu tay mềm hay đoan trang thục nữ đâu, tâm hồn của nàng rất nổi loạn và… Mê sắc một cách trầm trọng hết thuốc chữa.
Nhớ đến ngày trước thời mà công nghệ tiên tiến ấy, Giải cùng Ngưu ngồi bật JAV xem, chán chê lại qua Hentai và hết hứng thì quất thẳng tới mấy cái three-some, ôi chúng rất kích thích trên từng tế bào của nàng nha, nhưng mà dù có thích và tò mò thế nào đi chăng nữa nàng cũng chưa từng được nếm trải. Coi phim cứ:” Ồ yeah, sướng quá anh ơi…bla…bla…” Khiến Giải nhi tò mò, bộ thọc cây gậy thịt ấy vào trong con sò thì đã lắm sao? Và cảm giác nó tuyệt vời đến cỡ nào?.
Nghĩ tới đâu thì ánh mắt láo liên tới đó, chợt Giải Giải dừng lại nơi thủng quần của Hàn Yết, nàng nhìn chăm chăm tới nổi muốn lủng luôn vào bên trong đó và moi móc vật nam tính ra ngoài. Đầu óc trở nên trống rỗng, nàng chỉ còn suy nghĩ một chuyện duy nhất là phải vạch ra xem hình dáng nó có to như những chàng Châu Phi không?. Mặt Giải nhi ửng đỏ tận mang tai, cảm giác nóng ẩn hiện phía dưới u huyệt làm tử cung nàng co thắt liên tục, có lẽ phía dưới đã ướt sũng dâm thủy rồi đấy.
– Sao thế? Không được khỏe à?.
Hàn Yết vô tình quay lại thì thấy Mộc Giải co chặt hai chân, mặt cứ cuối rằm, mắt nhắm chặt cùng đôi tay cấu chặt gấu y phục như kiểu muốn bô xí nhưng không dám nói thành tiếng. Lời nói của hắn cứ như cái cây dài chọc ngang qua bụng Giải, hắn không biết hay đang giả ngốc thế này, nàng quýnh quáng lắc đầu liên tục, nhưng càng lắc thì má càng đỏ. Yết cau mày kiểu khó hiểu, hắn chậm rãi ngừng xe ngựa ven đường, nhích thân mình lại gần bên Giải nhi hơn, cứ kiểu như học bát uyên thâm hiểu tất căn bệnh, hắn đưa tay nắm khẽ xem mạch tự cho Giải. Cánh môi bạc thần khẽ hé mở xem xét, mạch tự đang nhảy toán loạn mỗi lúc lại nhanh hơn, hắn cứ ngờ ngợ phải chăng là liên quan tới tim, thế là hắn vươn tay đến gần tim nàng. Và cái hành động đó đã làm cho Mộc Giải chịu không nổi nhảy bổ vào lòng hắn, thơm luyến mùi hương nam tính trên cần cổ thon dài. Đột ngột làm Yết giật thóp tim, ôm chặt lấy nàng vào lòng, khẽ biến sắc khi nghĩ đến cái thai trong bụng, động thai rất nguy hiểm cho tính mạng mẫu tử nga.
Chưa kịp đẩy Giải ra thì Yết được một phen đỏ mặt, nàng cư nhiên thọt tay vào quần hắn điên cuồng làm loạn không biết ngượng ngịu luôn. Yết ca nhà ta chợt hiểu ra Giải nhi nãy giờ là chịu đựng ái vọng chứ không phải sức khỏe kém, hắn thở dài ngao ngán lôi thiên hạ cuồng sát đặt phía đối diện. Nhìn hắn chăm chú bởi đôi mắt đục ngầu, Giải hé môi thở dốc, tay vẫn còn run rẩy nắm chặt tiểu đệ đệ của Yết. Ôi thật hùng vĩ.
– Nàng đang mang.
– Ta biết.
– Thế rút nàng ra đi.
– Không, ta muốn.
– Không được.
– Tại sao?
– Vì nàng đang mang thai.
– Vậy ta chỉ muốn nhìn xem nó thôi.
-…
Ngơ ngáo, mắt mở to trừng lớn, sao chỉ trong vài ngày mất trí mà tính tình cũng thay đổi vậy, không những biết võ công lại còn vô cùng tự tiện nữa. Giằng co không lại nên Yết đành bó tay để Giải tự ý lấy tiểu đệ hắn ra phơi bày trước mặt, hắn cau mày nhìn khuôn mặt nữ tử ngây dại như kiểu mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Nàng cầm trên tay lúc đầu mềm mềm sau đó nở ra to dần và trở nên uy dũng, hiện tại nó đã cao lớn sừng sửng giương một mắt ngắm nhìn nàng. So với những bộ phim nàng coi thì nó cũng không khác mấy chỉ có điều làm nàng thích thú chính là được chiêm ngưỡng vật thật, sờ và quan sát tỉ mỉ nữa.
Không biết lực hấp dẫn nơi đâu khiến Giải nhướng người bỏ tiểu đệ hắn vào miệng, nó to lớn nên chỉ vào được phân nửa trong khuôn miệng mật ngọt bé nhỏ của nàng còn phân nửa kia thì nằm bên ngoài lạnh lẽo, Yết lại bị bất ngờ thêm lần nữa, những kiểu hầu hạ thế này chỉ có trong thanh lâu, chứ trước giờ Giải nhi rất sợ, cứ mỗi lúc hắn đưa tới miệng, nàng lại khóc nháo không chịu kia mà. Lúc này đây, Giải Giải cứ như thoát xác, nàng thưởng thức ngon lành theo kiểu cách kiến thức luyện công phim bao năm qua, tuy còn vụng về nhưng đủ khiến hắn nôn nao thở dốc cùng rên rỉ.
– Chu Giải, nàng dừng lại ngay…
Hắn khó nhọc lên tiếng, bàn tay đẩy Giải ra kéo nàng ôm chặt trong lòng để nàng không làm loạn nữa. Giải nhi bị cụt hứng giữa chừng, nàng đang rất muốn thử mà, nhưng khi đối diện với sự tức giận trong mâu quang Yết thì nàng yểu xìu ngồi im không dám ngẩng đầu hay hó hé.
Hàn Yết chịu đựng không nổi, hắn có thể sẽ ăn sạch nàng vào lúc này nhưng hiện tại Giải Giải đang mang thai, nếu làm tình sẽ không ổn đến thai nhi lắm. Mà nếu có làm cũng phải vào khách điếm, đợi tối đến rồi giao hợp chứ, bây giờ là ngoại thành nha người lái buôn, thương nhân lẫn dân thường rất hay đi qua, lỡ có ai tò mò nhìn vào thì thật chẳng biết đem mặt cất đi đâu nữa. Đường đường là Nhị Vương Gia cùng Vương Phi lại thú lạc ngoại thành ư? Trò cười cho thiên hạ đấy.
– Tối nay, được chứ?.
Thở hắt ra sau khi đã trở về trạng thái bình thường, Hàn Yết cất giọng trầm thấp khiến Giải nhi vui vẻ gật đầu liên hồi. Lắc nhẹ đầu, hắn thúc ngựa về phía thị trấn nhỏ bên cạnh, nàng ngồi im trong lòng hắn, ánh mắt hân hoan chờ đợi chợt bừng sáng.
Và tại một nơi xa xôi mang tên con đường trở về Diệp Quốc, một trận ẩu đả điên cuồng đã xảy ra.
Chát
– Ngươi dám sờ mông ta.
Mộc Ngưu giận dữ quát lớn và đương nhiên động thủ trước khi nói, Diệp Kết đã ăn trọn bạt tay thơm tho mạnh bạo từ những ngón tay thon dài xinh đẹp của Ngưu nhi.
– Từ bây giờ nàng đã là nương tử của ta, cớ sao không được sờ?.
Diệp Kết ôm mặt, ánh mắt quật cường bất tiếu nạt lại.
– Hờ hờ nương tử cái mặt mốc nhà ngươi. Đi chết đi.
Chát Chát Chát
Nhưng bạt tay liên tục được hạ xuống, âm thanh chua chát vang vọng cả khung trời, bên ngoài kẻ hầu người hạ chưng hửng bởi tính khí nóng nảy và lời phát ngôn vô cùng ám muội của tiểu quận chúa cùng hoàng đế Diệp Quốc.
Lạ lẫm là bên trong một kẻ chửi cùng đánh, một kẻ ấm ức nhịn vì tương lai sau này cùng bầy con được sinh ra. Và đương nhiên là cặp mông tròn trĩnh, mẫn cảm đó nữa.
(Kim Tuyến: Cái này ta không liên can *huýt gió*
Tử Dai: Ờ, ta cũng thế *giả ngơ*)